Hắn, Thác Bạt Diệp, mười tuổi
Vì cái gì tiểu hài tử như vậy lại ở trong thâm cung đọc quân thư, binh pháp chứ?
Ai ~~~~~~
Năm ấy…
“Đại hoàng huynh, đại hoàng huynh, làm vua có vui không?”, năm đó Thác Bạt Diệp năm tuổi nhìn phụ vương Thác Bạt Hồng Luật ở trên đài uy phong tỏa ra tám phía, không khỏi cảm thấy ao ước.
“Ha hả ~~~~~”, Thác Bạt Khải chỉ cười cười, vỗ vỗ đầu hắn.
Đại hoàng huynh ít khi cười vui đến như vậy, vậy làm vua chắc chắn sẽ rất vui a!
“Hoành huynh, hoàng huynh, ta có khả năng làm vua không?”
“Có thể, có thể, chỉ cần Diệp Nhi muốn, đem toàn bộ Tây Vực cho ngươi cũng được a!”
“A! Hoàng huynh, Diệp Nhi không cần cả Tây Vực, Diệp Nhi chỉ muốn biết làm vua có thú vị không thôi”
“Thú vị, đương nhiên là thú vị a! Diệp Nhi muốn làm vua sao!”
Bất chấp cái gì lễ tiết, Thác Bạt Hồng Luật giống như bay tới chỗ Thác Bạt Khải cùng Thác Bạt Diệp.
Chuyện cũ vẫn rành rành trước mắt, này đó nếu hắn không bị lừa đi làm Thái tử thì hiện tại đã có thể giống các hoàng huynh, nhàn nhã vân du tứ hải rồi.