Băng Tâm Ngự Thần

Chương 30




- Hai vị công tử đã đến lạc nhật sâm lâm!

Nghe vây Mộng Yên xuống xe nhìn Lạc Nhật sâm lâm nàng thầm than, "Đúng là thế giới dị giới sâm lâm thật hùng vĩ" nơi này mà xuất hiên ở Hiện đại thì thật không biết sẽ tạo ra chấn động thế nào. Hương nhi nhìn Lạc Nhật sâm lâm phía trước trong lòng lo nắng, "Không biết nguy hiểm thế nào đang đợi nàng và công chúa phía trước."

- Mộc Vân Sơn ngươi về đi, ta và Hiên đi vào sâm Lâm, Hiên chúng ta đi.

Mộng Yên nhìn Hương nhi và Mộc Vân Sơn nói:

- Ách, Lâm công tử bên trong sâm lâm rất nguy hiểm, không phải tiểu nhân nói khoác mà thật sự mười tu chân giả thì chỉ có năm người còn sống sót ra khỏi Lạc Nhật sâm lâm.

- Nguy hiểm như vậy sao!

Hương nhi nghe Mộc Vân Sơn nói kinh ngạc thốt lên, sau đó nhìn Mộng Yên với ánh mắt lo nắng.

- Đi thôi, dù có nguy hiểm thế nào ta cũng sẽ đi, nếu đệ (Hương nhi) sợ có thể quay về.

Mộng Yên thẳng lưng bước vào sâm lâm, nghe công chúa nói Hương nhi sững sờ sau đó nhìn Mộng Yên với ánh mắt kiên định nói:

- Ca ca đệ không sợ, vì ca ca đệ không sợ bất cứ nguy hiểm gì cả!

Nghe vây Mộng Yên khoé môi khẽ nhếch, hơi dừng chân đi chậm lại thấy Mộng Yên chậm lại Hương nhị vội vội đuổi theo cùng Mộng Yên tiến vào sâm lâm.

Mộc Vân Sơn nhìn hai người phía trước không khỏi hâm mộ, sùng bái, "Hai vị công tử này thật đáng mặt nam nhân đáng để hắn tôn kính" nói thầm, hắn đánh xe quay lại Ngự thần Quốc.

* * *

Mộng Yên và Hương nhi từ lúc tiến vào sâm lâm, cả hai đều không gặp phải nguy hiểm gì, Hương nhi thấy vậy không nhịn được nói:

- Công chúa sao em lại không cảm nhận được Lạc Nhật Sâm Lâm nguy hiểm như lời đồn nhỉ.

"Hừ dĩ nhiên là có ta và lão hồ ly ở đây yêu thú nào chán sống dám tấn công ngươi." Thiên Hàn hừ lạnh nói thầm, chỉ có Quân Ngọc và Mộng Yên có thế nghe thấy, "khụ khụ" nghe Hương nhi nói Mộng Yên hơi ngại ngùng sau đó cười trừ trả lời.

- Ta cũng nghĩ vậy!

Mộng Yên và Hương nhi đi cũng rất lâu khoảng chừng sắp đến trưa rồi, sâm lâm rất rậm rạp, vừa ấm u nữa lâu lâu nàng và Hương nhi lại nghe thây tiếng yêu thú gầm thét, nàng và Hương nhi vừa đi vừa sử dụng tăng tốc phù cho nên nàng và Hương nhi đi rất là nhanh chớp nhoáng trong rừng, có khi đi ngang qua mặt yêu thú còn không phát hiện ra nàng và Hương nhi, Mộng Yên đáp xuống một gốc cây, nói:

- Ta đói chúng ta ăn chút gì đó rồi tiếp tục nên đường!

Nghe vây Hương nhi ngật đầu, nói thật nàng cũng đói, Mộng Yên nhìn xung quanh sau đó nói:

- Hương nhi em nhóm lữa đi chúng ta sẽ ăn thịt thỏ nướng.

Nói song Mộng Yên lắc người biến mất, "Nàng vừa nhìn thấy một con thỏ nha." Nhìn công chúa biến mất Hương nhi liền đi kiếp củi nhóm lửa.

"Kì quái con thỏ đâu?"

Mộng Yên khó hiểu nhìn xung quanh rõ ràng nàng đuổi theo con thỏ đến đây mà, sao giờ không thấy nữa rồi kì vậy,

"Mùi gì thơm vậy?"

Thật giống mùi kẹo Mộng Yên liền đi theo mùi thơm, nàng bước vào một hang động bên trong rất đẹp,

- Woa!

Nàng nhìn thấy một bặt hoa lấp lánh như ngọc trai, hoa có màu trắng, "Thật đẹp" Mộng Yên thầm than. Ngắt một đóa hoa "thơm quá" nàng không nhịn được cắn một miếng "Thật ngon" không biết tại sao nàng lại ăn hết bặt hoa còn dư lại đúng một đóa Mộng Yên liền dừng lại cẩn thận nhổ ngốc để vào không gian nhờ Linh Nhi giúp nàng trồng, "Hoa này thật ngon nàng trồng để lần sau còn có hoa để ăn chớ". Mộng Yên liền rời khỏi hang động, nàng không biết lúc nàng rời khỏi hang động cũng biến mất giống như nó chưa hề tồn tại vậy.

Sau khi Mộng Yên rời đi không lâu có sáu bóng đen xuất hiện bọn họ đứng xung quanh hang động hồi nãy Mộng Yên bước vào.

- Chết tiệt, là tên nào đến trước chúng ta một bước chứ!

Một tên áo đen tức giận nói,

- Tìm, tên đó chắc chăn đang dữ sinh mệnh hoa.

- Là đại ca.

Nói song bọn họ biến mất.

* * *

Mộng Yên cầm thỏ vui vẻ về lại gốc cây tìm Hương nhi mà không hề hay biết nguy hiểm đang đến ngần.