Băng Qua Cầu Treo Nguy Hiểm

Chương 25: Chương 25






“Cọc cọc.


Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, gọi về suy nghĩ mơ hồ của Lâm Kiến Tịch.

Anh rút tay về, lông mi hơi rũ xuống, vô hạn dung túng nhìn Giang Ngộ, “Anh bạn nhỏ, em đã bao lớn rồi, nếu muốn khen thưởng, vậy anh cho em nghỉ một ngày?”
Giọng nói của anh rất dịu dàng, tựa như đang dỗ dành một đứa trẻ không nghe lời, nhưng chỉ cần không phải đồ ngốc thì có thể hiểu ra, anh đang dùng những lời này nói cho Giang Ngộ, thân phận của cậu ở trong lòng anh rốt cuộc là gì.

Giang Ngộ im lặng vài giây, bỗng nhiên đứng lên, thấp giọng gằn từng câu từng chữ bên tai anh: “Anh à, anh đúng là nhà tư bản vô tình.


Tiếng gõ cửa lại vang lên, ba tiếng lễ phép, giống như một dấu chấm câu cho cuộc trò chuyện mờ ám này.

Giang Ngộ khôi phục biểu tình lạnh nhạt khi làm việc, khi mở cửa không chút ngoài ý muốn thấy được người phụ nữ trẻ tuổi vừa rồi, ngay cả nụ cười nghề nghiệp lễ phép cũng lười cười, không coi ai ra gì mà đi lướt qua cô ấy.

Cố Tinh: “…”
Người đàn ông này sát khí bốn phía.

Cô sợ hãi bước vào phòng làm việc, sợ mình sẽ chứng kiến ​​một vụ án mạng trong văn phòng, nhưng cô rõ ràng đã nghĩ nhiều, trong phòng làm việc không chỉ có ánh nắng chói chang không tì vết, còn có một người mà cô quen biết.

“… Đã lâu không gặp.

” Tâm tình khẩn trương của Cố Tinh bỗng nhiên thả lỏng lại, cô ngồi xuống ghế trước mặt Lâm Kiến Tịch, cười nói: “Không ngờ tiểu Lâm tổng đại danh đỉnh đỉnh trong nghề lại là cậu.


“Thôi.

” Lâm Kiến Tịch mệt mỏi nói: “Cậu tới nhận việc, hay là tới nói móc tôi?”
“Tớ chỉ là ăn ngay nói thật.


Hai người tán gẫu một lúc, Lâm Kiến Tịch hỏi: “Không phải cậu ra nước ngoài đi du học sao, sao đột nhiên trở về tìm công việc?”
“Việc này à.

” Cố Tinh cũng không giấu anh: “Ba tớ bỏ tiền vào chơi chứng khoán sau đó mất tiền và phá sản.

Tớ không có tiền, vì vậy tớ chỉ có thể trở về.



Lâm Kiến Tịch tâm tình phức tạp hỏi: “Cần hỗ trợ không?”
“Không cần.

” Cố Tinh lắc đầu: “Cậu có thể tuyển dụng tớ, tớ đã rất cảm kích.


“Đừng nói vậy.


“Tớ nghiêm túc đấy, cậu đừng ngại.

” Ánh mắt đầu tiên Cố Tinh gặp lại anh chỉ cảm thấy khí chất trên người anh đã thay đổi rõ rệt, hoàn toàn đối lập với vẻ ngoài bình dị gần gũi trong trường học, có lẽ là vì chức vị cao, hiện tại nhìn anh có vẻ xa cách, lộ ra một khoảng cách rõ ràng.

Nhưng khi anh nói chuyện, anh lại không thay đổi chút nào.

Trên thế gian hiếm có cuộc hội ngộ nào đáng xấu hổ hơn tình huống này, đối phương là sếp và mình là nhân viên mới gặp lại nhau sau lần tỏ tình thất bại, mà cô còn chưa kịp có cảm giác không chỗ dung thân, Lâm Kiến Tịch ngược lại đã ngại ngùng trước.

Điều này khiến sự lúng túng trong lòng cô tan thành mây khói.

Cô bình tĩnh nói: “Tớ biết có bao nhiêu người nợp đơn xin làm vị trí trợ lý của tổng tài, lý lịch của tớ cũng không có ưu điểm gì, chính tớ cũng không cảm thấy mình sẽ được tuyển dụng, nhưng tớ đã nhận được thư thông báo tuyển dụng.

Trừ khi cậu giúp tớ, tớ cũng không nghĩ ra được nguyên nhân khác, cảm ơn cậu.


