“Tiểu thư, ý của tôi là muốn hỏi cô, cô muốn chọn loại hoa nào ?” Cô
gái bán hoa có chút xấu hổ cẩn thận hỏi lại thêm một lần nữa .
Nhíu mày, loại hoa gì?
“Hoa hồng.” Mua hoa Mạnh Phi Vũ không có kinh nghiệm, nhưng là nàng
biết người yêu với nhau đều tặng hoa hồng, cho nên, liền chọn hoa hồng.
“Tiểu thư cô muốn mua bao nhiêu bông?” Nghe thấy Mạnh Phi Vũ muốn
mua hoa hồng, cô gái bán hoa lộ ánh mắt có chút quái di, lại có chút mờ
ám, một phụ nữ mua hoa hồng? Mua làm gì ? Cho ai? (Sunny: bà già nhiều chuyện gớm =”=)
Mạnh Phi Vũ lại nhíu mày.
“Tùy cô.” Nàng cũng không biết muốn mua bao nhiêu, đối với việc mua
hoa nàng cũng không có kinh nghiệm, mà người khác có tặng hoa cho nàng , nàng ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn tất cả đều ném đi luôn.
“Ách……Được, cô chờ chút.” Cô gái bán hoa sửng sốt, sau đó đôi mắt chuyển động như đang tìm vài thứ……
……
Xuống xe, biểu tình của Mạnh Phi Vũ có chút mất tự nhiên lấy ra bó hoa phía sau…… Chín mươi chín đóa hoa hồng!
Cô gái bán hoa kia nghĩ thế nào mà lại bọc cho nàng chín mươi chín đóa hoa hồng!
Có chút mất tự nhiên, Mạnh Phi Vũ ánh mặt lạnh băng cầm bó hoa đi tới phòng bệnh của Tử Uyên.
Dọc theo đường đi mọi người nhìn thấy Mạnh Phi Vũ đều cười ái muội,
mà Mạnh Phi Vũ sắc mặt lại càng ngày càng lạnh, bất quá, hoàn hảo bởi
vì là buổi tối, người trong bệnh viện cũng ít hơn.
Đẩy cửa ra, Mạnh Phi Vũ vẻ mặt hàn khí tiêu sái vào phòng bệnh của Tử Uyên.
……
Phòng trong, Tử Uyên lẳng lặng nằm ở trên giường, Mặc Sĩ Tĩnh còn lại là ở một bên đọc sách, nghe được thanh âm mở cửa, hai người cùng nhau
nhìn về phía cửa.
Phản ứng đầu tiên của Mặc Sĩ Tĩnh chính là hoài nghi chính mình có
phải hoa mắt hay không, sau đó là tươi cười càng ngày càng sáng lạn!
“Ha ha ha, Phi Vũ a, biết bạn lâu vậy, nhưng là không nghĩ tới bạn
lại ngã quỵ trong tình trạng này, ai, lại một cặp đôi gây ô nhiễm môi
trường, ta muốn đi đem tin tức động trời này nói cho mọi người, nhiều
hoa hồng như vậy a…… Ta không quấy rầy các ngươi nữa, các ngươi thoải
mái nói chuyện nhé.” Nói xong, Mặc Sĩ Tĩnh quay đi , một bên cổ quái
nhìn bó hoa một bên cười cười rồi đi ra ngoài.
Mạnh Phi Vũ nhìn sắc mặt của Tử Uyên vẫn tái nhợt như trước, không để ý đến sự trêu chọc của Mặc Sĩ Tĩnh .
……
“Tặng cho anh.” Đem bó hoa đặt ở ở trên giường Tử Uyên, thanh âm mang theo một chút ôn nhu nhưng không dễ phát hiên, mà nhìn khuôn mặt tái
nhợt của Tử Uyên, gương mặt lạnh như băng của Mạnh Phi Vũ cũng bắt đầu
dần dần hòa tan.
