Chủy thủ trong tay Ngọc Băng nhanh như chớp hướng ngay cổ của Lãnh Ngọc Tâm phóng tới . Chỉ thấy trên cổ đã có một vết máu .
“Băng Nhi !Hạ thủ lưu tình” .
“Ngươi là ai ?”
Nam tử nét mặt khẩn trương phi thân từ trên nóc nhà xuống ,nam tử vận y phục màu tím ngũ quan phải nói là soái đến không thể tả , ngọc thụ lâm phong , một cực phẩm soái ca .Lãnh Ngọc Băng tuy nói là lãnh đạm nhưng đối với cái loại soái ca này là đầu hàng vô điều kiện , chủy thủ trong tay dừng lại , mắt liếc về phía nam tử đó . (TN : ta thấy là tỷ mê trai thì có ;NB:ngươi nói cái gì ! ta chỉ là thưởng thức cái đẹp thôi )
“Băng Nhi , đều là tỷ muội với nhau , muội hà tất động thủ với Tam tỷ của mình”
“Tam tỷ ? Ả có coi ta là muội muội hay không . Liền như vậy một tay đẩy ta xuống núi , ngươi nói có tỷ tỷ nào đối xử với muội muội của mình như vậy?”
Lãnh Ngọc Đình giật mình , Tứ muội của hắn từ khi nào trở nên lãnh đến như vậy . Tứ muội trước đây mỗi lần bị Tam muội khi dễ cũng không có nói ra, mỗi lần như vậy đều là hắn đi an ủi nàng , nhưng hôm nay lại hành động như vậy ,nếu không phải hắn vừa mới bước vào Lãnh phủ nghe ở phía sau hậu viện phát ra tiếng ồn cũng không biết Băng Nhi đem Tâm Nhi hủy đi. Nếu để cha biết được còn không đem Băng Nhi đánh chết đi .
“Băng Nhi , ta biết là ngươi chịu nhiều ủy khuất . Cùng lắm ngươi tha cho Tâm Nhi một lần , ta đảm bảo nàng sẽ không tìm ngươi gây phiền toái .”
“Ngươi ruốt cuộc là ai ?”
“Ngươi chẳng lẽ ngay cả Nhị ca cũng không nhận ra ?” Lãnh Ngọc Đình nghi hoặc nhìn nàng , chẳng lẽ Băng Nhi rơi xuống núi liền hỏng não mất rồi ?
Hắn chính là Nhị thiếu gia của Lãnh gia – do Đại phu nhân sở sinh, là nhất phẩm đại học sĩ của Thiên Vận hoàng triều . Lần này trở về chính là đem chuyện Hoàng thượng giao phó thực hiện , không nghĩ vừa vào phủ liền xảy ra sự tình này . Còn có Băng Nhi – tứ muội hắn yêu thương nhất lại trở nên khác lạ , ngay cả Nhị ca như hắn cũng không nhận ra , cả người bức ra hàn khí khiến người ta nhìn vào không khỏi run sợ . Nét mặc này ….thật sự quá lãnh đi , Băng Nhi luôn một bộ dạng nhu thuận như trước đi đâu rồi
“Nể tình ngươi là Nhị ca của nàng ta , ta liền tha cho nàng một mạng bất quá ……”Nàng nhìn hắn , suy nghĩ một chút mới buông tay, đứng dậy nói tiếp “Không cho ả sống được dễ dàng”
Lãnh Ngọc Tâm sợ hãi nhìn về phía Lãnh Ngọc Đình cầu cứu , đột nhiên có cái gì đó bay vào miệng nàng , theo phản ứng tức thì nuốt xuống .
“Ngươi , tiện nhân ! Ngươi đã cho ta ăn cái gì.”
“Không có gì , chỉ là một loại dược mãi mãi phong bế khí tức của ngươi , mãi mãi cũng đừng mơ đến luyện võ được nữa.”
“Băng Nhi , có cần phải ra tay độc ác như vậy không dù gì cũng là Tam tỷ của ngươi .” Lãnh Ngọc Đình nhíu mày nói , Lãnh phủ dù gì cũng là võ lâm thế gia , tất cả người trong phủ không ít thì nhiều cũng có chút võ nghệ . Này chẳng phải là làm khó Tâm Nhi sao , đường đường Tam tiểu thư Lãnh gia lại không thể tập võ đó quả thật là sỉ nhục mà .
“Còn nói nữa ta cho ả chết không toàn thây” . Nàng ghét nhất là nghe người khác cà kè mặc cả , tức giận rời đi . Để lại đám người không biết nên làm thế nào , Tam tiểu thư Lãnh phủ cứ như vậy mà bị hủy rồi ?