“Sao vậy A Diệp, chơi ‘mèo vờn chuột’ lâu như vậy còn chưa chán a!”
“Nói đúng rồi a! A Diệp, nếu như Thái tử Tây Vực ngươi bị địch quốc bắt được, vậy ngươi bảo chúng ta phải làm sao đây a?”
“Còn có thể làm sao, lập người khác lên là tốt rồi, xem Nhị hoàng huynh miệng lưỡi thông minh, không phải lập Nhị hoàng huynh lên là được rồi sao”
Những lời này quả nhiên có trọng lượng, lập tức khiến Thác Bạt Lận an phận ngậm miệng.
‘Khi ta không ở’, thật là nói đùa, hắn mới không cần làm cái gì Tây Vực hoàng đế! Vừa nghe tên đã thấy mệt, bọn họ vậy mà lại nhân khi Thác Bạt Diệp còn nhỏ, truyền bá cho hắn tư tưởng ‘đương vương’ rất vui, bằng không Thác Bạt Hồng Luật lại ba ngày hai lần đòi chơi cái gì đoán quyền, ai thua phải làm thái tử.
“Phụ hoàng thân ái của ta, ngài cũng không nên phái ‘nhiều như vậy’ mật thám đến bên cạnh nhi thần a!”
“Chuyện này ta phải nói rõ trước, ngươi cũng không thể hiểu lầm bậy bạ a! Ta mới phái tới mười người mà thôi!”
“Đúng vậy! Một mình ngươi phái mười người, hơn nữa còn chín hoàng huynh phái tới, phiền ngài tính toán một chút, có bao nhiêu người mọi lúc mọi nơi đi theo nhìn chằm chằm ta a!”
Trời ạ! Có ai chịu được mỗi ngày có gần trăm cặp mắt liên tục ‘trông nom chăm sóc’ mình.
“Diệp nhi, phụ hoàng cùng các hoàng huynh cũng là quan tâm ngươi a!”
Từ khi hắn đủ mười lăm tuổi, Thác Bạt Diệp đã không cho người khác gọi hắn Diệp nhi, mà dám phá vỡ quy định của hắn, cũng chỉ có một Thác Bạt Khải.
“Đại hoàng huynh, tha ta đi! Không thì bây giờ chúng ta chơi đoán quyền đi, ai thua thì phải làm Thái tử”
“Không được! A Diệp”
“Vì các gì không được, Thất hoàng huynh”, nếu lý do không thuyết phục, đừng trách hắn huyết nhục ra tay.
“Bởi vì… bởi vì làm thái tử là chuyện đại sự, sao có thể xem như trò đùa vậy chứ”
Lý do thực sự là vì…
Tiểu tình nhân của hắn gần đây cảnh báo “không được đánh cuộc”
Hết lần này tới lần khác không phải hắn tin tà ma, mà là tiểu tình nhân của hắn thật sự là thần chuẩn, hắn buộc phải tin tưởng.
Giữa lúc hai người còn đang tranh luận có chơi đoán quyền hay không…
“Cái kia… phụ hoàng”
“Có chuyện gì a? A Táp?”
Đứa nhi tử này thật là không giống hắn, hiền lành thương cảm, hay xấu hổ, nhớ khi Thác Bạt Táp còn bé bị đùa cho đến oa oa khóc lớn, thật đúng là vui vẻ a! A Táp khả ái.
“Mặt trời… mặt trời sắp xuống núi rồi”
“Phụ hoàng…”
“Phụ hoàng…”
“Phụ hoàng…”
“Được rồi! Đã biết! Các ngươi có thể đi”
Đừng trách bọn họ không tín nhiệm phụ thân, mà bởi vì tiền án của hắn thật sự nhiều lắm, nếu lưu lại, không chừng ngày mai mình biến thành Thái tử luôn.
“Vì cái gì các hoàng huynh có thể đi, ta không được đi?”
“Ha hả~~~ ngươi đang nói chuyện đùa sao? A Diệp, ngươi là Thái tử nha, bọn họ tối đa cũng chỉ có thể là Thân vương, quyền lợi của ngươi đương nhiên lớn hơn bọn hắn a!”
“Nghe cho rõ: ta, muốn, đi”
“Ha hả~~~ người a! Thái tử phơi nắng có chút choáng váng đầu rồi, đưa Điện hạ về phòng”
Diệp nhi a Diệp nhi, ngay cả đại hoàng huynh của ngươi cũng không đấu lại ta nữa, ta xem ngươi còn dám không ngoan ngoan làm Thái tử không a!
“Nên nói ngươi trời sinh ngu ngốc, hay lời nói của ta quá cao siêu rồi?”, nếu không vì cái gì ta khuyên bảo như vậy, hắn còn muốn “bỏ chạy” a?
Trêu đùa hỏi Thác Bạt Diệp đang bị trói gô.
“Chính ngươi cũng biết, bên cạnh lúc nào cũng có gần trăm người “bảo hộ” ngươi”, vậy còn chạy được sao!”
“Ngươi tốt nhất là lập tức thả ta, nếu không ngươi mất đi sẽ không chỉ là một Thái tử, mà là một đứa nhi tử”
Ngụ ý, là “chết cho ngươi xem”
“Ngươi dám!”, cất đi bộ mặt tươi cười bất cần đời, mắt phượng nheo lại tượng trưng nguy hiểm khó thấy.
“Ngươi làm sao biết ta dám hay không”
“…”, đang do dự, đang lo lắng, đang trầm tư…
“Thả ta!”
“Một câu châm ngôn “không có khả năng”, ngươi hết hy vọng cho ta”
Xem ra hắn phải đổi một phương pháp khác đến thuần phục dã nhi tử của hắn rồi.