“Phi Vũ, thực xin lỗi.” Nhìn đến những bông hoa hồng xinh đẹp kia, Tử Uyên cảm thấy có chút uất ức, Phi Vũ không có trách hắn sao? Còn tặng
cho hắn hoa đẹp như vậy.
“……” Mạnh Phi Vũ ngồi xuống bên cạnh giường của Tử Uyên, im lặng không nói gì, cúi đầu hôn lên môi của hắn.
Lo lắng, trấn an, kích tình, khát vọng, Mạnh Phi Vũ dùng nụ hôn của
nàng nói cho Tử Uyên biết nàng không có trách hắn, mà là tràn đầy lo
lắng cùng đau lòng.
Hôn hôn, Mạnh Phi Vũ nhẹ nhàng nằm lên giường, nằm ở bên cạnh người
Tử Uyên .Hai người ánh mắt đối diện, trong mắt lẫn nhau đều là nồng đậm
tình yêu, hết thảy giống như mọi chuyện đều đã qua đi, nào đó gọi là
hạnh phúc đang ở chung quanh bọn họ……….
Mười ngày sau, Tử Uyên xuất viện, Mạnh Phi Vũ cùng Tử Uyên về nhà.
Mười ngày này hai người ở chung xem như ngọt ngào như mật, tuy rằng
Mạnh Phi Vũ vẫn đều là trầm mặc không nói lời nào, mà Tử Uyên cũng rất
ít khi nói cái gì đó, bất quá, hai người liền lẳng lặng ngồi như vậy,
hoặc là cùng nằm ở trên giường, một loại cảm giác được gọi là hạnh
phúc quanh quẩn ở chung quanh hai người, làm cho y tá một tiếng một lần tới kiểm tra cho Tử Uyên đều hâm mộ không thôi.
Mà Mặc Sĩ Tĩnh lại thường xuyên đến trêu chọc một hai câu, chẳng qua, Mạnh Phi Vũ chỉ lạnh lùng nhìn, mà Tử Uyên là cười nhạt.
Vài bạn bè ở Hội Đôc Thân cũng tới thăm hỏi một lần , chẳng qua hơn
một nửa là lắc đầu cười cười, sau đó nói một ít lời vô nghĩa, liền rời
đi.
Nhất là Hỏa Viêm – nữ nhân bạo lực luôn luôn sợ phiền toái cũng đến
đây, mà lúc ấy Mạnh Phi Vũ cùng Tử Uyên vừa lúc ở cùng nhau đọc sách,
nhớ rõ lúc ấy vẻ mặt của Hỏa Viêm buồn bực nhìn bọn họ, nói một câu nói
xong sau đó liền mở cửa mà đi.
“Mẹ nó, ngay cả khối băng cũng như vậy, tại sao chỉ còn lại ta một mình cô đơn ? Không được, ta phải đi tìm một nam nhân thôi!”
Có chút vô nghĩa, Tử Uyên là có nghe mà không có hiểu , mà Mạnh Phi
Vũ lại cười cười mang theo tia ấm áp, các nàng mười hai người cùng đánh cuộc , còn có hơn 2 tháng nữa sẽ đến thời hạn, mà nữ nhân đến bây giờ
còn chưa có bạn trai tựa hồ cũng chỉ còn lại Hỏa Viêm – đại tỷ bạo lực
trứ danh của hắc đạo.
Bất quá, kỳ thật nàng không phải không có tìm ra được, mà là nam nhân của nàng quá nhiều, nàng không biết chọn người nào cho tốt, nhưng nếu
là Mạnh Phi Vũ nàng nghĩ đây cũng không phải là một vấn đề nan giải, chỉ cần đem tất cả những nam nhân này gom lại ở cùng nhau, sau đó lần lượt
bị Hỏa Viêm “quậy” một chút, người nào kiên trì chịu đựng được trong
thời gian lâu nhất, thì lưu lại người đó.
