[Bàng Sách] Tích Niên Hoán

Chương 51: [Phiên ngoại] Lời tỳ bà 5




Qua ba tháng sau Hằng đế băng hà, Lục hoàng tử Triệu Trinh lên ngôi, Lưu Thái hậu buông rèm chấp chính. Triệu gia cô nhi quả phụ nhưng cũng không phải kẻ dễ ăn hiếp, Lưu Thái hậu là kiểu tiểu phụ nhân âm ngoan đê tiện, lòng nghi ngờ rất nặng, chỉ có Bàng Tịch dỗ được nàng. Lưu Thái hậu cũng toàn tâm toàn ý tín nhiệm Bàng Tịch. Nam nhân cường tráng cơ trí này, trung thành tận tâm dốc sức bảo vệ mẹ con nàng, có hắn và những quần thân thân cận ra trận, Lưu Thái hậu chỉ cần ngồi cao trên long ỷ ra lệnh. Nhưng đại đa số thời điểm, Lưu Thái hậu yếu đuối vô năng, gặp phải chuyện thì kích động không biết xử lý, còn nói ra mấy quan điểm buồn cười của đàn bà.

Lúc này Bàng Tịch liền khẽ cười nói: Thái hậu, thần cho rằng, chi bằng làm như thế này, người xem có tốt không?

Thái hậu nói tốt, Bàng Tịch sẽ quỳ xuống tán dương nàng anh minh. Thái hậu nói không tốt, Bàng Tịch liền theo ý không tốt của Thái hậu mà làm. Vừa cường đại lại nghe lời như vậy, không có thần tử nào giỏi giang và tri kỷ hơn hắn. Lưu Thái hậu coi Bàng Tịch như cánh tay duy nhất của mình, sự tin tưởng mù quáng của nàng vào Bàng Tịch chỉ có hơn chứ không kém Tiên đế, thế nên có người truyền ra tin đồn bí sử giữa hai người bọn họ, Bàng Tịch nghe được chỉ nhẹ cười, chưa bao giờ truy cứu. Bởi vì tin đồn kiểu này cũng có ưu điểm, làm cho người ta nghĩ rằng quan hệ giữa hắn và Thái hậu không phải ít, từ đó e ngại hắn, né tránh hắn, rất tốt.

Trên triều đình, phần lớn tình huống Bàng Tịch đều có biện pháp biến ý kiến của hắn thành ý kiến của Thái hậu, từ miệng của Thái hậu nói ra. Hắn dĩ nhiên là Hoàng đế phía sau hậu trường, phiên vân phúc vũ hoành hành độc đoán. Thiên hạ của Hoàng đế mới vẫn là thế giới của hắn. Hắn nhìn thấu sắc mặt của các quan lớn, không khờ khạo đâu. So với chuyện đi theo một phía để thực hiện lý tưởng, chi bằng chính mình lập thành một ngọn núi chiêu binh mãi mã, chi bằng chính mình làm kẻ cầm quyền. Dù tất cả những điều này đều phải gánh trên lưng tội danh nịnh thần thì có sợ gì.

Bàng Tịch ở trong nhà lao Hình bộ mắc phải chứng thấp hàn, trong những ngày mưa chân có chút đau, Cơ Quân Ánh châm cứu cho hắn, còn dùng rượu xoa bóp. Từ khi Bàng Tịch bước trên con đường gian thần tặc tử, Cơ Quân Ánh không còn tốt với hắn, ba giục bốn mời mới miễn cưỡng đến xem bệnh cho hắn, đau thế nào trị thế ấy.

Về sau Bàng Tịch không để cho hắn chữa nữa, nhưng không phải vì sợ bàn tay Diêm Vương của Cơ Quân Ánh. Hắn cần một chút đau đớn làm kỷ niệm, để cho hắn nhớ rõ con đường đến ngày hôm nay là gian khổ gập ghềnh đến mức nào. Mùa đông bị rơi vào trong nhà giam ấy, trong phòng giam không có cửa sổ, ba mặt tường gạch, ngọn đèn bé xíu trên tường chẳng phân biệt được ngày đêm lờ mờ cháy. Người bên trong không biết thời tiết ở bên ngoài, bên trong chỉ có thối nát tối tăm và tuyệt vọng. Mỗi một mạch máu của hắn đều suy nghĩ ý tưởng, nghĩ đến một biện pháp tuyệt hảo trở mình thoát thân. Nhưng mà không có ai chuyển tin tức ra bên ngoài thay hắn thì cũng vô dụng. Dù cho hắn bản lĩnh phi phàm, cũng không thể mua chuộc được quan lại ở Hình bộ, kẻ trông ngục căn bản sẽ không cùng hắn nhiều lời dù chỉ một câu. Việc này giống như một kẻ sắp chết coi giữ một viên thuốc giải, thuốc giải đông trong băng lạnh, có thể nhìn thấy không thể đạt được, làm khô cạn tim gan con người.

