CHƯƠNG 101 PN3
Lại nói Hàn Vương mỗi ngày bị Đường Tống “tấn công điểm tâm”, đã không mập ra, ngược lại từ từ gầy yếu.
Ngày hôm nay, Hàn Vương đi ngoài chưa quay về, Đường Tống ở Lãm Nguyệt các trong hoa viên nhìn một nửa bàn cờ, chờ Hàn Vương trở về.
Đường Tống cau mày nhìn bàn cờ trong chốc lát, trong lòng hơi có chút khó chịu, cờ vua này là y dạy Hàn Vương mà. Kết quả không đến một tháng, Hàn Vương cũng đã trò giỏi hơn thầy, chơi còn tinh thông hơn y. Đường Tống hung tợn nhìn chằm chằm bàn cờ, lâm vào hai thế khó. Hiện tại đại pháo cùng một con mã của y đều ở vào vị trí nguy hiểm, rốt cuộc là cứu pháo hay là cứu mã đây. Ai, nếu pháo nhích qua cái ô vuông bên cạnh thì tốt rồi, như vậy là có thể coi chừng con tốt của Hàn Vương cách con mã của y chỉ có một ô, làm cho nó không dám hành động thiếu suy nghĩ .
Đường Tống hơi bất mãn nhìn thoáng qua Mạc Ngôn bất động thanh sắc đứng đối diện y, hừ, ngó bộ dáng hắn nhìn chằm chằm bàn cờ, chắc là đang thay Hàn Vương giám thị y đi.
Đường Tống con mắt vừa chuyển, bên môi xả ra một nụ cười càng ngày càng hồ ly hóa. Bàn tay trắng nõn gầy yếu hướng về phía trái cây bên cạnh, cầm một trái quýt vàng óng ánh, chậm rãi lột vỏ.
Vì phân tán lực chú ý của Mạc Ngôn, Đường Tống nói: “Mạc quản gia, Hàn gần đây làm sao ấy? Như thế nào luôn đi ra ngoài a? Còn có hắn hình như gần đây hơi gầy nữa, hỏi hắn có phải bị bệnh hay không cũng không nói, ngươi có biết hay không a?”
Mạc Ngôn có chút nén giận liếc Đường Tống một cái, thầm nghĩ: còn không phải “Tình yêu” điểm tâm của ngài làm hại. Kỳ thật Hàn Vương mỗi lần ăn xong đều bị tiêu chảy hoặc một vài bệnh vặt khác, nhưng Hàn Vương sợ Đường Tống thương tâm không chịu nói rõ với Đường Tống, có thể nói dụng tâm lương khổ. Hiện tại Âu Dương thần y ở nhờ trong phủ mỗi lần trộm khai dược cho Hàn Vương, đều nhịn không được nói Hàn Vương bị “Tình độc” đâm sâu, thần chí không rõ, mới có thể tự mình chuốc lấy cực khổ. Mạc Ngôn âm thầm oán than, cũng không dám chi tiết nói ra, Hàn Vương đã hạ “Hàn lệnh” với hắn rồi.
Bởi vậy, Mạc Ngôn chỉ có thể đem lời nói dối Hàn Vương trước đó dặn dò nói ra: “Công tử không cần lo lắng, Vương gia chính là thoáng có chút khí hậu không quen, cho nên thân thể mới không khoẻ, không lâu sẽ khôi phục thôi.”
Đường Tống biết Hàn Vương thân thể cũng không lo ngại, mới yên lòng. Lặng lẽ nhìn thoáng qua bàn cờ, trái quýt cầm trong tay nhắm ngay con pháo đỏ thẫm, tiếp tục không yên lòng nói: “Đúng rồi, mấy ngày hôm trước lão nhân gia đến ở trong phủ chúng ta là ai a, ông hình như biết ta thì phải.” Đường Tống không có nói, lão nhân kia vài ngày gần đây thấy y giống như trong mắt tỏa ra ánh sáng ấy.
