Băng Lãnh Vương Phi

Chương 31: Huyết Sát địa




Đi liền hai ngày cô đã đến bên ngoài Phong Vân quốc, nghe nói muốn gia nhập môn phái nhất thiết phải qua tỷ thí loại trừ, chọn ra từ hàng ngàn tu luyện giả ba trăm người đứng đầu, trực tiếp gia nhập vào cuộc khảo hạch cuối cùng.

Ai da còn bằng phương thức nào từ ba trăm người kia chọn ra người được tấn nhập môn phái thì chỉ có bà già vài trăm năm tuổi đội lốt trẻ con ở bên cạnh cô biết, vậy mà có đánh chết nó cũng không chịu nói, từ đầu đến cuối đều một câu:

" Thiên cơ không được phép tiết lộ"

Cái gì mà thiên cơ không tiết lộ, có ma mới tin!!!

Chỉ là trận tỷ thí này cách một năm nữa mới diễn ra, vậy cô vẫn còn 1 năm để chuẩn bị, đúng là trời cũng giúp mình...

- Vậy giờ chủ nhân định đi đâu?

- Đi đâu?... Nếu trong thư đã nói với hắn lên núi tu luyện thì cứ tìm một vùng núi nào đó địa hình thuận lợi cho việc tu luyện...

- Ngươi có biết ngọn núi nào đặc biệt nhiều yêu thú để khi chán ta đi chém chơi... khí độc cũng phải nhiều vì không được điều chế đan dược giải độc ta sẽ buồn tay... quan trọng phải là ngọn núi nào đó địa thế hiểm trở, có bùn lầy đều được vì không ta sẽ buồn chân...

"..."

Trời nóng...lạnh sống lưng...vai run cầm cập...

- Chủ nhân, cô là chọn nơi để tu luyện hay nơi để chết "thanh thản" vậy???

______

Dương gia...

- Thiếu chủ, Nhị vương gia đến rồi, đang ở phòng dành cho khách thưởng trà...

Vị thiếu chủ vừa được thông tri vẫn đang nằm lì trên giường, tay còn ôm khư khư đống hành lý vừa nãy bị tên ám vệ chết tiệt của ai đó ném thẳng vào.

- Nói với hắn, lão tử mới không cần tiền của hắn, thiếu tiền cũng không chết được, chứ ra khỏi phủ lêu lổng với hắn thì ta sẽ bị phụ thân đánh chết cho coi.

"Két..."

Giật mình...

Cánh cửa đang yên vị bỗng bị đạp một cái bật ra, tiếp đó là thân ảnh gia chủ Dương gia đang hùng hổ tiến vào.

- Phụ... phụ thân...aaaa...

Ai đó vừa chột dạ vừa nhanh chống lấy chăn che đống hành lí ngổn ngang dưới đất, lần này xác định rồi ah!!!

- Tên nghịch tử kia, vương gia đang đợi bên ngoài kìa sao ngươi còn chưa ra?

"Ách..."

- Cầm đống đồ lên, đi nhanh lên, muốn ta tức chết phải không???

Đoạn rút từ đâu ra cây gậy dài,  gọi hạ nhân vào, hai người khiêng một hòm đồ đạc đi mất, bản thân mỗ vị gia chủ không nương tình mà hạ gậy lên mông ai đó...

- Aaaa... con đang đi người đừng đánh... aaa...

Khi chạy đến cửa, Thần Thần bị một cước đạp bay ra ngoài, cánh cửa đằng sau ngay lập tức đóng sập lại.

" Tình huống gì vậy chứ???"

Ở phòng khách ở Dương gia phủ, tiếng nước chảy vào chén mang theo hương trà hoa cúc tản mát ra khắp gian phòng. 

Nhị vị vương gia nào đó đang thảnh thơi ngồi nhấp trà, từ xa đã nghe tiếng chửi bới, cánh cửa phòng tội nghiệp lại bị đá văng ra...

Thân ảnh quen thuộc chạy xộc vào, không thèm giữ hình tượng mà ngồi phịch lên bàn, cầm bình trà lên tu ừng ực rồi thở hồng hộc, rõ ràng vừa rồi chạy không chậm.

- Ngươi đã làm gì...?

"..."

- Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, phụ thân ngày thường hận không thể mang ta nhốt lại, sau đó sẽ là vũ kỹ, bí tịch, luyện đan,... Học cho hết mới được ra... Ngươi đã làm gì rồi???

- Ta chỉ nói với cha ngươi...

- Nói cái gì???

- Nói là...

- Nếu đã đến rồi thì đi mau...

" ..."

- Giờ này bên đó chắc cũng sắp xong rồi...

Nói rồi đoạn đi mất để lại Dương Thần khó hiểu ngơ ngác.

- Rốt cuộc ngươi đã nói gì với phụ thân ta... ngươi đứng lại... 

______

Hoàng cung Phong Vân quốc

- Hoàng thượng, Lâm Hinh Nhã quận chúa nghe nói trên đường hồi cung đã gặp phải thổ phỉ, đã bị...bị...làm nhục rồi ạ... hiện tại sống chết chưa rõ...

Âu Dương Mạc tay đang phê tấu chương ngừng lại một chút rồi lại tiếp tục đưa bút, khoé miệng khẽ nhếch lên ý cười...

- Xem ra đứa nghịch tử này hành động còn nhanh hơn ta...

Trương công công một thân son phấn đứng bên cạnh hầu trà, không khỏi tò mò lên tiếng.

- Thứ thuộc hạ nhiều chuyện, sao người biết là do vương gia làm?

