CHƯƠNG 91
“Vì diệt trừ Hàn, Lư Khâu Tĩnh Viễn lại muốn hy sinh mười vạn đại quân, hắn thật tàn nhẫn vậy sao?” Nghe xong Liễu Phi Li nói, Đường Tống lúng ta lúng túng nói. Sau một lúc lâu, Đường Tống đột nhiên bắt lấy ống tay áo Liễu Phi Li, kích động nói: “Vậy hiện tại Hàn chẳng phải là rất nguy hiểm? Làm sao bây giờ? Ta thế nào mới có thể giúp hắn?”
Đường Tống nắm chặt ống tay áo Liễu Phi Li, cơ hồ sắp xé rách quần áo hắn, vẻ mặt hoảng hốt, miệng bị kích thích nói: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? . . . . . .” Liễu Phi Li gỡ tay Đường Tống ra, lại cảm nhận được tay y bất lực run rẩy, lại xoa cánh tay Đường Tống, chậm rãi giúp y thả lỏng.
“Đường Tống, ngươi đừng khẩn trương, sự tình không nghiêm trọng như ngươi nghĩ đâu.” Liễu Phi Li mềm nhẹ vuốt ve cánh tay căng cứng của Đường Tống, giảm nhẹ thanh âm ý đồ giảm bớt Đường Tống khẩn trương.
Đường Tống mờ mịt nhìn Liễu Phi Li, không tin tưởng nói: “Như thế nào không nghiêm trọng? Hàn sẽ bị người ta hại chết . Đều là ta, đều là ta không tốt, nếu không phải vì ta, Hàn sẽ không khai chiến với Sắc Lặc quốc.”
Gặp Đường Tống đột nhiên lâm vào hối hận, Liễu Phi Li không khỏi cảm thấy một trận đau đầu. Thật sự là quan tâm sẽ bị loạn, Đường Tống vừa nghe Hàn Vương có nguy hiểm liền biến thành như vậy, có thể thấy được tình sâu vô cùng. Bất đắc dĩ, Liễu Phi Li tát cho Đường Tống một cái.
Mặt Đường Tống liền đánh cho nghiêng qua một bên, trên mặt đau nóng làm cho Đường Tống tìm về thần trí chính mình, không còn bị kích thích than thở “Là ta không tốt” nữa. Nhưng Đường Tống vẫn đang cúi đầu, vẻ mặt ủ rũ, ái nhân vì mình mà rơi vào bẩy rập, mà mình lại bất lực, giờ khắc này, Đường Tống cảm giác thất bại chưa từng có.
“Đường Tống, sự tình thật sự không như ngươi nghĩ đâu. Lư Khâu Tĩnh Viễn tuy rằng một lòng muốn lật đổ Hàn Vương, nhưng hắn không thể lấy tánh mạng mười vạn binh lính cùng an nguy biên quan để đổi tánh mạng Hàn Vương.” Liễu Phi Li bình tĩnh nói, thanh âm khàn khàn mang theo ý yên ổn lòng người xuyên thấu màng tai Đường Tống, nhanh chóng đến đáy lòng Đường Tống.
Đường Tống ngẩng đầu nhìn Liễu Phi Li, muốn nói lại thôi. Liễu Phi Li cũng hiểu được y vẫn là có chút không tin, đành phải tiếp tục giải thích nói: “Nếu ta không dự tính sai, người Lưu Dục phái đi hẳn là đã cùng Lư Khâu Tĩnh Viễn đạt thành hiệp nghị, không lâu hai quốc sẽ nghị hòa . Đến lúc đó Hàn Vương trở lại kinh thành, Lư Khâu Tĩnh Viễn tất nhiên sẽ tìm điểm sai của hắn, đồng thời cũng sẽ tìm cơ hội đánh tan binh quyền của các đại tướng trung thành và tận tâm đối với Hàn Vương, chậm rãi làm mất quyền lực của Hàn Vương. Dù sao, muốn lật đổ Hàn Vương, cũng không thể nóng vội.” Liễu Phi Li an ủi nói: “Cho nên, Đường Tống, Hàn Vương tạm thời tánh mạng sẽ không nguy hiểm. Ngươi không cần nghĩ nhiều, chỉ cần giấu bản thân cho tốt, chờ cơ hội chạy ra khỏi Xích Hà thành là được, ta sẽ đem hết toàn lực giúp ngươi.”
Nghe xong Liễu Phi Li nói, đại não Đường Tống hỗn độn dần khôi phục thanh minh. Đường Tống buông lỏng ống tay áo Liễu Phi Li, có thể là vừa rồi dùng sức quá lớn, ngón tay có chút đau .
Tiễn Đường Tống trở về phòng, Liễu Phi Li lại lập tức tìm đến Hồ Lợi, nghe Hồ Lợi nói hai ngày nay luôn có người khả nghi qua lại trước Phúc Lai khách sạn, xem ra phải nghĩ biện pháp mau chóng đưa Đường Tống đi.
Quả nhiên, như Liễu Phi Li đoán trước, năm ngày sau, Sắc Lặc quốc phái ra đại thần đến nghị hòa, mà Lư Khâu Tĩnh Viễn cũng là không để ý chúng tướng quan phản đối, đồng ý Sắc Lặc quốc thỉnh cầu nghị hòa, Hách Triết quốc cũng chỉ có thể không tình nguyện đồng ý nghị hòa. Bất quá, Hách Triết quốc từ trước luôn bị Sắc Lặc quốc ức hiếp lần này có thể đòi đối phương không ít ưu đãi, cũng coi như hãnh diện .
Lần này Lư Khâu Tĩnh Viễn phái Thừa tướng Từ Hồng Minh chủ trì nghị hòa, ba ngày sau, các điều khoản nghị hòa hoàn thành cơ bản , duy chỉ có một điều vẫn không thể đồng ý, chính là Hàn Vương kiên trì yêu cầu Sắc Lặc quốc vào ngày lui binh giao ra ái nhân của hắn —— Đường Tống.
Hết chương thứ chín mươi mốt