Sau đó hắn gặp được Công Tôn Chân ở trên công đường. Công Tôn Chân bình thường ngây ngốc trì độn, gầm lên kể cho y nghe chuyện, y cũng có thể nghe không tinh tường. Lúc này chỉ có thể đánh cựơc một ván cho sự ăn ý chung sống mười năm qua. Người ta đều nói mình sẽ có cảm ứng cùng với người nhớ mong trong lòng, hắn nhớ mong Công Tôn Chân mười năm, nhẫn nại mười năm, bàng quang mười năm, lặng im mười năm, chỉ cầu một thoáng linh tê* này.

(*Từ câu tâm hữu linh tê nhất điểm thông)

Công Tôn Chân chăm chú nhìn không chớp mắt tay phải của hắn. Hắn biết mình được cứu rồi.

Người từng hại hắn hoặc giết hoặc đi đày, đều đã xử lý không sai biệt lắm. Chỉ có Công Tôn Chân rất không dễ lo liệu. Bàng Tịch muốn đối xử tử tế với Công Tôn Chân, cho y địa vị được tôn kính, quyền cao lộc hậu, ở những nơi có thể chạm đến có thể quan sát che chở bảo vệ y. Trầm Nguyệt Trúc tốt, hắn còn có thể cho y gấp bội.

Nhưng mà Công Tôn Chân lại muốn từ quan.

Bàng Tịch ném chiết tử của Công Tôn Chân, tựa lưng vào ghế nhắm mắt thở dài.

Chiết tử từ quan của Công Tôn Chân trình lên năm ngày không có nhận được phê duyệt trở về, nhưng lại chờ đến một thánh chỉ. Hoàng Thượng còn nhỏ tuổi, muốn Công Tôn Sách tiến cung làm thư đồng. Công Tôn Chân tiếp chỉ, khuỵu gối trên mặt đất hồi lâu không động đậy. Gia Đinh kêu hai tiếng lão gia, vươn tay đến đỡ y. Chân của Công Tôn Chân đã tê dại, loạng choạng chống đỡ đứng dậy kêu người chuẩn bị kiệu, y thay đổi ý nghĩ, lập tức thu hồi lệnh vừa nãy. Y chắp tay sau lưng vòng vo đi đi lại lại trong viện nửa ngày, sau đó gật gật đầu kêu Gia Đinh tiến đến, thì thầm vào tai hắn: Buổi tối ngươi cải trang một chút, đến phủ Cơ Thái y đưa một phong thư thay cho ta. Trên đường lanh trí một chút, ngàn vạn lần đừng để người theo dõi.

Gia Đinh cúi đầu nói vâng.

Lúc nửa đêm Gia Đinh mang về một cái gói, bên trong là mười vị thuốc và phương thuốc của Cơ Quân Ánh. Công Tôn Chân nhìn qua sau đó suy nghĩ trăm ngàn lần, cuối cùng nhíu mày đốt phương thuốc đi. Hôm sau y kêu người sắc thuốc, tự mình đút cho Công Tôn Sách uống. Công Tôn Sách ngửi thấy mùi vị liền cảm thấy đắng, bĩu môi lắc lắc đầu. Công Tôn Chân nhẫn tâm kêu Gia Đinh giữ nó lại, bất chấp nó khóc nháo bóp miệng ra đổ thuốc vào. Sau đó đến tối Công Tôn Sách bệnh, gương mặt nhỏ nhắn nóng đến đỏ bừng, còn ho khan, quơ quào cánh tay lớn tiếng khóc. Công Tôn Sách trước giờ vẫn khỏe mạnh, trận bệnh này chẳng có căn nguyên, nhũ mẫu đau lòng rơi nước mắt.

Công Tôn Chân nói: Đưa nó cho ta.

