Băng Phôi

Chương 2: Tan vỡ 2




“ Chú ơi, chú ơi!”

Ồn quá……

“ Này, chú, chú tỉnh chưa!”

Dương Phỉ cau mày, rên rỉ mà tỉnh lại, cả đầu quay cuồng, “Tôi làm sao vậy……”

Cô gái gấp gáp hỏi: “Chú bị cây đè, bất tỉnh cũng được hai tiếng đồng hồ rồi…… Á! Mà cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là chú có cảm thấy đau ở đâu không?”

Bị cây đè bất tỉnh? Đầu Dương Phỉ vẫn choáng váng, không thể suy xét rõ ràng, bởi vậy cậu cũng chỉ có thể chú ý đến việc trả lời cô gái: “Ừ thì, lưng hơi đau…… Giống như đụng vào một cái gì đó……”

“Có lẽ là do chú té xuống đất nên chạm phải lưng? Ngoài lưng ra còn chỗ nào đau nữa hay không? Thử cử động tay chân chú xem, có thấy vấn đề gì không?” Cô gái lo lắng hỏi, Dương Phỉ lúc này mới phát hiện trên gương mặt thanh tú của cô phủ đầy tro bụi, đứa nhỏ kế bên cả người cũng lấm lem.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Dương Phỉ cố gắng xoay đầu nhìn xung quanh, cậu nghi ngờ mắt mình có phải là có vấn đề? Thế nào mà cậu lại nhìn ra tất cả nhà cửa xung quanh đều đã sụp đổ?

“Chú à, không cần nhìn nữa! Chú còn chỗ nào bị thương nữa hay không!” Cô cố kìm tiếng nấc mà gọi to.

Dương Phỉ đến lúc này mới giật mình hoàn hồn, thử giật giật tay chân, nói: “Chân…… Hai chân đều không thể cử động……”

“Chú thử nhích tay xem, có cảm thấy gì không?”

“Có.” Dương Phỉ gật gật đầu.

Cô khịt mũi, lấy khăn tay lau mồ hôi cùng bụi bẩn trên mặt mình, “Chú à, chú thực may mắn đó, cây này đổ vừa vặn trúng thùng rác gần đó, nên lực đổ cũng không mạnh, chỉ có đè lên người chú một chút thôi, bằng không thì dù chú bất tử cũng chỉ còn nửa cái mạng!”

“ Tuy rằng rất muốn cám ơn nhóc.. Nhưng lời nhóc nói quả thật làm tôi không có hứng cám ơn.” Dương Phỉ cười khổ.

“ Chờ sau khi tôi cứu chú ra mới nói cám ơn đi!” Cô gái quay đầu quan sát chung quanh, sau đó gọi cậu bé gần bên: ”Tiểu Vĩ, em ngoan, ở chỗ này chờ chị, nhớ chăm sóc chú, có biết không?” Tiểu Vĩ ngoan ngoãn gật đầu, cô gái cười, khen một tiếng thật ngoan, liền nhanh chóng chạy về hướng khác.

“…… Tiểu Vĩ?” Dương Phỉ nghi hoặc kêu một tiếng, “Tiểu đệ đệ, tên của em là hai chữ Tiểu Vĩ?”

“ Dạ, tiểu Vĩ tên là Trần Trí Vĩ, trí là trí tuệ, vĩ là vĩ đại, tỷ tỷ nói tên của tiểu Vĩ rất hay, cho nên sau này Tiểu Vĩ lớn lên sẽ nên người.”  Tiểu Vĩ ngây thơ véo von xong, so với cậu bé chỉ vì tên mình mà tự hào, cậu thật không bằng về khoản mù quáng tin tưởng cô gái kia mỗi câu mỗi chữ.

“ Vậy tỷ tỷ em tên gì?”  Con nít quả nhiên ngây thơ,  hỏi cái gì đều ngoan ngoãn trả lời.

“Trần Văn Úc, Văn trong văn chương, Úc là mùi hoa uất kim hương, cho nên tỷ tỷ thường nói chính mình là cái cô gái xinh đẹp phi thường có tố chất cổ điển.”

“……” người không biết xấu hổ, chắc chắn vô địch thiên hạ. Dương Phỉ biểu tình thực sự hắc tuyến.

“ Chú à, chú trầm mặc như thế quả thật là chọc giận tôi nha!” cô gái, hay là Trần Văn Úc thở hồng hộc ôm đến một tảng đá to cỡ đầu người, ầm một tiếng vứt trên mặt đất.

Dương Phỉ nhìn kỹ, Trần Văn Úc nhặt được cục đá này, hình như là cement đúc(*), rất giống loại hay dùng làm móng các công trình kiến trúc.

