Băng Phôi

Chương 9: Nắm trong tay 1




Bạch Phong Dao biết chắc nguyên do mà tối hôm nay Dương Phỉ mặc anh ‘cần thì cứ lấy’, dù cho có một phần là tính háo thắng, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì cậu thấy bất an.

Trận động đất này….

Bỗng dưng ánh mắt Bạch Phong Dao trầm xuống, thật cẩn thận để Dương Phỉ đang ngủ say xuống khỏi đùi anh, lặng lẽ ra khỏi phòng học.

“Ra đây đi, tôi biết ông ở đây.” Kỳ thật Bạch Phong Dao cũng không xác định được xung quanh có người hay không, chỉ là cảm giác của anh, cho nên mới mở lời thăm dò.

Tuy rằng chiêu này đã “lỗi thời”, nhưng không thể phủ nhận nó tương đối hữu dụng. Bạch Phong Dao dứt lời chưa bao lâu, liền nghe thấy phía trước truyền đến vài tiếng vang nhỏ, một bóng người chậm rãi xuất hiện trước mặt anh. Dưới ánh trăng, Bạch Phong Dao thấy rõ người trước mắt anh hoá ra là cảnh sát Lâm.

Là vô tình …..hay là cố ý? Khuôn mặt Bạch Phong Dao hiện lên một ít kinh ngạc rõ rệt.

“Cảnh sát Lâm, sao ngài lại ở chỗ này?”

Bạch Phong Dao tinh mắt nhìn thấy vẻ mặt bối rối của cảnh sát Lâm.

“Tôi đang đi tuần đêm…” trong chốc lát, sắc mặt cảnh sát Lâm trở nên nghiêm khắc, có chút trách cứ nói: “Bạch tiên sinh, hai người không nên đến đây, tuy rằng những kiến trúc này thoạt nhìn không hề nguy hiểm, nhưng vạn nhất xảy ra động đất lớn, không ai trong chúng ta biết nó có chống đỡ được hay không.”

Cũng vì như thế, người đi tránh nạn mới cố gắng hết sức rời xa khu xây cất trong trường học, ngay cả WC cũng chỉ tìm một chỗ kín đáo giải quyết — nếu lúc đang ngồi trong WC mà xảy ra động đất, đây chắc chắn là chuyện vô cùng xấu hổ.

Bạch Phong Dao cực kỳ thành khẩn cùng áy náy, nói: “Thật sự rất xin lỗi, cảnh sát Lâm. Nhưng mà sao ngài biết tôi ở cùng một chỗ với Phỉ?”

Cảnh sát Lâm lần nữa bối rối, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, “tôi nhìn thấy các cậu đi đến đây, lo lắng an toàn của hai người nên mới đi theo.”

“Thì ra là vậy…Cho nên, ngài cũng thấy?” đối với chuyện tư mật của mình cùng người yêu bị cảnh sát Lâm nhìn thấy, anh vẫn không đỏ mặt thở gấp mà cười hỏi.

Sự bình tĩnh của Bạch Phong Dao làm cảnh sát Lâm kinh ngạc, “yên tâm, tôi sẽ không nói với người khác.”

“Vì sao phải giữ bí mật? Tôi và Phỉ là người yêu, loại chuyện này cho dù bị người khác biết, cũng không phải là chuyện to tát gì mà.”

Bạch Phong Dao nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu, động tác có chút trẻ con này của anh thế nhưng mang lại vài phần cảm giác đáng yêu.

“Đồng tính luyến ái….chuyện khiến người ta chú ý này, dù sao quan niệm chỗ chúng ta không cởi mở như nước ngoài.”

Sắc mặt Bạch Phong Dao không thay đổi cười nói: “Cám ơn ý tốt của ngài, nhưng nếu để ý ánh mắt người khác, tôi sẽ không ở cùng một chỗ với Phỉ.”

Cảnh sát Lâm giật mình, lập tức thở dài một tiếng: “Người trẻ tuổi không nên quá tự cao tự đại, xã hội không đơn giản như cậu tưởng.”

“Cảnh sát Lâm, tôi đã không còn là cậu bé non dại vừa tốt nghiệp đại học từ lâu lắm rồi.” Bạch Phong Dao cười thản nhiên mà thuần khiết, “Bất quá tôi rất cảm ơn ngài đã chia sẻ kinh nghiệm.”