“Phi Vũ, nàng đang cười sao?” Tử Uyên nhìn Mạnh Phi Vũ mắt mang ý cười có chút kỳ quái hỏi.
“Ta……”
Phi Vũ vừa muốn nói chuyện, điện thoại của nàng liền vang lên, nhìn thoáng qua điện thoại, Mạnh Phi Vũ tiếp lên.
“Ta là Phi Vũ.” Tỉnh lược họ của mình, ngữ khí của Mạnh Phi Vũ hình
như cũng không có lạnh băng như ngày thường, Tử Uyên sâu sắc cảm giác
được đối tượng giống như không phải người bình thường.
“Phi Vũ, mẹ đây, gần đây con có thời gian không? Có thể về nhà một
chút không?.” Một giọng nữ tao nhã , thông qua thanh âm có thể tượng
tượng ra 1 quý phu nhân thanh tao.
“Ta sẽ về.” Mạnh Phi Vũ lo lắng một chút nói, nàng hình như thật sự
đã một thời gian rất lâu rồi không có về nhà, chắc là sau khi gặp Tử
Uyên nàng không có về qua nhà.
Đối với gia đình, Phi Vũ cũng là rất xem trọng, chỉ là nàng ít lời
thiếu ngữ, rất ít biểu đạt tình cảm của nàng, hơn nữa, nàng cho rằng chỉ cần người nhà thân thể khỏe mạnh, vui vẻ là tốt rồi, về phần có gặp mặt hay không đều là không quan trọng, cho nên, nàng rất ít khi về nhà.
Hơn nữa, cha mẹ nàng hình như cũng rất vừa lòng cách bọn họ ở chung như vậy, cho nên Mạnh Phi Vũ với người một nhà ngày thường rất ít khi
liên hệ, mà lần gọi điện này Mạnh Phi Vũ cũng xem như khó có được,
chính là không biết có thể hay không sẽ phát sinh sự tình gì khác.
“Vậy con khi nào thì trở về, ta sẽ bảo má Trương làm cho con một ít đồ ăn con thích ăn.”
“…… Ngày mai buổi tối ta trở về.” Có một số việc sớm muộn gì đều phải đi đối mặt, cho nên, sớm một chút cũng tốt.
“Chúng ta chờ con.”
Sau đó, còn nói hai câu, Mạnh Phi Vũ để điện thoại xuống.
……
Gần đây, Mạnh Phi Vũ đã tạo thành một thói quen, nàng luôn thích ghé
vào trên bụng của Tử Uyên, cảm giác tiểu sinh mệnh ở bên trong ngẫu
nhiên cử động.
“Tử Uyên, ngày mai, ta mang anh về nhà!” Mạnh Phi Vũ ghé vào trên
bụng Tử Uyên nói, sau đó cảm giác được thân thể Tử Uyên chấn động.
“Muốn dẫn ta về nhà?” Về gặp người nhà của Mạnh Phi Vũ, Tử Uyên chưa
từng có hỏi qua, mà Mạnh Phi Vũ cũng không có đề cập qua, Tử Uyên đã
nghĩ Mạnh Phi Vũ có lẽ là không nghĩ đem hắn giới thiệu cho người trong
nhà, cho nên vốn là không có hỏi, hắn không hy vọng khiến cho Phi Vũ khó chịu.
Nhưng mà hiện tại Mạnh Phi Vũ lại muốn dẫn mình về nhà, đây là việc
quan trọng. công khai thân phận của hắn, làm cho người lớn biết đến sự
tồn tại của hắn, quan hệ của bọn họ cũng không được tính là trong sáng.
Chính là, hắn hiện tại có thai, hắn như vậy, người nhà của nàng có thể nhận sao?
Trong lúc nhất thời, Tử Uyên bị suy nghĩ hỗn độn bao phủ.