Lâm Kiến Tịch: “Không phải bởi vì cậu là bạn học nên tôi chọn cậu, mà là cậu rất thông minh, tôi tin tưởng cậu.


“Cảm ơn, tớ sẽ nỗ lực.

” Cố Tinh cười, “Trước khi chính thức đi làm, tớ có thể tò mò một chút không, người vừa rời đi là ai vậy?”
Trước khi cô đến, hai người này hiển nhiên đã cãi nhau, mà từ thần sắc của bọn họ nhìn ra, không giống như cãi nhau vì công việc, mà là việc riêng.

Xem ra trình độ trêu hoa ghẹo nguyệt của học trưởng Lâm không hề thua kém năm đó, ngồi ở vị trí tổng tài, còn có người dám nổi điên với anh.

“…” Lâm Kiến Tịch im lặng một lát, nhẹ nhàng thở dài: “Một oan gia.



Bất kể hai người cãi nhau qua lại như thế nào, chỉ cần không chọc thủng tầng giấy cửa sổ kia, thì còn có thể miễn cưỡng duy trì hoà bình.

Nhưng Lâm Kiến Tịch có thể cảm giác được, đứa trẻ này đã chờ đến không còn kiên nhẫn, liên tiếp nóng lòng muốn duỗi tay về phía anh.

Thật ra đêm hôm đó anh đúng là bị ba chữ “Ngoài ý muốn” lừa gạt cho qua, nhưng khi rượu tỉnh, anh càng tự hỏi, càng cảm thấy không đơn giản chỉ là “Ngoài ý muốn”.

Ngoài ý muốn có rất nhiều loại, nhưng không có loại nào sẽ giống như bọn họ, trái lo phải nghĩ đều khó có thể giải thích, rốt cuộc tại sao Giang Ngộ lại có phản ứng, và tại sao lại đỏ mặt.

Là bị anh hôn trúng một cái, hay là bị anh cọ tới?
… Mẹ nó, dù là loại nào thì cũng đều rất nguy hiểm.

Hơn nữa, một người đàn ông trẻ tuổi huyết khí phương cương đến đâu, chắc cũng không thể có phản ứng với anh trai của mình nhỉ?
Anh nghĩ như thế nào cũng cảm thấy da đầu tê dại, anh chỉ đơn giản gạt nó sang một bên và không bao giờ nghĩ đến chuyện đó nữa, có thể coi đó là tâm lý trốn tránh, hơn nữa công ty đang phát triển, công việc bận rộn, anh “Thuận lý thành chương” mà quên đi việc đêm đó.

Nếu có thể thật sự "Thuận lý thành chương" quên đi thì tốt rồi.

Chân chính làm anh tin tưởng là khi anh thật sự không nhịn được, gọi điện thoại cho Hùng Thôi, anh mới vừa nói một câu “Tớ lỡ hôn Giang Ngộ một cái.

” còn chưa nói ra vấn đề mình không hiểu, thì đã nghe thấy Hùng Thôi vỗ đùi, như trút được gánh nặng, nói: “Thế à, hai ngươi cuối cùng cũng ở bên nhau rồi?”
Lâm Kiến Tịch: “…”
Anh im lặng nuốt câu “Sau đó em ấy cương lên, điều này giữa anh em với nhau có bình thường không?” vào bụng, ngắt điện thoại.

Tốt, không cần hỏi lại, cũng không có cách làm bộ không biết gì cả, Giang Ngộ thích anh.

Không phải tình cảm thuần túy giữa anh em, mà là tình cảm có chứa dục vọng với anh.

Bắt đầu từ khi nào? Lâm Kiến Tịch còn nhớ rất lâu trước kia Giang Ngộ có yêu thầm một cô gái, khi Hùng Xán hỏi có phải cậu đồng tính hay không, cậu cũng phủ nhận, vậy rốt cuộc là cậu thích anh từ khi nào?
Lại hoặc là, cô gái Giang Ngộ yêu thầm không hề tồn tại, người cậu yêu thầm từ đầu tới cuối là anh?
Mà đây đã là việc của rất lâu trước kia.

Lâm Kiến Tịch bỗng nhiên cảm thấy khó thở.

Anh cho rằng mình và Giang Ngộ sẽ giống như nhiều cặp anh em mất đi người thân khác, nâng đỡ lẫn nhau đi qua một đoạn đường, cho dù mỗi người đều thành gia lập nghiệp, cũng có thể đủ để làm chỗ dựa cho đối phương, nhưng anh chưa từng nghĩ tới Giang Ngộ sẽ có tình cảm với mình.