(*): xi măng nguyên chất, không trộn cát, được đổ xuống khi đóng móng nhà, lúc khô đi sẽ  trở nên rất cứng.

Sau lưng Trần Văn Úc còn cột theo một cây thép rất dài, Dương Phỉ nhớ hình như gần đây có một công trường, cây thép kia hẳn là được cô nàng lấy ở đó.

“ Tiểu Vĩ, em tránh ra một chút.” Trần Văn Úc đem cây thép đặt trên tảng đá, xem ra là muốn lợi dụng nguyên lý đòn bẩy, dùng sức nặng của chính cô để bẩy cái cây lên.

“Chú à, tôi gọi thì chú lập tức di chuyển ra ngoài liền nhé, hiểu không? Tôi không chống đỡ được lâu đâu!”

Dương Phỉ không chút do dự mà đồng ý, kẹt ở đây thật là thất sách, cậu cho dù là phải bò, cũng sẽ bò đi ra ngoài.

Trần Văn Úc đem hết sức lực toàn thân, đè mạnh xuống đầu kia của cây thép– “ Chú ơi, mau ra nhanh!”

Nghe vậy, Dương Phỉ lập tức hành động, dựa vào lực hai tay mà lết ra. Vừa thấy Dương Phỉ đã thoát ra, Trần Văn Úc vì quá sức mà run người, thả vội cây thép ra, thân cây đổ lại một lần nữa rơi xuống, thùng rác bằng thiết lúc đầu bị đè đến kết cấu trở nên yếu ớt, lúc này chịu không nổi nữa, rào rào một tiếng, toàn bộ bị cây cối đè bẹp.

Nhìn cái thùng rác bị đè nát, Dương Phỉ có loại cảm giác may mắn vì sống sót…… Vừa rồi nếu cậu không được cứu ra kịp lúc, thứ bị đè nát có khả năng là chính cậu.

Dương Phỉ chật vật ngồi dưới đất, tầm mắt nhìn hết  bốn phía, tầng tầng mồ hôi lạnh, từ trán cậu tuôn xuống không một tiếng động – cậu là đang mơ? Đưa mắt nhìn lại, gạch vữa đổ nát như cảnh thế chiến, đô thị phồn hoa ngày trước, giờ chỉ còn lại từng mảnh tường đổ.

Từ phía xa xa, bỗng dưng truyền đến từng loạt tiếng nổ mạnh vang, ánh lửa đỏ rực, đem trời xanh nhuộm thành màu máu đỏ……

“ Là nổ gas.” Trần Văn Úc nắm chặt tay em trai, vẻ mặt tái nhợt, “Tôi có xem qua tin tức, động đất lúc đường dẫn gas chưa khoá rất dễ phát sinh các vụ nổ mạnh.”

“ Động đất?” Dương Phỉ cảm thấy cậu như đang mơ. Trần Văn Úc sắc mặt nghiêm túc mà gật đầu. “ Vừa rồi chú thật là may mắn ngất đi……

“Động đất rất mạnh, mấy toà cao ốc này đổ như Domino, từng cái từng cái sập xuống…… Tôi còn nghĩ là mình sẽ bị đè chết rồi.” cô nhếch môi, như là muốn cười, lại như không thể nào cười được.

Dương Phỉ phóng tầm mắt nhìn quanh những toà nhà đổ vỡ, cậu còn có thể thấy được vài người đã bị ép nát, nội tạng cùng xương thịt vương vãi lung tung……

 Tôi thích cái cảm giác chờ em.

Nhớ trước khi cúp điện thoại, người yêu còn nói một câu đó, Dương Phỉ cả người run lên, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch như người chết.

“ Chú à, chú có khỏe không? Sắc mặt của chú khó coi quá, là thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?” Thấy sắc mặt Dương Phỉ biến đổi, Trần Văn Úc giật mình, vội vàng lo lắng hỏi.

“ Không nhanh, sẽ không kịp nữa……” Dương Phỉ hai mắt vô thần dừng ở phía trước, cậu run run môi, thì thào tự nói: “Tôi muốn đến đó thật nhanh, Phong Dao, Phong Dao nhất định không có việc gì…… tôi phải nhanh chóng đi tìm anh ấy mới được……” Dương Phỉ vừa nói, vừa cố cất bước, hướng về phía công ty của Bạch Phong Dao mà chạy đi.