“Ừm.” Cảm giác nhiệt độ cơ thể của Tử Uyên, Mạnh Phi Vũ nghĩ cũng có thể đây là lúc cho hắn gặp người nhà của nàng.
Hơn nữa, cha mẹ nàng hai người luôn luôn lo lắng cho việc chung thân
đại sự của nàng ,bây giờ cũng có thể yên tâm đi, bất quá, cũng không
biết hai người có hài lòng hay không, có vừa ý hay không khi chính tay
nàng chọn người con rể này.
Tử Uyên, nam nhân của nàng, nàng sẽ đem hắn giới thiệu với tất cả mọi người, sẽ cho hắn đứng ở bên người nàng ,cho hắn quyền lợi và thân
phận, chính là, cũng muốn hắn có đồng dạng dũng khí cùng trí tuệ để đối mặt với mọi sự sắp phát sinh.
……
Chiều muộn ngày thứ hai
Tử Uyên mặc bộ đồ rộng thùng thình, sau đó là một cái áo gió màu
trắng ngà, cái bụng to bị che đi, chính là, như cũ làm cho người ta cảm
giác bụng của hắn có chút mập mạp.
Còn Mạnh Phi Vũ là một thân màu tím, bên ngoài là cả bộ áo gió, hai
người từ xe thể thao màu bạc của Mạnh Phi Vũ đi xuống, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người, mà những người này là những người hầu của nhà.
Kéo cánh tay của Tử Uyên, động tác của hai người hơi ngại ngùng thong thả tiến vào phòng khách.
“Tiểu thư, hoan nghênh về nhà.” Người hầu nhìn thấy Mạnh Phi Vũ tất cả đều tiếp đón cung kính .
“Ừm.” Mạnh Phi Vũ đáp nhẹ một tiếng, cởi áo gió giao cho người hầu, mà Tử Uyên có chút khó xử nhìn Mạnh Phi Vũ.
Hắn không biết bí mật của mình có phải hay không có thể làm cho mọi người biết.
“Phi Vũ.” Mạnh mẫu tao nhã gọi nữ nhi của mình, sau đó dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Tử Uyên, nam nhân này là ai?
Đây là lần đầu tiên Phi Vũ mang nam nhân về nhà ăn cơm, nghĩ đến, Phi Vũ cùng nam nhân này quan hệ nhất định không bình thường, chẳng lẽ,
hắn chính là người má Trương nói là đang ở cùng Phi Vũ sao?
“Mẹ, người này là Tử Uyên, vị hôn phu của ta.”
“Bá mẫu, xin chào.” Tử Uyên cung kính cùng Mạnh mẫu chào hỏi, hắn có chút khẩn trương.
“Ân, Tử tiên sinh xin chào.” Mạnh mẫu nói khách khí, làm cho người ta cảm giác có chút xa cách.
“Ba ba đâu?” Cảm giác được sự xa cách của mẹ, Mạnh Phi Vũ nhẹ nhàng nâng mắt, dời đi đề tài.
“Hắn đang ở thư phòng cùng một người khách nói chuyện phiếm, một lúc
sẽ đi ra.” Mạnh mẫu nói xong liền nếu có chút thâm ý nhìn Mạnh Phi Vũ
cùng Tử Uyên liếc mắt một cái.
Mạnh Phi Vũ mang theo Tử Uyên ngồi xuống, trong lòng lo lắng “Khách
nhân” Rốt cuộc là thân phận gì. Có thể được cha của nàng cho là khách để chiêu đãi nhất định sẽ không phải là người bình thường, hơn nữa lại là
lúc nàng về nhà, nhất định là có vấn đề.
Nghĩ đến đây, Mạnh Phi Vũ cười lạnh lùng , cũng dùng ánh mắt có chút
thâm ý nhìn mẫu thân, ánh mắt mẹ con hai người ở không trung gặp nhau,
khơi dậy những đóa hoa lửa nho nhỏ……
……