Anh cũng thích Giang Ngộ.


Nhưng không phải cái loại thích mà Giang Ngộ muốn.

Anh bắt đầu cố ý vô tình duy trì khoảng cách với Giang Ngộ, không hề dính nhau giống như trước, phân chia quan hệ giữa hai người rõ ràng hơn, hy vọng Giang Ngộ lý trí một chút, không cần tiếp tục vất vả thích anh.

Kết quả hiển nhiên, anh thất bại, Giang Ngộ không ngốc, cậu đương nhiên có thể nhận thấy được kế hoạch của anh, không phối hợp, còn vươn móng vuốt lật đổ kế hoạch của anh.

Có lẽ bí mật sâu kín nhất trong lòng đã được phơi bày, cậu cũng không giả vờ ngoan ngoãn nữa, chậm rãi bộc lộ bản tính của mình —— khiến Lâm Kiến Tịch không nghĩ tới là, bản tính thật sự của tiểu quỷ này lại là bệnh tâm thần, cũng vất vả cho cậu giả bộ ngoan ngoãn nhiều năm như vậy.

Nghĩ đến cảnh cậu kìm nén bản tính giả bộ ngoan ngoãn làm nũng trước mặt mình, Lâm Kiến Tịch lâm vào mê mang, còn sầu khổ bật cười, không biết nên cảm khái cậu diễn quá giỏi, hay là nên nói chính mình thật sự bị mù, bên cạnh có một con chó sói hình người lớn như vậy, thế mà anh chưa bao giờ nhận ra.

Giang Ngộ giống như một chú chó sói nhỏ bị đuổi ra khỏi nhà, nằm ngoài cửa dựng lỗ tai chờ đợi, thử duỗi tay về phía khát vọng trong phòng, hôm nay thử một chút, ngày mai thử một chút, nếu chẳng may chọc giận Lâm Kiến Tịch, cậu lại rút tay về, chăm chú nhìn chằm chằm anh trai mình, chờ cơ hội tiếp theo.

Sau vài lần giằng co qua lại, quan hệ giữa hai người vẫn duy trì ở trạng thái vô cùng tinh tế, trong lòng hiểu rõ lẫn nhau, sắc mặt lại bình tĩnh, tựa như đang diễn chung một sân khấu.

Cũng may lần này công ty quá bận rộn, nên đã giảm bớt rất nhiều thời gian chạm mặt của hai người.

Lâm Kiến Tịch không thỏa mãn với an phận một góc, sau khi anh tiếp quản, anh không còn gắn bó với một hạng mục bất động sản nữa mà chuẩn bị kế hoạch phát triển đa ngành nghề, chuyển đổi thành công ty tập đoàn.

Nhưng chuyển đổi đồng nghĩa với rủi ro, anh cần phải cân nhắc kỹ lưỡng trước khi quyết định, sản nghiệp Triệu Vân Khỉ và Lâm Trí Minh vất vả cả đời toàn bộ gánh ở trên vai anh, anh không khỏi cảm thấy quá áp lực.

Lúc này, sự ăn ý của Giang Ngộ và anh bồi dưỡng trong nhiều đã phát huy tác dụng quan trọng, không cần giao tiếp nhiều, Giang Ngộ cũng có thể biết anh muốn làm cái gì, và cậu luôn có thể chia sẻ áp lực với anh ngay từ đầu.

Yêu phi nắm giữ hậu cung mê hoặc Thánh Thượng lại lần nữa kề vai sát cánh cùng Thánh Thượng, nhân viên trong công ty sôi nổi đặt cược, đặt cược xem vị này rốt cuộc khi nào có thể tấn chức lên ngôi Hoàng Hậu.

Chuyển đổi không phải là thứ có thể chuyển đổi bằng cách ném tiền không cần não, trước khi đầu tư cần được các tiền bối trong nghề hướng dẫn, nếu không phạm sai lầm dẫm hụt chân, ngã không chết cũng tàn phế.

Đề cập đến một ngành sản xuất khác, Lâm Kiến Tịch cẩn trọng hơn rất nhiều, buổi tối hôm nay đặc biệt mời một thương nhân có hứng thú hợp tác ăn cơm, khi tới chỗ hẹn, mới phát hiện người đến không phải ông chủ thương nhân, mà là con trai của ông ấy.

Lâm Kiến Tịch khẽ cau mày, không hiểu họ đang làm gì.

Nhưng tới cũng tới rồi, không thể quay đầu rời đi.

