Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân

Chương 40




CHƯƠNG 40

Tần Phượng Tê đang muốn mở miệng nói gì đó, giảm bớt không khí xấu hổ, lại bị một người xông vào cắt ngang.

“Chủ tử, chủ tử, không xong rồi. Trong phủ có cháy, Lan Thương các cháy, ngài mau trở về xem đi.” Lưu tổng quản thất kinh vọt vào, cũng bất chấp hình tượng lão luyện thành thục tận lực duy trì hơn hai mươi năm ở trước mặt Hàn Vương của mình bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Đường Tống vừa nghe Lan Thương các cháy, lập tức nhớ tới Lưu Dục, trong lòng không khỏi lo lắng. Cũng không lạ Lưu tổng quản hoảng thành như vậy, Lan Thương các bị cháy đúng là do con của lão, Lưu Dục làm chưởng quản.



Hàn Vương cũng ngồi không yên, Lan Thương các là từng thế hệ tổ tiên tích lũy mà thành, ngưng tụ tâm huyết của mấy thế hệ. Tuy rằng hắn bình thường ít đi, nhưng không phải là hắn không biết trân quý của Lan Thương các.

Hàn Vương lôi kéo Đường Tống xông ra ngoài, Lưu tổng quản đã chạy đến nổi thở hổn hển theo không kịp, gấp đến độ hô to ở phía sau: “Chủ tử, Đường Tống, chờ ta.”

Mắt thấy xe ngựa vương phủ chở ba người dứt khoát đi, Tần Phượng Tê còn chưa từ hỗn loạn vừa rồi phản ứng lại.

“Đường Tống. . . . . . Phải không?” Tần Phượng Tê lập lại một lần tên thiếu niên kỳ quái kia, trong đầu tận lực suy nghĩ, mình rốt cuộc gặp qua thiếu niên này ở nơi nào mà? Đường Tống, Đường Tống, Đường Tống, Đường. . . . . .

“A!” Tần Phượng Tê đột nhiên sợ hãi kêu một tiếng, Đường Tống chẳng lẽ chính là đứa con của Đường Nguyên? Tần Phượng Tê nghĩ tới, ngày Đường gia bị xét nhà, hắn từng đi ngang qua cửa nhà Đường gia, Đường Tống chính là thiếu niên quỳ gối hàng đầu, đứa con trai duy nhất của Đường Nguyên.

“Vụ này nguy rồi.” Tần Phượng Tê oán giận nói. Người tâm phúc trước mắt Hàn Vương lại chính là kẻ thù của phụ thân, việc này, kế hoạch phụ thân muốn mượn sức Hàn Vương giúp đỡ Cửu Vương gia sẽ phiền toái đây . Tần Phượng Tê làm ra vẻ thở dài, trong mắt cũng không thấy đau buồn gì nhiều.

Bên Hàn Vương vội vã chạy về vương phủ, xa xa liền thấy hướng Lan Thương các khói đặc cuồn cuộn, cháy thế đúng là không nhỏ.

Hàn Vương lôi kéo Đường Tống sải bước hướng chỗ khói đặc mà đi, Đường Tống cũng cố hết sức, cũng không dám lên tiếng. Đúng là Hàn Vương ngại tốc độ đi đường quá chậm , đột nhiên cúi xuống ôm Đường Tống, vận khởi khinh công, nhanh chóng hướng Lan Thương các “phi” đi.

Đây vẫn là lần đầu tiên Đường Tống thấy Hàn Vương dùng võ công, còn chưa phản ứng lại từ nỗi sợ đằng vân giá vũ, người đã rơi xuống đất. Ngẩng đầu vừa thấy, Lan Thương các đốt cháy sụp đổ một nửa cũng đã xuất hiện trước mắt.

Mấy ngày gần đây thời tiết khô ráo, mà bên trong Lan Thương các trừ bỏ sách thì lại là giá sách gỗ, trận cháy này sẽ rất khó khống chế. Tuy rằng hạ nhân chạy tới chạy không ngừng cầm xô cùng chậu rửa mặt ra Du Nhiên hồ lấy nước tới cứu hoả, nhưng mắt thấy Lan Thương các đã không còn chắc chắn. Không đếm được bao nhiêu kiệt tác truyền lại bao đời, những bản bút tích đơn lẻ cũng đã bị đốt sạch rồi, Đường Tống đau lòng không thôi, ngẩng đầu nhìn Hàn Vương, thấy trên mặt hắn cơ hồ ***g một tầng băng cứng ngắc, chỉ liếc mắt một cái cũng khiến cho Đường Tống cảm thấy lạnh thấu xương.

Khoảng sân trống trước Lan Thương các, có ba người chật vật chụm lại một chỗ. Đường Tống nhìn kỹ thì, ba người dĩ nhiên là Lưu Dục cùng huynh đệ nhà họ Vương.

Vương Thọ mềm nhũn nằm trong lòng Lưu Dục, nhìn không ra chết sống. Lưu Dục cùng Vương Phúc cũng chật vật không kém, quần áo hai người cùng tóc đều nhiều chỗ có dấu vết bị đốt cháy, gương mặt bị khói xông đen thui không che dấu được lo lắng cùng bất an.

Hóa ra, tối hôm trước, Vương Thọ ở Lan Thương các trộm đọc sách đến hừng đông, bất tri bất giác gục lên bàn ngủ. Lúc ngủ không cẩn thận làm ngã ngọn đèn, vì thế mới có  trận đại họa này.

Hàn Vương cùng Đường Tống đi đến trước mặt ba người, vừa lúc Vương Thọ kịch liệt ho khan lên, xem ra trước đó chỉ là bị khói ngạt ngất đi thôi. Rốt cục Lưu Dục cùng Vương Phúc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi nhưng khi hai người nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Vương lạnh như băng, tâm cũng muốn nhảy ra ngoài.

Ánh mắt Lưu Dục phức tạp nhìn Đường Tống liếc mắt một cái, buông Vương Thọ ra, lẳng lặng quỳ rạp xuống trước mặt Hàn Vương, tiếp theo là Vương Phúc, Vương Thọ.

 Tuy rằng trốn ra khỏi đại hỏa, nhưng ba người biết, tai nạn còn chưa chấm dứt.



Hết chương thứ bốn mươi