“Người nọ là người quen cũ của Hàn Vương.” Năm năm trước ngươi chính là do ông ấy cứu sống mà. Sau đó một câu Mạc Ngôn cũng không nói gì, một là sợ làm cho Đường Tống nhớ tới năm năm trước chuyện huynh đệ nhà họ Vương chết thảm cùng phụ tử Lưu Dục phản quốc; hai là sợ Đường Tống đối chuyện Hàn Vương thường xuyên đi tìm Âu Dương thần y sinh nghi.
Mạc Ngôn vừa dứt lời, lại nghe thấy Đường Tống “Ai nha” một tiếng, trái quýt trong tay rơi xuống, lăn trên bàn cờ. Đường Tống ra vẻ kích động cầm lấy trái quýt y “không cẩn thận” làm rơi trên bàn cờ, đồng thời thuận lợi đem đại hồng pháo chuyển qua vị trí y muốn, trong lòng quả thực nhạc khai liễu hoa. Cái này an toàn !
Mạc Ngôn thấy Đường Tống di chuyển quân cờ, trong lòng cảm thấy có chút không thích hợp, còn không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận không đúng chỗ nào, Hàn Vương đã trở lại.
Hàn Vương làm quay về chỗ, nhìn thoáng qua bàn cờ, lập tức phát hiện vị trí con pháo của Đường Tống thay đổi. Hàn Vương hồ nghi nhìn Đường Tống dường như không có việc gì liếc mắt một cái, hỏi: “Đường Đường động quân cờ ?”
“Nào có?” Đường Tống vẻ mặt vô tội nhìn Hàn Vương, đồng thời làm ra vẻ tức giận nói: “Ta cũng không phải thua không dậy nổi, không tin ngươi hỏi Mạc quản gia, hắn một mực ở nơi này nhìn ta mà.”
Thấy Hàn Vương quay đầu lại, Mạc Ngôn lập tức đáp: “Vương gia, công tử cũng không có động quân cờ, chỉ là không cẩn thận đánh rơi một trái quýt trên bàn cờ thôi.”
Hàn Vương hiểu rõ cười cười, biết là Đường Tống dùng quỷ kế, di động quân cờ, nghĩ đến chắc là mấy ngày nay một ván cũng không thắng qua, nên thiếu kiên nhẫn. Lại nói tiếp, từ khi bọn họ rời đi kinh thành, tính tình Đường Tống cũng thay đổi không ít, càng ngày càng sáng sủa, cũng càng ngày càng bớt quy củ, có đôi khi Hàn Vương thậm chí hoài nghi chính mình có phải đang nuôi một tiểu hồ ly tên là Đường Tống không.
Thấy Đường Tống tuy rằng trên mặt ra vẻ bình tĩnh, nhưng lại có chút khẩn trương nhìn hắn, sợ tiểu quỷ kế y bị vạch trần, Hàn Vương vì thế liền thuận theo ý Đường Tống, làm bộ như không phát hiện, tiếp tục chơi cờ. Ai kêu bản thân trúng “Tình độc” của Đường Tống mà?
Vì thế dưới tình trạng Đường Tống dùng quỷ kế đồng thời Hàn Vương cố ý nhượng bộ, Đường Tống rốt cục thắng ván này.
Đường Tống mừng rỡ, quyết định tự mình xuống bếp làm điểm tâm cho “kẻ thua” Lư Khâu Sương Hàn, an ủi “trái tim bị thua” của Hàn Vương. Nói trắng ra là, Đường Tống thắng không vinh quang, thẹn trong lòng .
Nói là làm, Đường Tống vén tay áo liền vọt vào phòng bếp, hoàn toàn mặc kệ Hàn Vương hối hận không kịp cùng Mạc Ngôn không ngừng khuyên can.
Cách đó không xa Âu Dương thần y vuốt bộ râu dài lão bảo dưỡng vô cùng tốt, cười ha hả nói một câu chí lý truyền lưu thiên cổ: “Tự làm bậy, không thể sống nha!”
—————————————————–