Mộng Yên trong lòng buồn bực, nàng không biết mình đã phí bao nhiêu thời gian, chỉ mong các đội nàng cũng giết được yêu thú lấy được vài khỏa yêu đan, không để đứng chót là được, "phập" một con thú con hình dáng đáng yêu bám trên vai Mộng Yên, nhìn yêu thú một nửa giống cún, một nửa giống báo, đây chắc chắn là tật phong báo vương rồi, khuôn mặt chớ lại gần,
"Hây za tuy là hình dáng yêu thú những vẫn không thay đổi, vẫn bộ dạng lạnh lùng."
- Gia tên Thiên Hàn!
Nghe tật phong báo vương nói tên mình mộng yên cũng không quá ngạc nhiên, nhưng nàng nghĩ đến một thú sủng mà tên Thiên Hàn hơi kì quái à nha, hây za thôi kệ đi, đang mải suy nghĩ thì Mộng Yên thấy một bóng trắng nhảy vào lòng nàng, Mộng Yên vội chụp lấy, một con hồ ly lông trắng như tuyết đôi mắt xinh đẹp, nhìn Mộng Yên làm lũng, nàng không nhịn được đưa tiểu hồ ly ốm lấy.
"Oa thật êm, thích thật đó."
Và Mộng Yên hoàn toàn quên mất bộ dạng lưu manh của Quân Ngọc, ai mà chẳng thích một con vật xinh đẹp đáng yêu chứ, được Mộng Yên ôm trong lòng quân ngọc không ngừng nghĩ biết sớm biến thành hình dạng tự vệ được yên yên ôm như vậy, hắn hẳn là lên biến sớm rồi mới đúng, hắn sẽ không biến lại thành nhân loại nữa đâu,
"Yên Yên của hắn thật thơm." Con hồ ly nào đó hưởng thụ nhắm mắt.
Mộng Yên hai mắt phát sáng nhìn một đàn yêu thú đang tụ tập cùng nhau.
"Thì ra chúng ở đây yêu đan yêu đan ta đến đây", Mộng Yên không nghĩ nhiều cầm Phù bút sông vào đàn yêu thú, nhìn Mộng Yên sông vào đàn yêu thú thiên hàn không khỏi lắc đầu.
"Nữ nhân này thực lực không tồi nhưng tính cách nóng lảy, làm việc gì cũng chưa suy nghĩ kĩ, giống lúc gặp hắn nàng không hề quan tâm thực lực đối phương đã ra tay, còn xém chút bị hắn giết chết, còn bây giờ lại sông vào bầy thú triều"
Thiên Hàn nhìn trời "Tại sao lại cho hắn kí khế ước với nữ nhân ngu ngốc này chứ."
Mộng Yên càng đánh càng hăng nhưng chỉ là lúc đầu, dần dần nàng phát hiện nàng càng đánh yêu thú thì lại càng nhiều thực lực càng mạnh hơn nữa, nàng không khỏi đổ mồ hôi, nàng giết được rất nhiều yêu thú, trong không gian đã có mấy trăm khỏa yêu đan rồi, nàng định chạy nhưng yêu thú quá nhiều chúng bao vây lấy nàng, đôi mắt của chúng đỏ như máu ra công kích không ngừng, trên cao có sư ưng dưới đất có yêu thú Mộng Yên bị công kích không ngừng, Mộng Yên giờ có thể nói là thương tích đầy mình.
- Viện trưởng lão ông nhìn ở đó!
Sơn trưởng lão chỉ vào đàn yêu thú không ngừng công kích thứ gì đó,
- Chúng ta đến đó xem thử!
Nói rồi ông bay qua trước, ông sợ người đang bị yêu thú vây quanh công kích là công chúa, chạy đến nơi ông nhìn thấy một nữ nhân kiên cường cản công kích của yêu thú, đều ông lo sợ vẫn sảy ra nữ nhân đó chính là công chúa, xiêm y màu trắng của Mộng Yên bị nhiễm thành màu đỏ, thấy vậy Viện trưởng lão vội nói:
- Mộng Yên mau, mau lên mau bóp sinh phù!
Mộng Yên đang cố hết sức ngăn cản công kích của yêu thú, chợt nghe Viện trưởng lão nói nàng có chút hơi sững sờ không ngờ viện trưởng lão lại ở đây, nghe ông nói đến sinh phù nàng mới nhớ mình còn có sinh phù, nàng vội lấy từ trong không gian ra cầm sinh phù hóp nát, nhìn Mộng Yên biến mất các loại yêu thú tức giận gầm rú. Nhìn mộng yên biến mất viện trưởng lão thở ra nhìn sơn trưởng lão gật đầu, hai người ăn ý cùng biến mất.
* * *
Một lão giả ngồi nhìn thần đế, thần đế cũng nhìn ông, hai người nhìn nhau không nói câu nào không khí trong điện im lặng đến ngạt thở, thần đế bỗng phá vỡ không khí im lặng nói:
- Không biết tôn giả đến tìm ta có việc gì chỉ giáo! Thần đế kiêng dè nhìn lão giả
- Không dám, lão già như ta có gì để chỉ giáo thần đế như ngươi chứ, ha ha, chỉ là ta muốn thu nữ nhi Mộng Yên của ngươi làm đệ tử thôi!
Lão vừa nói vừa lấy từ trong không gian một tấm thẻ màu bạc đưa cho thần đế, cầm tấm thẻ màu bạc thần đế run run không thể tin
"Đây là thẻ thiêu đệ tử Thánh Tông mười năm chỉ có mười hai tấm, vậy mà Ngự thần quốc ta cũng được một tấm".
- Nhớ đấy phải kêu nữ nhi người ba tháng sau phải đến Thánh tông!
Nói rồi rồi lão giả biến mất, nhìn lão giả biến mất Thần đế vẫn còn ngơ ngác không thể tin rằng đây là sự thật, đường đường là trưởng lão Thánh tông lại hạ mình đến gặp ông đưa thẻ chiêu sinh muốn nhận Yên nhi làm đệ tử, cầm thẻ bạc trong tay thần đế mới tin đây là sự thật.
- Mau đi gọi hoàng hậu đến gặp trẫm!
Nghe thần đế ra lệnh trong điên bỗng xuất hiên một người áo đen nhìn thần đế sau đó biến mất.