Nguyên một đêm, Công Tôn Chân ôm con từ hậu viện đi đến tiền viện, lại từ tiền viện đi về hậu viện, y nhẹ nhàng đung đưa để cho nó thoải mái một chút, thấp giọng dỗ dành: Sách nhi ngoan, Sách nhi ngoan… chịu đựng một lúc, giữ được cả đời. Trong cung có lão hổ lớn muốn ăn thịt người, bé ngoan, ngươi sao có thể chịu được một ngụm của bọn họ… Đừng khóc đừng khóc…

Công Tôn Chân nói đứa nhỏ bị bệnh không thể vào cung. Bàng Tịch không tin Cơ Quân Ánh, lần lượt đưa bốn năm thái y đến xem bệnh cho Công Tôn Sách. Người trở về đều nói thật sự bệnh, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ, nhìn bệnh trạng  còn có thể lây nhiễm. Đứa nhỏ đưa vào làm thư đồng cho hoàng thất có chút sai sót đều không được, huống chi còn mang theo mầm bệnh, chuyện thư đồng tự nhiên thất bại. Cùng lúc đó quê nhà Bình Giang gửi tin tới, phụ thân của Công Tôn Chân đã qua đời, muốn y mau về nhà chịu tang.

Lúc này Bàng Tịch không còn lý do gì để không thả người, nhưng vẫn không cam lòng. Buổi tối đến Công Tôn phủ một lần, kiệu nhỏ vải xanh bốn người khiêng, vô cùng bí mật. Đến gõ cửa thông báo vào trong, nói Bàng Tịch đến thăm. Công Tôn Chân đặt đứa con ôm trong lòng xuống đi ra cửa sau quỳ xuống đón tiếp.

Hiện giờ Bàng Tịch luôn bị y quỳ, hơn nữa phải hành lễ toàn bộ xong xuôi mới chịu đứng lên. Mỗi lần nhìn thấy bộ dáng y quỳ gối dưới đất hắn đều rất khó chịu.

Công Tôn Chân cúi đầu, nói: Đại nhân mời vào phòng.

Bàng Tịch nói: Không cần, tối nay ánh trăng rất đẹp, chúng ta cứ như vầy mà trò chuyện. Hắn quay đầu, hỏi: Thân thể của lệnh lang tốt hơn chút nào chưa?

Bàng Tịch muốn mắt thấy mới tin thật, Công Tôn Chân dù sao cũng không sợ, y gọi nhũ mẫu ôm Công Tôn Sách đến để hắn nhìn thấy rõ ràng cũng tốt.

Công Tôn Sách vốn dĩ mập mạp tròn trịa, bây giờ rất gầy, bệnh vài ngày, đã không còn sức lực để khóc la nữa. Hai mắt nó nhắm chặt, tay quơ loạn giữa không trung, miệng ê a mê sảng: Hổ lớn, có con hổ lớn…

Bàng Tịch từng nghe nói khi bệnh mơ thấy mãnh thú chính là điềm dữ, hắn thở dài nói: Mau ôm đứa nhỏ vào chăm sóc đi. Sau đó cho lui tất cả hạ nhân, kề bên Công Tôn Chân tản bộ trong vườn nhỏ.

Ánh trăng hôm nay quả thật rất đẹp. Vườn hoa nhỏ được Trầm Nguyệt Trúc chỉnh sửa thành đình đài lầu các cầu nhỏ nước chảy, một góc hồ còn có hoa súng. Sau khi Trầm Nguyệt Trúc ốm đau, Công Tôn Chân dốc sức gìn giữ từng gốc cây ngọn cỏ, bảo trì phong cách diện mạo ban đầu. Cảnh sắc tinh xảo được ánh trăng chiếu vào, một tầng trắng mỏng trong suốt, bát ngát trong hồ là ánh trăng vụn vỡ dập dìu. Bàng Tịch chuyển mắt, nhìn thấy gương mặt trắng nhợt của Công Tôn Chân, giống như cũng trong suốt. Lúc trước Triệu Đức Phương khen y sáng trong như trăng, nhưng Bàng Tịch lại chẳng có chút cảm xúc về tướng mạo của người khác. Hiện giờ nhìn gương mặt y dưới ánh trăng, giữa đôi mày chất chứa ưu thương, giống như đã chịu hết kinh sợ và thống khổ của thế gian, giống như làm ra chút động tác liền nhận phải thương tổn, cho nên yên tĩnh đến mức không có chút âm thanh hơi thở. Một người từ ánh trăng thê lương bước ra.

Bàng Tịch nói: Ta không có cách nào giữ ngươi lại, đúng không?

