“… Diệp… Ân…... Không được như vậy, ta không phải đến để ăn vụng…”
Vội vàng thu hồi chiếc lưỡi đang quấn lấy nhũ thủ bên dưới, sửa sang lại y phục bản thân bị chính mình làm cho mất trật tự.
“… Hoàng Nhi… ta còn muốn ngủ… Ngươi ngoan đi… “
Dụi dụi mắt to nhập nhèm, còn chưa xác định được người đang trùm trên người mình là ai, đã như bình thường khi sủng Thác Bạt Hoàng, hôn một cái lên mặt hắn.
“Đừng nghịch lửa, Diệp.”
Thác Bạt Diệp lại liên tục vặn vẹo thân mình.
Đây thuần túy chỉ là động tác muốn tìm một vị trí thoải mái, lại không biết người phía trên đã cùng lý trí đại chiến mấy trăm hiệp.
“Grừ! Con dê con xảo quyệt nhà ngươi, chỉ biết dằn vặt Phụ Hoàng.”
Không phải ta chưa cho ngươi “cơ hội”.
Ngươi đã kiên trì “châm lửa” như vậy, trọng trách “dập lửa” đương nhiên chỉ có thể giao cho Phụ Hoàng a.
Thác Bạt Hồng Luật ôm lấy Thác Bạt Diệp ngồi lên người mình, dán ngực vào lưng hắn.
Nâng lên đôi chân dài như bạch ngọc, kéo ra hạ khố gần như trong suốt của hắn, ngón tay đã chui vào trong linh huyệt, không an phận liên tục chuyển động xoa bóp.
“… A a… ha a… ân… ân… a…”
Thanh âm dâm mỹ của ngón tay ma sát vào nội bích, ý thức nguyên bản đã không rõ ràng càng thêm hỗn loạn.
“Ân…”
Còn hơn cả đau đớn tê liệt của lần đầu tiên.
Lần này hoàn toàn mở rộng, hắn chỉ cảm thấy sảng khoái, một luồng tê dại từ nơi riêng tư truyền lên, làm hắn vừa thấy lạ lẫm vừa thèm khát.
“… Ngón tay… Tay… Không muốn… Đi…”
Giữ lấy tay hắn, không muốn cho hắn ly khai.
Đừng mê hoặc ta nữa! Hiện tại thân thể ngươi căn bản là không thể để ta “yêu thương” a.
“Phụ Hoàng, ta muốn!”
Thân thể chủ động tìm kiếm phân thân có thể làm thỏa mãn dục vọng bản thân.
“Có muốn ta không? Diệp, ta muốn ngươi tự mình nói ra, nếu không ngươi đừng mong.”
“… Ô… Ô ô… Ta muốn ngươi là được chứ gì…”
Hắn quả thực sắp bị dục vọng nơi hạ thể bức điên rồi.
“Thật ngoan a! Cho ngươi, cho ngươi, cái gì Phụ Hoàng cũng cho ngươi, ngươi chính là bảo bối ta yêu nhất!”
Một cái nhấc người sau đó liền hạ xuống…
Trong một khắc thân thể lại có cảm giác tràn ngập.
“Grừ! Phụ Hoàng, ngươi còn dám tới sao?”
Thác Bạt Hoàng nhận được “mật báo”, tức giận phá cửa mà vào.
“… Ân… Ngươi còn không nhanh buông A Diệp ra đây, nếu hắn lại phát sốt là ngươi xong đời.”
Vừa vào cửa đã thấy A Diệp của hắn ngồi sát vào trên người Thác Bạt Hồng Luật, mặt hồng hồng, hai mắt cũng ẩm ướt.
“Ngươi làm sao có thể hiểu lầm Phụ Hoàng! Như vậy Phụ Hoàng sẽ rất thương tâm đó.”
Còn bày ra vẻ mặt lã chã chực khóc… cực kì buồn nôn.
“Ta nào có hiểu lầm người a!
“Ta yêu thương Diệp Nhi, ngươi cũng làm dữ với ta, ngươi nói xem đây là ý gì a?”
“Thế nhưng A Diệp hắn…”
“A Diệp, ngươi nói xem, Phụ Hoàng có “bắt nạt” ngươi không a!”
Xấu tính nảy hông lên một cái.