Cảnh sát Lâm nhìn anh hồi lâu, bắt đắc dĩ lắc đầu, dùng một loại ngữ điệu áp lực nói: “Quả nhiên là tuổi trẻ a….Tóm lại, các cậu vẫn nên mau chóng trở về sân thể dục đi, không nên ở lại trong này quá lâu.”

“Được. Cảnh sát Lâm, thật xin lỗi, làm ngài thêm phiền toái.”

Nhìn theo bóng dáng dần dần biến mất trong bóng đêm của cảnh sát Lâm, Bạch Phong Dao chậm rãi nheo mắt lại — nói dối thật vụng về, khó trách làm cảnh sát lâu như vậy vẫn chưa được thăng chức.

Nếu là lo lắng cho bọn họ, thì nên ngăn cản bọn họ trước khi vào phòng học, mà không phải theo bọn họ tiến vào, sau đó tránh ở chỗ tối nhìn trộm.

Thực rõ ràng, cảnh sát Lâm trước đó không biết bọn họ là người yêu, chỉ cho rằng bọn họ là bạn bè lâu năm.

Việc này cũng rất bình thường, hình thái xã hội quyết định tư duy con người, hơn nữa xem ra cảnh sát Lâm không phải là đồng tính luyến ái, tất nhiên sẽ không nghĩ xa như vậy.

Bạch Phong Dao cẩn thận nhớ lại chuyện hôm nay gặp cảnh sát Lâm, có thể khẳng định cảnh sát luôn ghi nhớ bọn họ, hoặc là luôn chú ý bọn họ….Bọn họ có chuyện gì đáng để một gã cảnh sát chú ý?

Nghĩ đến đây, khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết hiện lên nét cười độc địa.

“Hoài nghi à….Bị cảnh sát hoài nghi, đây cũng không phải chuyện tốt gì.”

Phía sau truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, Bạch Phong Dao xoay người nhìn về phía người yêu còn ngái ngủ. Người nọ thân thể trần trụi, ngay cả khoá kéo quần cũng chưa cài, đường cong cơ thể tựa như báo đen xinh đẹp mà cực kỳ uy mãnh.

“Phong Dao, vừa rồi anh nói chuyện với ai vậy?” cậu hỏi, thuận tiện ngáp một cái thật to.

“Là cảnh sát Lâm. Xin lỗi đã đánh thức em.” Bạch Phong Dao dùng ngón cái chạm vào khoé mắt Dương Phỉ, nhẹ nhàng lau đi nước mắt thấm ra.

Dương Phỉ làm vẻ  mặt ‘lão tử bị đánh thức, lão tử thực khó chịu’.

“Tên cảnh sát Lâm? Ông ta sao lại ở chỗ này?”

“ Nhìn thấy chúng ta đến đây, lo lắng cho chúng ta, cho nên đến khuyên anh mang em trở về sân thể dục.”

Dương Phỉ không nghĩ nhiều, càng không ngờ chuyện của bọn họ sẽ bị bắt gặp, hơn nữa cho dù cậu biết, cũng sẽ trực tiếp bỏ qua. Bọn họ làm chuyện của bọn họ, tên cảnh sát ấy muốn nhìn cứ nhìn, đây là hai đường thẳng song song không liên quan đến nhau.

“Mấy tên cảnh sát đại biểu cho việc thích xen vào chuyện của người khác!” Suy nghĩ một chút, Dương Phỉ hừ mũi nói: “Bất quá lần này chúng ta cứ miễn cưỡng mặc kệ bọn chúng xen vào việc của người khác đi.”

Cậu cũng sợ hãi, nhưng kiên quyết không thừa nhận lá gan của Bạch Phong Dao lớn hơn cậu.

“Được.” Bạch Phong Dao nắm tay người yêu, ánh mắt lộ ra yêu thương nồng nàn.

Bởi vì buổi tối quá mệt mỏi, sau khi Dương Phỉ trở lại sân thể dục có cảm giác cậu có thể giành ngủ thay luôn cho cả thế giới. Nhưng hình như chưa ngủ được bao lâu, đã bị một trận nói chuyện ồn ào đánh thức.

“Lại làm sao!” Trán Dương Phỉ nổi gân xanh.

“Ai da, sếp nhỏ, anh cũng tỉnh rồi?”