Công Tôn Chân nói: Đại nhân nói gì vậy. Gia phụ qua đời, làm con nên về quê giữ đạo hiếu ba năm.

Bàng Tịch nói: Đừng nói mấy thứ đó. A Tu, ta biết ngươi vì ta mà chịu khổ rất nhiều. Nếu năm đó ngươi khoanh tay đứng nhìn, Trầm Nguyệt Trúc không đến nỗi mất mạng. Cho nên ngươi hận ta, đúng không?

Công Tôn Chân nói: Hạ quan không dám.

Bàng Tịch dừng bước vươn tay túm lấy cánh tay của y, hung hăng siết chặt, các khớp xương của Công Tôn Chân đều đau.

Bàng Tịch nói: Ngươi nhìn ta.

Công Tôn Chân ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt của Bàng Tịch, biểu tình của hắn liền biến thành bộ dạng luôn làm y sợ hãi như trước kia, ánh mắt nghiêm nghị sắc bén, giống như róc xương người. Công Tôn Chân không khỏi khiếp sợ, tay nhẹ nhàng rút ra, nhưng không vùng ra được.

Gương mặt của Bàng Thống lại trở nên nhu hòa, buông y ra, nói: Nói chuyện cùng ta đàng hoàng.

Công Tôn Chân cúi đầu im lặng một hồi, nói: Không hận ngươi. Ta hận chính mình. Nguyệt Trúc là thân nhân của ta, ta lại vì ngươi mà hại nàng mất mạng.

Ánh mắt Bàng Tịch đau đớn, chậm rãi đi về phía trước. Công Tôn Sách đi bên cạnh hắn, nói: Sau khi Nguyệt Trúc chết, ta mơ một giấc mơ. Trong mơ thấy ngươi vẫn ở trong đại lao Hình bộ, ta muốn đi gặp ngươi. Nguyệt Trúc kéo tay của ta nói: Lão gia, ngươi đừng đi, ngươi đi rồi ta sẽ chết. Ta nắm lấy tay nàng một chút, nhưng vẫn buông nàng ra đi gặp ngươi, Nguyệt Trúc ở phía sau khóc. Bàng Tịch, ngươi hiểu không? Giấc mơ là bản tâm của con người. Bản tâm của ta vẫn một lần nữa bỏ nàng đi. Ta hận bản thân đến chết, vĩnh viễn không thể tha thứ cho chính mình.

Sau khi nói những lời này vẫn là khóc, Công Tôn Chân dù có thay đổi thêm nữa, bản tính mau nước mắt vẫn không mất đi. Bàng Tịch kéo tay y kề sát gương mặt y vào vai mình, lập tức cảm thấy trên vai ẩm ướt nóng hổi, nước mắt này thấm thẳng vào trong lòng.

Bàng Tịch nói: Căn bản không nên có Trầm Nguyệt Trúc. Ta có thể thay thế vị trí của nàng, làm thân nhân của ngươi, bầu bạn bên ngươi không rời, giống như vậy.

Công Tôn Chân tựa vào vai hắn không hề động đậy, nội tâm quay cuồng mãnh liệt. Vào lúc này mà vẫn có thể cảm thấy vui mừng khôn siết, y quả thật oán hận bản thân mình. Thì ra tâm của Bàng Tịch và y giống nhau. Đáng tiếc điều này đến quá muộn, Công Tôn Chân hiểu ra quá muộn, Bàng Tịch thổ lộ quá muộn. Một mạng của Trầm Nguyệt Trúc ở bên trong, đã không còn đường quay lại nữa rồi.

Công Tôn Chân nói: Sao có thể giống nhau? Đối với Trầm Nguyệt Trúc mà nói, ta quan trọng nhất, ta chính là cả đời của nàng. Với ngươi mà nói, quan trọng nhất chính là nắm giữ đất trời, tất cả những thứ khác đều là tiểu tiết bé nhỏ tầm thường. Giữa thân nhân và thân nhân, cũng có sự khác biệt nặng nhẹ xa gần. Sao có thể giống nhau? Nói cho cùng cũng là ta phụ Nguyệt Trúc.

Bàng Tịch trầm mặc không nói, Công Tôn Chân nói một chút cũng không sai. Sau khi vợ lớn con cả chết, chưa đến một năm hắn liền cưới tân phu nhân Viên thị. Hắn không tiết lộ cho Công Tôn Chân biết loại tâm ý kia, phần lớn cũng vì nghĩ đến tiền đồ. Hắn là kẻ có thể vì lý tưởng mà vứt đi cả bản thân. Sao có thể so sánh với Trầm Nguyệt Trúc.