“ Chú à, chú, chú chờ đã–” Trần Văn Úc còn chưa nói hết, đã lại cảm thấy lòng bàn chân lại rung động, cái gì cũng không kịp nghĩ, phản ứng đầu tiên, chính là lập tức ôm lấy Tiểu Vĩ, đem thân thể mảnh mai của mình bảo vệ em trai bé bỏng.

Sau vài giây ngắn ngủi, lại có vẻ dài như  cả thế kỷ, Trần Văn Úc nghiêm mặt tái nhợt, chậm rãi ngẩng đầu lên. Dư chấn cũng không mạnh như trận động đất đầu, nhưng cũng như “làm chết lạc đà lại là một ngọn cỏ thảo nguyên” (*), toà cao ốc kia vốn dĩ ở cơn chấn động đầu tiên đã lung lay muốn đổ, giờ chỉ rung nhẹ cũng sập, làm cho đầy trời toàn bụi đá và gạch vụn bay.

(*): cái gì yếu ớt quá rồi thì chỉ cần 1 sự tác động nhẹ cũng sẽ tan vỡ. Như miếng thuỷ tinh, một lực nhỏ tác động vào chỗ nứt cũng có thể khiến nó tan vỡ.

Trong lúc hoảng hốt đó, cô như nghe thấy tiếng kêu thê lương trước khi vong mạng của rất nhiều người……

“Chị ơi, chú kia kìa.” Trần Văn Úc nhìn theo hướng ngón tay em trai chỉ, chỉ thấy Dương Phỉ vẻ mặt thống khổ té trên mặt đất, cô vừa ôm lấy em trai, bước dài vội vã chạy đến bên cạnh Dương Phỉ.

“ Chú ơi, chú bị sao vậy?!” chắc là sẽ không bị đá rơi trúng chứ?

Dương Phỉ cong người, hai tay gắt gao ôm chân phải, thống khổ vặn vẹo, mặt đầy mồ hôi lạnh, “Đau…… Chân đau quá……”

“ Chú, chú thả lỏng, hít sâu…… Rồi, đúng là như vậy, hít sâu, sau đó chậm rãi ngồi xuống……” Thấy Dương Phỉ tuân theo chỉ thị, Trần Văn Úc xem lại chân phải của cậu, mắt cá chân sưng to, hẳn là do xuất huyết rồi tụ máu tạo thành, bất quá cũng còn may mắn là không có trật khớp.

Thông thường, trật tay chân trong vòng một ngày hai ngày phải ngâm vào nước lạnh để giảm đau cầm máu, bốn mươi tám giờ sau phải xử lý bằng chườm nóng, nhưng tình hình trước mắt căn bản không có điều kiện tìm nước lạnh. Dù sao cũng phải băng bó cố định vết thương, trong sách cũng không có viết cách xử lý những tình huống thế này làm sao mới tốt,……

Quên đi, trước cố định rồi nói sau! Còn tốt hơn là cứ để như thế!

Hạ quyết tâm, Trần Văn Úc vội vàng lấy từ trong hành lý ra một miếng băng vải, đỏ mắt mà cười khổ nói: “Vốn là đem theo để luyện tập một chút, không ngờ lúc này lại hữu dụng.” Trần Văn Úc nâng chân phải của Dương Phỉ lên, hơi cập rập mà băng chân của cậu lại.

“ Đau quá!” Dương Phỉ đau đến sắc mặt trắng bệch ngũ quan vặn vẹo.

“ Chú à, nhẫn nại một chút, chú là đàn ông mà? Tuổi lại còn lớn nữa, thế nào mà không chịu nổi chút xíu đau đớn này?”

Bị Trần Văn Úc trêu chọc như vậy, Dương Phỉ chảy mồ hôi lạnh, cắn răng nói; “Lâu rồi tôi cũng không còn thói quen chịu đau.”

Đứa bé từ nhỏ mồ côi cha vốn dĩ đã làm nhiều người chú ý, lại bởi vì tính tình của Dương Phỉ, cho nên từ nhỏ đến lớn tần suất đánh nhau của cậu phải nói là ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn. Trước đây khi còn học ở cấp hai, mặc kệ bị thương nặng bao nhiêu, Dương Phỉ đều chỉ cắn răng nuốt vào, tuyệt không kêu đau một tiếng, nhưng sau khi lên cấp ba, quen với Bạch Phong Dao, cho dù cậu chỉ bị một vết cắt nhỏ, Bạch Phong Dao so với cậu còn lo lắng hơn, thật cẩn thận thay cậu băng bó, còn dùng biểu tình khổ sở hơn cả cậu mà khuyên, nếu đau, cứ kêu đi, không cần chịu……

Có người đau xót, có người cưng chiều, loại cảm giác ấm áp này, thật sẽ làm con người ta nghiện, lại sẽ làm cho người ta trở nên kiên cường cùng yếu đuối.