Anh và Giang Ngộ ngồi xuống, hai bên chào hỏi nhau, hàn huyên xong, người phục vụ đi tới bưng đồ ăn lên, mang theo vài chai rượu.

Thương trường như chiến trường, mà chiến trường lại thường hạn chế trong bàn ăn, trước khi tới đây Lâm Kiến Tịch đã biết không trốn được rượu, giờ phút này nhìn thấy cũng không ngoài ý muốn.

Nhưng đến cuối cùng anh vẫn sẽ thấy ngoài ý muốn.

Con trai của ông chủ thương nhân kia ân cần kính rượu anh, ngón tay cố ý lướt qua mu bàn tay của anh một chút.

Động tác này rất nhỏ, ở trong mắt người ngoài nhìn không rõ ràng, chỉ coi như là không cẩn thận.

Lâm Kiến Tịch: “…”

Cuối cùng anh cũng biết tại sao người này lại tới.

Anh bình tĩnh thu tay về, trong lòng lại nghĩ làm thế nào để rời khỏi đây sớm một chút, mà tên kia sau khi chạm tay anh, trên mặt thế nhưng lộ ra thần sắc thỏa mãn khó có thể miêu tả, anh ta đứng lên nói: “Ngại quá, tôi phải rời khỏi một lát, đi toilet.


Giang Ngộ nhìn theo anh ta rời đi, nói: “Ngại quá, em cũng muốn rời đi một lát.


Ngữ khí của cậu không đúng lắm, là loại không đúng chỉ có Lâm Kiến Tịch ở chung rất nhiều năm mới nhận ra được.

Lâm Kiến Tịch theo bản năng bắt lấy cổ tay cậu, thấp giọng gọi một tiếng: “Giang Ngộ.


“Đừng lo, anh.

” Giang Ngộ cúi người nhẹ nhàng cười với anh: “Em sẽ trở về nhanh thôi.


Cậu không cho Lâm Kiến Tịch nói chuyện, trực tiếp đứng lên đi mất.

Người đàn ông chiếm tiện nghi kia ngâm nga bên cạnh WC, đi tiểu xong, anh ta đắc ý đẩy cửa ra, nhìn thấy bóng người cao lớn đứng ở trước cửa, tiếng ngâm nga trong miệng tạm dừng vài giây, dường như không có việc gì mà đi ngang qua bên cạnh Giang Ngộ.

“Chờ đã.

” Giang Ngộ không nhanh không chậm mở miệng, động tác lại vô cùng nhanh chóng, đột nhiên vươn tay túm lấy cổ sau của người đàn ông, quăng ngã anh ta vào một buồng vệ sinh, “Tao cho mày đi chưa mà mày dám đi?”
Người đàn ông không dám tin sờ sờ nơi bị ngã đau, nổi giận: “Mày là cái thá gì mà tao phải cần mày đồng ý?”
Anh ta chống tường muốn đứng lên, nhưng anh ta còn chưa kịp đánh trả, lại bị Giang Ngộ bóp cổ, hung hăng đập vào tường.

Giang Ngộ cười, nhưng trong mắt hoàn toàn lạnh lẽo: “Còn mày là cái thá gì mà dám chạm vào anh ấy như thế, sao nào, cảm thấy sống đủ rồi, muốn chết?”
Cậu chặt chẽ áp chế người đàn ông, giọng nói đè rất thấp, mang theo thô bạo áp lực đến mức tận cùng khiến người sởn tóc gáy, người đàn ông không chút nghi ngờ, cậu sẽ thật sự bóp chết mình.

“Thằng khốn…” Người đàn ông điên cuồng giãy giụa, nhưng hàng năm sa vào rượu chè, căn bản đánh không lại Giang Ngộ, ngay cả tránh thoát cũng không làm được, anh ta quơ tay trong vô vọng, không biết qua bao lâu, lâu đến sắp không cảm giác được không khí, Giang Ngộ mới buông anh ta ra.

Anh ta giống như một bãi bùn lầy sống sót sau tai nạn, theo tường ngã xuống, ngay cả đứng cũng không đứng nổi.

“… Giang Ngộ.

” Người đàn ông gian nan thở phì phò, nhìn thấy Giang Ngộ thong dong xoay người rời đi, anh ta lại không cam lòng mở miệng: “Mày, mày có gì đắc ý? Mày chỉ là… Một con chó điên do Lâm Kiến Tịch nuôi.


Giang Ngộ dừng bước chân, quay đầu, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông, gần như khen ngợi mà trả lời: “Đúng vậy.

”.