Công Tôn Chân từ bên cạnh Bàng Tịch bước lui một bước, nước mắt trên mặt đã khô, nhưng trong mắt vẫn còn ẩm ướt, dưới ánh trăng vụn vỡ lấp lánh, y mỉm cười nói: Nguyệt Trúc đi rồi, để lại cho ta một đứa con. Ta đi rồi, ngươi vẫn còn Đại Tống triều cương này. Bàng Tịch, chúng ta không thể quá tham lam.

Bàng Tịch lại nắm lấy cổ tay y kéo y về trong lòng, chóp mũi ở bên vành tai y nhẹ nhàng vuốt ve, nhắm mắt ngửi hương vị của y: Ngươi cam đoan sau khi rời kinh sẽ sống thật vui vẻ, thật khỏe mạnh, ta sẽ để ngươi đi.

Nước mắt của Công Tôn Chân không thể nào ngừng được, sinh tử ly biệt không hẹn trước mà đến, một hồi rồi lại một hồi đả kích, nếu còn tiếp tục ở lại kinh thành y sẽ khó chịu đến chết, gật đầu không ngừng: Ta cam đoan, cam đoan sẽ sống tốt hơn hiện tại.

Công Tôn Chân giống như quay về thời niên thiếu, làm càn mà ôm lấy Bàng Tịch khóc lớn một trận. Bàng Tịch là bằng hữu của y, là huynh trưởng của y, là người mà cả trái tim  y vương vấn. Ở trước mặt Bàng Tịch mới có thể khóc thoải mái, khóc đến khi giọng đều khản đi, trong ngực co thắt lại, hổn hển.

Bàng Tịch đau lòng vỗ về lưng y giúp y hồi sức, cười nói: A Tu đã là người làm cha, sao còn khóc dữ dằn hơn con của ngươi nữa. Được rồi được rồi, sau này a, không còn chuyện gì thương tâm nữa.

Tiếng khóc kia ngay cả Gia Đinh cũng nghe được, hắn bắt buộc tất cả tôi tớ về phòng ngủ bịt tai lại không được phép ra khỏi cửa, sau đó bản thân lại đứng cách một vách tường lau nước mắt. Ngẫm lại lão gia thật khổ, thái thái tốt như thế vậy mà đã không còn nữa. Phụ thân ở xa ngàn dặm, lúc lâm chung cũng không thể gặp được lần cuối. Trong triều đình, quan viên chính trực cảm thấy y là Bàng đảng, khắp chốn xa lánh bắt bí coi khinh y, mà Bàng đảng chân chính lại không thích kết giao với y. Một người tứ cố vô thân chịu buồn phiền mọi nơi.

Trở về đi, trở về Bình Giang thì tốt rồi, chờ tiểu thiếu gia hết bệnh, trở về Bình Giang đi.

Bàng Tịch đưa Công Tôn Chân khóc đến choáng váng về trong phòng, nhìn y mê man ngủ. Đây có lẽ là lần cuối cùng hai người bọn họ gần gũi, vừa rồi bế trong chốc lát, nước mắt  của Công Tôn Chân đã thấm ướt non nửa bên áo của Bàng Tịch. Y rất có thể khóc. Bàng Tịch cảm thấy vẫn chưa đủ, hắn nhìn gương mặt say ngủ của y, chẳng thêm mấy năm nữa đã ba mươi rồi, gương mặt nhìn qua vẫn rất trẻ con. Hắn cúi người chạm nhẹ lên khóe miệng của y, bên môi có mùi vị mằn mặn mát lạnh của nước mắt. Lần này lại ma chướng, hắn dùng đủ mọi cách cắn mút bờ môi của Công Tôn Chân, dùng hết tất cả tình yêu và triền miên của đời này kiếp này. Bàng Tịch không giống Công Tôn Chân, hắn không có Trầm Nguyệt Trúc, không có nảy sinh tình cảm với bất kỳ ai khác, hắn chỉ có một Công Tôn Chân. Thống khổ khi ly biệt và tiếc nuối khi không được bên cạnh nhau siết đến mức lục phủ ngũ tạng của hắn đều nóng lên, làm cho một vũ phu khó thể rơi lệ như hắn cũng ướt nước mắt.