“ Đã thật lâu không còn thói quen chịu đau? Là ý gì a?” Trần Văn Úc nghi hoặc hỏi.

Dương Phỉ bĩu môi, không có hứng thú giải thích, thấy thế, Trần Văn Úc cũng chỉ có thể nhún nhún vai, không hề truy vấn, tuy vậy trong lòng cô vẫn nghĩ người đàn ông này thật rất ngạo mạn, từ ánh mắt gai góc, đến ngữ khí kiêu ngạo vẫn không bằng cái thái độ trịch thượng này.

“Băng được rồi, chú đứng lên thử xem, còn quá đau nữa hay không.” Dương Phỉ nhìn nhìn mắt cá chân, tuy rằng Trần Văn Úc trong quá trình băng bó có vẻ không phải là quen tay, nhưng điệu bộ băng bó lại chắc chắn, ít nhất sẽ không đến nỗi vừa đi vài bước lại bung ra.

Dương Phỉ nhẹ nhàng dẫm chân vài cái, vẫn còn đau, nhưng so với vừa rồi đã tính là tốt hơn nhiều.

“ Xem ra kĩ thuật của tôi không tệ mà…… Sao? Đại thúc, chú muốn đi đâu?” vừa thấy Dương Phỉ lại lần nữa cố cất bước, Trần Văn Úc chạy nhanh đến chắn trước mặt cậu, nói: “Chân chú đang bị thương, hiện tại tình trạng lại…… Tóm lại, tôi hy vọng chú đừng chạy loạn nữa, chắc chắn là còn dư chấn, rất nguy hiểm!”

“ Không cần chặn đường!” Dương Phỉ hung hăng đẩy Trần Văn Úc ra, kéo lê chân phải, khập khiễng dẫm lên những vụn kính dưới chân, phát ra từng tiếng vang thanh thuý. Người này làm sao vậy, thật sự là chó cắn Lã Động Tân!

Trần Văn Úc tức giận đến muốn lật bàn, đáng tiếc trước mắt không có cái bàn để cô lật, quan trọng hơn là tuy cô có giận, nhưng nhìn Dương Phỉ bước đi gian nan thế, lòng lại không kềm được mà mềm đi. Dù sao hiện tại cũng không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt, liền tạm thời đi theo ông chú này đi!

Trần Văn Úc trong lòng như thế nghĩ, liền vài bước chạy đến bên Dương Phỉ, không để Dương Phỉ cự tuyệt mà kéo tay cậu choàng qua vai mình.

“ Cô……” Dương Phỉ trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Trần Văn Úc không để ý đến Dương Phỉ, lại quay đầu lo lắng hỏi em trai:” Tiểu Vĩ, em có thể tự đi được chứ?”

“Em lớn rồi, có thể tự đi được!” Tiểu Vĩ kiên cường nói.

Tuy rằng Dương Phỉ hỏi tự bước đi cùng với việc là người lớn rồi có liên quan gì đến nhau. Nhưng trầm ngâm một lúc lâu, cậu vẫn chậm rãi mở miệng: “Tên của tôi là Dương Phỉ, dương là quả dương đào (khế), Phỉ là Hán tự của đảo Fiji, không giống tên của chị em cô, còn phải có hàm ý.”

Đây là biểu hiện cho việc thừa nhận ý tốt của cô sao? Trần Văn Úc nháy mắt có cảm giác chó hoang cuối cùng cũng chịu cho cô xoa đầu.

“Vậy, Dương đại thúc?” Khoé mắt Dương Phỉ co giật một chút, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tốt, tôi đây cũng gọi nhóc là “tiểu” bằng hữu Văn Úc, nhóc thấy có ổn không?”

“…… Dương đại ca.” Trần Văn Úc tâm không cam lòng, miễn cưỡng gọi, nhưng tự cô nhủ thầm rằng như thế vẫn chưa là nhận thua, chỉ là lui một bước trời cao biển rộng, không cùng Dương Phỉ này già trẻ tranh nhau chuyện bé xé ra to. Dương Phỉ vui vẻ nở nụ cười, xoa tóc của cô nói: “Không sai, không sai, Văn Úc thực ngoan.” Nghe vậy, Trần Văn Úc vẻ mặt hắc tuyến, bất quá cũng không muốn cùng Dương Phỉ so đo lãng phí thời gian, quay đầu dặn em trai chậm rãi bước đi, cẩn thận một chút, sau đó cô đỡ lấy Dương Phỉ, từng bước một, chầm chậm tiến về phía trước vô định.