Dương Phỉ nhìn trái nhìn phải một hồi, phát hiện cơ hồ tất cả mọi người đều ở đây, chỉ thiếu duy nhất  Bạch Phong Dao cùng cô ả Lâm Tĩnh San đáng ghét.

“Phong Dao đâu?”

“Hoàng tử cứu Công chúa rồi. Làm sao bây giờ hả? Sếp nhỏ?” Lưu Triệu Duy trêu ghẹo nói.

“Yên tâm, đó không phải là Công chúa mà là Bà mo. Hơn nữa Hoàng tử thà rằng lấy quái thú cũng không lấy người khác phái.”

Sau khi Dương Phỉ ném cho Lưu Triệu Duy một cái biểu tình ‘tôi khinh bỉ cậu’, tò mò hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế? Đừng nói cho tôi biết đã tới giờ lấy thức ăn” cậu nhìn đồng hồ, mới hơn năm giờ sáng.

Lưu Triệu Duy nhìn nhìn Trần Văn Úc và Tiểu Vỹ, cùng với hai người Trần, Trương, phát hiện nơi này tựa hồ chỉ có cậu ta thích hợp nhất để làm thi nhân kể chuyện cổ tích.

Cậu ta cũng không vòng vo, nói mấy câu liền sáng tỏ, nguyên nhân đơn giản là do Lâm Tĩnh San ngủ đến nửa đêm thì muốn đi WC, lại giống những người khác không dám đến gần phòng ở, cho nên tìm chỗ kín đáo giải quyết….Nhưng không ngờ đột nhiên bị ba người đàn ông bịt miệng kéo vào trong bụi cỏ.

Nếu không phải Bạch Phong Dao sợ cô nàng là con gái sẽ gặp nguy hiểm mà đi theo, sẽ xảy ra chuyện gì thì mọi người đều biết.

“…..Cậu xác định tiểu tử Phong Dao kia không hề muốn nhìn lén Lâm Tĩnh San đi WC?” trầm ngâm hồi lâu, Dương Phỉ vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

Một câu này làm cho tất cả mọi người có mặt không ai không 囧.

Lưu Triệu Duy lau lau mồ hôi lạnh, khoé miệng run rẩy nói: “tôi nói sếp nhỏ….trong mắt anh nhân phẩm của sếp lớn chỉ có nhiêu đó thôi sao?”

Ông chủ siêu cấp kiêm Hoàng tử đẹp trai Bạch Phong Dao nhìn lén thiếu nữ đi WC? Trời ạ, những lời này cũng quá mạnh rồi!

Dương Phỉ tựa hồ vô cùng vui vẻ hạ thấp hình tượng của Bạch Phong Dao, “nhân phẩm anh ta chính là như thế, bất quá tên tiểu tử kia nửa đêm hôm qua đã kéo tôi ra ngoài đại chiến ba trăm hiệp, sao chỉ chớp mắt liền bỏ chạy đi nhìn lén thiếu nữ? Cũng không nói tôi biết một tiếng, thật sự là không có đạo nghĩa.”

Một đống người rớt cằm, mặt Trần Văn Úc đỏ như sắp bốc hơi, cũng chỉ có Tiểu Vĩ nháy nháy đôi mắt to thuần khiết, rất là ngây thơ hỏi: “Chị ơi, không phải cảm tình của Dương ca ca với Bạch ca ca rất tốt hả? Vì sao bọn họ lại đánh nhau ba trăm hiệp?”

Bé con, bé cứ tiếp tục giữ gìn sự ngây thơ đi thôi, trăm ngàn lần không nên bị người lớn vấy bẩn!

Ngoại trừ con dã lang (sói) Dương Phỉ, tất cả mọi người cầu nguyện như thế.

Trần Văn Úc càng đỏ mặt, ấp a ấp úng trả lời: “À thì….Đánh nhau cũng là một loại tình cảm tốt, có vài người càng đánh cảm tình càng tăng.”

Óc Tiểu Vĩ xoay vòng, cho rằng lời nói của chị mình nhất định không sai, Dương ca ca cùng Bạch ca ca chắn chắn thường xuyên đánh nhau nên cảm tình mới tốt như vậy. Sau này bé cũng phải tìm một người bạn cùng đánh nhau để tình cảm thiệt thiệt tốt.