Vực sâu sâm lâm xuất hiện thú triều khiến phần thi thứ hai bị hoãn lại, trủ trì Tam Quốc và các trưởng lão tính đợi thú triều ngừng lại sẽ tiếp tục cuộc thi, nhưng các trưởng lão bàn đi bàn lại cảm thấy tiếp tục cuộc thi sẽ rất nguy hiểm, cho nên bọn họ quyết định loại phần thi thứ hai, bắt đầu phần thi cuối cùng, quyết định song trủ trì tam quốc tuyên bố:
- Do ma thú bạo động cho nên ta và các trưởng lão quyết định hủy vòng thi thứ hai, quyết định vòng thi cuối cùng sẽ ở đấu trường Học viện ngự thần, bây giờ chúng ta sẽ về học viện ngự thần!
Trù trì Tam Quốc dứt lời mọi người ồn ào nhốn nháo hẳn lên, bọn họ không ngờ vòng thi thứ hai lại bị loại, nếu tiếp tục bọn họ may ra còn có cơ hội thắng lấy lại thế cân bằng nhưng vòng thi thứ hai lại bị hủy cho nên Cổ gia là gia tộc có phần thắng cao nhất rồi, các đội có chút không cam lòng bước lên phi hành tàu, mọi người lên tàu đầy đủ, con tàu chuẩn bị khởi hành thì một giọng nói vàng lên:
- Đội chúng ta còn thiếu một người!
Nghe vậy con tàu đang định khởi hành liền hoãn lại, mọi người đều nhìn về phía người nói, hắn là một đệ tử của ngự thần học viện, mọi người nhìn đều không tự chủ nghĩ đến mĩ nhân áo trắng Ngự Mộng Yên, đúng rồi thiếu nàng, trủ trì tam quốc có chút không biết phải làm sao, nhìn các trưởng lão.
- Để ta vào tìm nàng!
Viện trưởng lão nói, ông phải đưa công chúa hoàn hảo trở về, nếu không chỉ sợ cái đầu của ông sắp phải chuyển nhà rồi.
"Hâyzza, vì sao công chúa cứ phải khiến người khác đau tim thế vậy, lão già này sắp bị công chúa hại chết mất."
Nghe Viện Trưởng Lão nói các trưởng lão khác trầm tư, bỗng có một vị trưởng lão lên tiếng.
- Để lão phu đi cùng ông, một mình ông đi quá nguy hiểm, còn mọi người ở ngoài này chờ ta và viện trưởng lão ra ngoài!
Nói rồi ông và viện trưởng lão nhảy lên không trung biến mất, nhìn hai Trưởng Lão biến mất, mọi người nhìn đệ tử học viện ngự thần không mấy thiện cảm, một nữ đệ tử không nhịn được nói:
- Công chúa ngự thần quốc thật quá đáng bắt chúng ta đợi đợi nhiều như vậy!
- Đúng vậy!
- Hây người ta là công chúa mà, cành vàng lá ngọc, các ngươi chỉ là người bình thương làm sao so sánh được với nàng!
Nghe vậy, thấy mọi người có yếu tố cái nhau tiếp, thấy vậy trủ trì tam quốc nhìn mọi người, thấy ông nhìn mọi người im lặng không ở nói gì nữa nhưng vẫn không cam lòng ngồi xuống.
* * *
Mộng Yên vào không gian tắm song, mới nhớ nàng chỉ có một bộ xiêm y đang mặc trên người, thành ra Mộng
Yên phải giặt, hong khô đồ nên hơi lâu, khi Mộng Yên ra ngoài nhìn động giống như mới bị trận cuồng phong càn quét qua, Mộng Yên khoé miệng co giật, hai tên này vừa mới đánh nhau à, nàng nhìn Tật Phong Báo và Quân Ngọc đâu có giống mới đánh nhau đâu, một tên thì ngồi ngồi nhắm mắt trông rất thanh thản, một tên thì lằm dài vắt chéo chân, hai tên này đúng là biến thái, thấy Mộng Yên ra ngoài Quân Ngọc hai mắt tỏa sáng chạy lại ôm lấy Mộng Yên, biết ý định của hắn nên nàng đã chuẩn bị tâm lý tránh qua một bên, tuy ôm hụt nhưng Quân Ngọc vẫn tươi cười như hoa không biết sấu hổ nói:
- Yên Yên ta chờ chờ nàng lâu lắm đó!
- À ờ ta còn có việc đi trước!
Chưa kịp đợi Quân Ngọc phản ứng Mộng Yên đã chạy như bay ra ngoài.
- Thật xấu hổ!
Tật Phong Báo Vương nhìn Quân Ngọc trêu tức nói, nói rồi Phong Báo Vương biến thành hình dáng tự vệ đuổi theo Mộng Yên.