CHƯƠNG 48
Ngày hôm nay, Đường Tống cùng Hàn Vương đến Trí Viễn lâu của Lư Khâu Tĩnh Viễn nói chuyện trời đất, Tần Phượng Tê bởi vì có việc làm ăn nên không đến.
Giữa trưa sau khi Lư Khâu Tĩnh Viễn thịnh tình giữ lại, hai người ở đây dùng cơm trưa. Sau khi ăn xong mới ngồi trong chốc lát, Đường Tống lại cảm thấy đầu cháng váng mờ mịt, chỉ chốc lát sau ngủ trong lòng Hàn Vương.
Hàn Vương ôm Đường Tống đến khách phòng nghỉ ngơi, sau đó lại quay trở lại Niêm Hoa đình. Quả nhiên, Lư Khâu Tĩnh Viễn vẫn đang ở nơi đó.
Hàn Vương không trả lời, sắc mặt không tốt ngồi vào vị trí đối diện gã. Lập tức, độ ấm Niêm Hoa đình giảm xuống một ít.
Lư Khâu Tĩnh Viễn trong lòng vì khí thế cường đại của Hàn Vương thầm giật mình, mặt ngoài vẫn giả bộ dáng vẻ vân đạm phong khinh.”Vương gia sắc mặt không tốt lắm, như thế nào không nghỉ ngơi đi?”
Hàn Vương một đôi mắt sắc bén thẳng ngoắc ngoắc nhìn Lư Khâu Tĩnh Viễn, nhìn chăm chăm gương mặt tươi cười của gã cơ hồ sắp không nhịn được . Sau một lúc lâu, thanh âm lạnh như băng tựa như hai khối băng cùng ma sát vang lên: “Ngươi hạ dược với y?” Câu nghi vấn, dùng ngữ khí xác thật khẳng định.
Lư Khâu Tĩnh Viễn thấy Hàn Vương đã phát hiện, cũng không giả bộ choáng váng.”Vương gia khi nào phát hiện?”
“Đường Tống chưa từng có thói quen ngủ trưa.” Hàn Vương khi nói chuyện đã có thể nghe thấy tiếng nghiến răng, giống như hận không thể lập tức bổ nhào đến đập nát Lư Khâu Tĩnh Viễn.
Nhẹ nhàng vuốt cằm, Lư Khâu Tĩnh Viễn tăng áp lực không khí nói: “Chỉ là chút dược an thần, tỉnh lại tự nhiên sẽ không chuyện gì hết .”
Hàn Vương thoáng nhẹ nhàng thở ra, một tay cầm lấy chén bạch ngọc điêu khắc tinh xảo trên bàn, hỏi: “Ngươi có mục đích gì?”
“Ha hả, Hàn Vương nói quá lời.” Lư Khâu Tĩnh Viễn cười lắc đầu, “Chỉ là ta có vài sự tình muốn cùng Hàn Vương thương nghị một chút, sợ thời gian lâu Đường Tống không chịu nổi mà thôi.”
“Nói.” Hàn Vương thưởng thức chén rượu cầm trong tay, rõ ràng nói.
“Vương gia, phụ hoàng triền miên trên giường bệnh đã lâu, trong cung thần y thánh thủ linh đan diệu dược cũng không biết bao nhiêu, nhưng phụ hoàng đến nay vẫn không khởi sắc, Vương gia không thấy có chút kỳ quái sao?” Lư Khâu Tĩnh Viễn đợi trong chốc lát, gặp Hàn Vương cũng không tính phát biểu ý kiến, đành phải tự mình tiếp tục.” Trước đó vài ngày ta từ Hoàng thái y nghe ra, phụ hoàng có thể không phải đơn giản bị bệnh như vậy, rất có thể. . . . . . Là trúng độc .”
Lư Khâu Tĩnh Viễn dùng chút tin tức này đủ để làm triều đình chấn động, nhưng không làm Hàn Vương đại băng sơn chấn động mảy may. Hàn Vương vẫn đang ngồi như núi, trên mặt cũng bắt đầu lộ ra biểu tình không kiên nhẫn.
Mắt thấy Hàn Vương không phối hợp như thế, Lư Khâu Tĩnh Viễn đành phải đơn độc tiếp tục.”Vương gia, nếu đúng như Hoàng thái y lời nói, phụ hoàng là bị người hạ độc, như vậy Sư quốc liền nguy hiểm .”
Hàn Vương trên mặt lộ ra biểu tình “cùng ta có quan hệ gì đâu”, làm cho Lư Khâu Tĩnh Viễn tiếp tục trò diễn xướng này.
“Nói như thế, Vương gia, biết chuyện này, ta cũng âm thầm tiến hành điều tra, hiện tại đã có chút manh mối. Nói ra Vương gia có lẽ sẽ cảm thấy giật mình, người đầu độc có thể chính là kẻ thù của Đường Tống.” Bất đắc dĩ, Lư Khâu Tĩnh Viễn đành phải dùng đòn sát thủ.
Quả nhiên, Hàn Vương nghe được hai chữ Đường Tống, tinh thần lên rất nhiều. “Tần Loan?” Hàn Vương hỏi.
“Đúng vậy.” Rốt cục đạt được Hàn Vương chú ý, Lư Khâu Tĩnh Viễn đánh rắn đuổi sát, “Vương gia, Tần thái sư ngày thường ăn hối lộ trái pháp luật, kết bè kết cánh, giết hại dị kỷ cũng nhiều rồi, không nghĩ tới lão cũng dám hạ độc hành thích vua, thật sự là tội ác tày trời a? Vương gia, ngài là Chiến thần của triều ta, như thế nào có thể dễ dàng tha thứ tiểu nhân bực này phá hủy triều cương của ta a?”
Lư Khâu Tĩnh Viễn nói dõng dạc, Hàn Vương lại biểu hiện ra một bộ dáng thiếu hưng trí. Lư Khâu Tĩnh Viễn không khỏi sốt ruột, “Vương gia, Tần Loan cũng là thủ phạm hại chết phụ thân Đường Tống Đường Thế Thanh, làm hại Đường Tống cửa nát nhà tan, Đường Tống trong lòng vẫn là hận hắn. Chỉ cần diệt trừ Tần Loan, có thể lật lại bản án cho Đường Thế Thanh, mẫu thân cùng muội muội của Đường Tống có thể từ biên cương trở lại.”
Những lời này làm cho Hàn Vương suy nghĩ sâu xa, hắn nhớ tới lúc Đường Tống hôn mê khóc hô “Nương” , “Muội muội”. Lư Khâu Tĩnh Viễn cũng nhìn ra Hàn Vương có chút dao động , cũng không vội vả nói tiếp.
Thật lâu sau, Hàn Vương đứng dậy rời đi, lúc gần đi để lại một câu: “Nếu xúc phạm tới Đường Tống, kết cục các ngươi liền như cái chén này.”
Lư Khâu Tĩnh Viễn nhìn lên, hóa ra chén bạch ngọc lúc đầu Hàn Vương ngắm nghía đã biến thành một nhúm cát nhuyễn. Lư Khâu Tĩnh Viễn ra một thân mồ hôi lạnh, cũng hiểu được Hàn Vương đã đồng ý cùng gã hợp tác rồi, nhưng điều kiện tiên quyết là không thể thương tổn Đường Tống. Quả nhiên là khẩn trương vì bảo bối. . . . . .
Hết chương thứ bốn mươi tám