Hắn đưa tay kéo nàng vào trong lòng ,tay siết chặt eo nhỏ của nàng , ánh mắt đầy kiên định
“Băng Nhi , ta biết nàng đau lòng , bổn vương sẽ không để nàng chịu ủy khuất bổn vương sẽ che chở cho nàng bảo vệ nàng .”Hắn còn không biết mình đang nói cái gì nữa , chỉ thấy nàng cùng hắn là chung cảnh ngộ nên mới sinh ra đồng cảm nhất thời không muốn nàng chịu ủy khuất . Ban đầu muốn đưa nàng về chính là muốn nàng bị người ở Lãnh gia khi dễ nàng cho hả cơn tức của hắn dám làm cho Vương phủ chó gà không yên, hắn làm sao không biết người Lãnh gia ai cũng đều chán ghét nàng .Nhưng khi nhìn thấy nàng như vậy , hắn thật sự không nỡ , tim như bị thắt lại , chẳng lẽ đây chính là yêu?
Lãnh Ngọc Băng bị hành động của hắn làm cho ngỡ ngàng , còn chưa phản kháng thì đã bị hắn ôm vào trong lòng . Thối Vương gia này là đang diễn trò gì đây , chẳng phải ý đồ hắn là như vậy sao?
“Thối Vương gia , ngươi bị thần kinh sao?”
Thần kinh ?
Nụ cười trên mặt hắn cứng lại , một gáo nước lạnh dội vào hắn , vốn tâm tình đã có chút tình cảm với nàng lại bị nàng nói như vậy . Thần kinh ? một từ ngữ mới mẻ a , mà nó có ý gì?
“Cái gì thần kinh?”
“Chính là nói đại não của ngươi bị hỏng , có vấn đề , có cần thỉnh đại phu đến xem cho ngươi không ?”
Diệp phi cùng Lãnh lão gia lúc này đi vào tiền thính thấy hai người bọn họ đang ở tư thế muốn có bao nhiêu ám muội liền có bấy nhiêu , Lãnh lão gia thấy vậy mới họ nhẹ một tiếng “Khụ ….Vương gia không biết người khi nào cùng Vương phi hồi phủ ?”
Lăng Phong nhíu mày nhìn Lãnh lão gia , tay vẫn ôm nàng như cũ“Ngươi là đang đuổi ta đi ?”
“Lão phu không dám , chỉ là Diệp phi nói muốn cùng Vương phi ở lại Lãnh phủ hàn quyên tâm sự , không biết ý Vương gia thế nào?”
Lãnh Ngọc Băng lúc này mới để ý đến vị Diệp phi đang từ phía sau đi đến , người mặc bộ cung trang màu vàng , dung nhan không tính là khuynh quốc khuynh thành nhưng lại yêu mị thập phần quyến rũ . Không hổ là nữ nhân hậu cung , có thể từ một phi tần bình thường trở thành một trong tứ phi có địa vị nhất trong hậu cung thật là không đơn giản chút nào .
Lãnh Ngọc Diệp – Đại tiểu thư Lãnh gia , là Đại phu nhân sở sinh . Lúc chưa nhập cung nàng ta đối với Lãnh Ngọc Băng tuy là không thuận mắt nhưng cũng chưa từng thị uy với nàng , nay lại nói hàn quyên tâm sự chỉ e việc không đơn giản như vậy .
Nàng từ trong lòng Lăng Phong vùng vẫy nhảy ra , không kiên nể gì đạp chân hắn một cái . Dám chiếm tiện nghi của lão nương , lão nương đây còn không hảo hảo giáo huấn ngươi . Hành động của nàng không khiến cho hắn tức giận , ngược lại hắn còn mỉm cười , Diệp phi nhìn hành động vừa rồi có chút giật mình , hắn không phải là Duệ vương gia danh xưng Chiến thần Quỷ vương đối với nữ nhân không chút lưu tình sao ? Nữ nhân chỉ cần chạm vào hắn đều không bị hắn đã văng ra cửa đã là may mắn rồi huống hồ Lãnh Ngọc Băng vừa mới phạm thượng như vậy .
“Duệ Vương gia không biết có thể để Vương phi ở Lãnh gia cùng ta ôn chuyện xưa ?”
“Diệp phi nương nương , không cần khách khí , dù sao Băng Nhi cũng là Tứ tiểu thư Lãnh gia không lý nào ta lại không cho nàng ở lại .”Hắn mỉm cười nhìn Lãnh Ngọc Diệp , đối với vị Hoàng quý phi này hắn bình thường cũng không có qua lại , cũng không hứng thú cùng nàng ta trò chuyện .
Sau khi ăn tối xong , Diệp phi liền kéo Lăng Ngọc Băng vào Đông sương phòng . Đông sương phòng – Lãnh Ngọc Diệp ngồi trên giường một tay sờ lên giường trên mặt hiện lên vẻ u sầu . Nơi này trước đây là khuê phòng của nàng , còn nhớ lúc nhỏ cùng Nhị đệ và Tam muội chơi đùa ở đây thật vui vẻ , còn bây giờ …..trở thành Quý phi thì sao , được nhiều sủng ái thì sao , đến cuối cùng cũng chỉ một mình cô độc , mỗi ngày tranh đấu lẫn nhau thật mệt mỏi .
“Tứ muội , ngươi lại đây ngồi xuống cùng bổn cung .”
Lãnh Ngọc Băng đi lại cạnh giường ngồi xuống , trong lòng sớm đã có mâu thuẫn không phải nói Đại tiểu thư rất không thuận mắt nàng sao như thế nào lại đối nàng như vậy?
“Diệp phi nương nương ……”
“Tứ muội ngươi không cần khách khí cứ gọi ta một tiếng Đại tỷ được rồi .”