CHƯƠNG 72
Tảng sáng, khi vạn vật còn đang đắm chìm trong mộng đẹp trung, một chiếc xe ngựa đơn sơ chạy như bay phóng trên đường phố kinh thành. Lúc này băng tích tụ lâu ngày trên đường còn chưa tan ra, người đánh xe thường phải giảm chậm tốc độ để ngừa trượt đi, mà xa phu xe ngựa này lại giống như có chuyện gì đó cấp bách lắm, khiến ngựa kéo xe cơ hồ sắp bay lên, mọi người nhìn thấy không khỏi vì người trong xe ngựa mà đổ mồ hôi. Cũng may xa phu trước đó đã buộc một tầng vải thô trên bánh xe, tốt xấu có thể tác dụng phòng bị được.
Đường Tống là vì đông lạnh mà tỉnh lại. Gió lạnh như băng không ngừng từ bên ngoài thổi vào, mang theo hàn ý châm chít thấu xương cốt.
Đường Tống nhớ chậu than trong phòng, có chút ý thức không rõ nghĩ muốn kéo chăn bông trên người, chính là không biết vì cái gì, y dù thế nào cũng vô pháp hoạt động cánh tay của mình. Trên người càng ngày càng lạnh, rốt cục hàn ý đuổi đi cơn buồn ngủ, Đường Tống chậm rãi mở to mắt. Nhìn thấy, không phải tấm màn màu vàng nhạt trong phòng ngủ Hàn Vương, mà là một tấm ván gỗ hơi biến thành màu đen.
Đường Tống hoang mang nghĩ muốn ngồi dậy, giật giật thân mình, lại phát hiện tay chân mình đều bị trói lại. Đường Tống quay đầu, nhìn thấy một khuôn mặt đầy vết nhăn, không khỏi hoảng sợ. Nhìn kỹ lại, hóa ra là mặt Lưu tổng quản.
Lưu tổng quản thấy Đường Tống tỉnh, trên mặt lộ ra một nụ cười cực kỳ quỷ dị. “Đường công tử, ngươi tỉnh?”
【 Ta đây là làm sao vậy? 】 Đường Tống há mồm nói chuyện, nhưng không phát ra âm thanh. Cái này, Đường Tống càng kinh hoảng : 【 Ta sao lại không nói ra được? 】
“Đường công tử, có người muốn thỉnh chúng ta đi làm khách. Lão nô tự tiện chủ trương, mang Đường công tử đi rồi. Đêm qua lão nô hạ ách dược [thuốc câm] trong đồ ăn của công tử, chỉ là khiến công tử trong một khoảng thời gian không thể phát ra âm thanh, tới nơi rồi, lão nô sẽ giải ách dược cho công tử.” Bốn năm qua vẫn mặt không chút thay đổi, Lưu tổng quản hôm nay vậy mà lại cười, nếp nhăn khóe mắt giống một con rắn nhỏ, vặn vẹo chậm chạp mà âm hiểm.
【 Ngươi muốn dẫn ta đi đâu? 】 Đường Tống há mồm, chỉ có hình dáng của miệng khi phát âm chứ không có thanh âm. Nhưng là Lưu tổng quản lại xem đã hiểu hình dáng của miệng của y khi phát âm, cười nói: “Chờ chúng ta tới rồi, Đường công tử sẽ biết.”
Đường Tống lăng lăng nhìn Lưu tổng quản sau một lúc lâu, rốt cục nhận ra, bản thân bị Lưu tổng quản vẫn tín nhiệm bắt cóc . 【 Vì cái gì? Vì cái gì phải làm như vậy? 】 Đường Tống biết chính mình không thể nói chuyện, lại vẫn đang khống chế không được dùng hình dáng của miệng khi phát âm chất vấn lão.
“Lão nô cũng có nỗi khổ của bản thân, Đường công tử về sau sẽ biết thôi.” Lưu hồng tránh đi ánh mắt chất vấn của Đường Tống, thong thả nói.
Đường Tống còn muốn câu hỏi, xe ngựa đột nhiên giật mạnh một cái, Đường Tống thân bất do kỷ ngã về phía sau, cái ót “bang” một tiếng, đánh vào tấm ván gỗ phía sau thật mạnh, một trận mê muội đánh úp lại, Đường Tống hôn mê bất tỉnh.
Đương Đường Tống lại mở to mắt, nhìn thấy cảnh tượng lại thay đổi. Lần này là một nóc nhà đầy tơ nhện chằng chịt, có thể nhìn thấy bụi bám rất dày trên xà nhà.
Xà nhà treo mấy cái màn rách mướp, một pho tượng Phật loang lổ đứng bên cạnh Đường Tống, miễn cưỡng giữ lại bộ dáng vốn có. Thoạt nhìn, nơi này hẳn là một miếu hoang.
Đường Tống không biết nằm ngửa trên cái gì, trên người còn có một áo choàng màu đen, từ góc độ của y chỉ có thể nhìn thấy nửa thân mình của tượng Phật. Đường Tống vừa động tay, kinh hỉ phát hiện tay mình không bị trói nữa, vội vàng đứng dậy, lại phát hiện tứ chi bủn rủn vô lực, thân thể cũng tốt giống trở nên nặng ngàn cân, thật vất vả đứng lên một chút, lại thật nặng nề ngã trở lại, vật phía sau bị y ngã vào vang lên một tiếng “băng”.
Tiếng vang kinh động người trông coi y, Đường Tống nghe được một trận tiếng bước chân dồn dập từ đỉnh đầu mình truyền đến, vội vàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Người nọ đi đến bên người Đường Tống dừng lại, Đường Tống rõ ràng cảm giác được đỉnh đầu truyền đến tiếng người nọ hít thở ồ ồ. Một lát sau, người nọ đưa tay đặt trên trán Đường Tống, tay lạnh như băng làm cho da đầu Đường Tống run lên, lông mi cũng bởi vì sợ hãi kịch liệt run run theo.
Tay người nọ đặt trên trán Đường Tống trong chốc lát, sau đó trượt xuống mặt Đường Tống. Đường Tống trong lòng càng sợ hãi, người này rốt cuộc muốn làm gì?
Khi cánh tay kia trượt dọc theo hai má Đường Tống đỏ bừng nóng bỏng đến cổ, đột nhiên dừng lại, ngay tại thời điểm Đường Tống đang đoán người nọ có phải muốn bóp chết y hay không, cái tay kia đột nhiên kéo áo choàng trên người Đường Tống lên đến cằm của y, còn cẩn thận chỉnh lại góc chăn.
Đường Tống chưa kịp kinh ngạc vì động tác của người này, lại nghe thấy một âm thanh quen tai nói: “Tiểu Đường, ngươi tỉnh rồi đi?”
Hết chương thứ bảy mươi hai