Công Tôn Chân mở mắt ra, nhưng rất nhanh lại nhắm mắt. Lông mi nhè nhẹ quét qua gò má của Bàng Tịch, làm cho hắn thanh tỉnh. Không thể tiếp tục như vậy, nụ hôn này đã khiến người ta quyến luyến không rời đau thấu tâm tư, nếu làm chuyện gì khác, hắn có thể sẽ lật ngược hứa hẹn mà giam giữ Công Tôn Chân ở lại. Hắn tựa trán lên khuôn ngực của Công Tôn Chân từ từ bình tĩnh trở lại, nghe thấy tiếng tim Công Tôn Chân đập kịch liệt, cả người đều căng cứng. Đứa nhỏ này, đang chờ đợi chuyện gì đây?

Bàng Tịch đứng dậy tắt ngọn nến trong phòng, nhẹ nhàng đi ra. Trong chớp mắt cửa vừa đóng, Công Tôn Chân mở to hai mắt, mờ mịt ngây ngốc suy nghĩ.

Ra khỏi phòng ngủ của Công Tôn Chân, hắn vẫn là Bàng Tịch không chút động dung không chút kẽ hở, vẻ mặt trấn tĩnh, mang một loại khí phách nắm giữ đại cuộc. Từ phòng ngủ ra đến cửa sau, vẫn còn một đoạn đường nhỏ phải đi. Gia Đinh đứng ở của vòm cầm theo đèn lồng chờ dẫn đường cho hắn. Bàng Tịch cố ý thả chậm bước chân, hắn có chuyện muốn nói với Gia Đinh, hơn nữa chuyện này không thể để người khác nghe thấy.

Bàng Tịch nói: Ngươi tên Gia Đinh?

Gia Đinh xưng dạ.

Bàng Tịch nói: Tên thật? Hay là Quận Vương gia đặt cho?

Gia Đinh nói: Một nô tài nho nhỏ, làm gì có phúc phận được Quận Vương gia đặt tên cho. Đây là tên cha mẹ đặt.

Bàng Tịch cười nói: Không còn cách nào. Chính Quận Vương gia cũng chẳng dư lại bao nhiêu phúc phận, nếu cho ngươi dính chút vẻ vang, hắn sẽ hỏng mất.

Nói xong dừng bước chân lại, Gia Đinh liền biết hắn muốn lên tiếng, cúi khom lưng xoay người lại.

Bàng Tịch nói: Một nô tài không hầu hạ hai chủ. Ta thật sự rất muốn biết, hiện giờ ngươi trung với Triệu Đức Phương, hay là Công Tôn Chân?

Gia Đinh nghe ra ý tứ hắn muốn tra tìm gốc rễ, vội nói: Quận Vương gia phái tiểu nhân đến cho Công Tôn đại nhân, tất nhiên là trung với Công Tôn đại nhân.

Bàng Tịch nói: Vậy ngươi vẫn còn giám thị Công Tôn Chân, truyền động tĩnh của hắn đến phủ Quận Vương?

Ý thức của Gia Đinh tê dại, chân mềm nhũn liền quỳ xuống, đèn lồng trong tay rơi xuống mặt đất, chốc lát liền cháy lên. Gia Đinh không phải là mật thám thủ hạ của Triệu Đức Phương, hắn thật sự là một nô tài hầu hạ cuộc sống hằng ngày, làm sao chịu được câu dò xét nhìn thấu nội tình của Bàng Tịch. Hắn không ngừng dập đầu, miệng mồm run cầm cập nói: Bàng đại nhân! Bàng đại nhân minh xét! Quận Vương gia chưa từng có ý muốn hại lão gia, tiểu nhân cũng chưa từng hại lão gia. Quận Vương gia là không yên lòng về lão gia, đại nhân minh giám a!

Bàng Tịch cười lạnh: Phải. Triệu Đức Phương không yên lòng về Công Tôn Chân, hễ có kẻ gần gũi người của hắn hắn đều không yên lòng.

Gia Đinh run rẩy quỳ. Bàng Tịch nói: Ngươi đứng lên đi. Nếu ngươi có lòng hại người, ta đã  không nói những lời này với ngươi. Đứng lên.

Gia Đinh đứng dậy buông lỏng hai tay. Bàng Tịch tiến lên hai bước, nói: Từ nay về sau, ngươi chỉ có một chủ tử là Công Tôn Chân, biết chưa? Chủ tử của ngươi không thích có người đưa tin tức của hắn, ta cũng không thích.

Gia Đinh làm gì còn nói được lời nào khác, không ngừng gật đầu.