- Còn khó nhận ra sao?

- Nô tài lãnh giáo.

- Ha... Hoàng đế Linh Viêm không phải một kẻ đơn giản, bảo vệ nhi nữ trước nay rất chu toàn, bên cạnh đều là ám vệ cao thủ, thổ phỉ bình thường có thể đi đến bước này ???

Trương công công cùng tên thị vệ đồng loạt "a" lên một tiếng, quả nhiên là vậy...

______

Bầu trời mới ban nãy còn trong trẻo đi đến đây bỗng thành một mảng đen tối, sấm chớp tuy không có mưa nhưng vẫn cứ muốn giật cấu xé tim can.

Mùi hương của cây cỏ cứ xộc vào mũi mặc dù chưa đi vào, lừa ai chứ, rõ ràng là độc chướng nơi này đã quá nặng nề.

Chưa xử dụng một phần linh thức đã có thể nghe thấy tiếng hét của hàng vạn con yêu thú cấp bậc lớn nhỏ cách xa vài chục dặm, xem ra nơi này rất thích hợp để "chết thanh thản" ah.

Cây cối trước mặt mờ ảo sau màn sương mù màu tím đặc trưng, nhìn qua đã thấy đây là một nơi tốt nhất chỉ nên nhìn chứ không nên vào.

Hàn Băng Tâm một thân bạch y quen thuộc đứng nhìn một màn trước mắt, khuôn mặt từ lâu đã được che đi quá nửa chỉ còn lại mắt phượng câu xuất người.

- Xem ra Mão Nhật Tinh Quân không muốn ưu ái nơi này ah, không nắng cũng không mưa, chướng khí lại muốn nặng như vậy... rất hợp tâm ý lão nương...

- Đây là Huyết Sát địa, địa phương nguy hiểm thứ hai đại lục, người đi vào không ai sống quá một tháng, vừa ý... ừm....là một chuyện, có nên vào hay không lại là một chuyện khác.

Tinh Tinh ngồi trên vai cô cảm khái nói.

" Xoẹt..."

Tiếng gió rít rợn người bỗng bị cắt ngang bởi thanh âm của vũ khí lạnh lẽo được rút ra khỏi vỏ. 

Chưa đến một khắc Hàn Băng Tâm đã bị một đám người áo tím vây lấy, kiếm vừa rút ra còn không quên chĩa thẳng vào cô, kẻ nào cũng sát khí nặng nề.

Tinh Tinh nhìn một màn này, không kiềm được ghé sát vào tai cô hỏi nhỏ.

- Rốt cuộc kiếp trước người ăn ở thế nào mà kiếp này nhiều người muốn chém như vậy???  

- Kiếp trước ta là đi giải thoát cho người ta có được không, dễ lắm, cầm súng bắn một cái là giúp được họ ah.

- Súng là cái gì???

- Muốn xem không, hôm nào ta chế cho...

- Được đó được  đó, Tinh Tinh rất thích mấy món đồ chơi kỳ lạ ah...

(Cái tật tám chuyện vẫn không bỏ được ah)

Bọn người xung quanh thấy nữ tử trước mặt cứ lẩm bẩm một mình, thỉnh thoảng lại quanh sang bên trái thì thầm với không khí, thật trọng tức người ta mà.

- Kẻ đến là ai? Mau bỏ khăn che mặt xuống

Hàn Băng Tâm quay sang nhìn hắn.

- Ồn chết lão nương, ngươi không thể nói nhỏ chút được sao... Ta cũng không có điếc...

- Ngươi... 

Tên vừa lên tiếng sắc mặt từ trắng chuyển sang xanh, từ xanh lại chuyển sang tím, nhìn cô chằm chằm...

" Người ở đây kiềm chế không được tốt ah" 

Cô vân vê cằm đánh giá.

- Khẩu khí vị cô nương này cũng thật lớn...

Thanh âm lạnh nhạt từ đằng sau vang lên khiến cô không khỏi quay đầu lại.

Sau màn sương mù dày đặc thoát ẩn thoát hiện một bóng người đang tiến đến, trên tay còn đang cầm chiếc quạt phe phẩy, có cốt cách của một vị thư sinh nho nhã, nhưng ngữ giọng ban nãy cũng quá lạnh lùng đi.

Hô hấp bỗng có chút khó khăn, người này xem ra thực lực không tầm thường, lại có uy áp lớp đến vậy.

Bằng những bước đi "chậm như rùa bò" cuối cùng Hàn Băng Tâm cũng nhìn thấy rõ mặt hắn, cái mũi cao cao, mắt cũng đẹp, tóc thì cột gọn bằng một cái trâm ngọc... Lại là một tiểu soái ca nha.

Chỉ là soái như vậy mà từ đầu đến chân từ chân lên đầu chỉ có một màu tím tẻ nhạt, cùng lắm thì y phục của hắn cầu kỳ hơn đám người xung quanh chút ít... Cái gì đây? Thời trung cổ cũng có đồng phục sao???

May mà cái quạt hắn đang cầm là màu trắng đục được vài nét mực vẽ bậy bạ vào, nếu không thì cô còn nghĩ hắn đang cầm vạt áo mà phe phẩy...Ai da, thiếu phẩm vị như vậy sao?

Hắn vừa đi đến đám người trước mặt đã tự động cúi đầu lui sang hai bên, chắp tai đồng loạt gọi một tiếng "đại sư huynh".

Tinh Tinh lúc này "a" lên một tiếng, nói một tràng sau đó khiến cô đã ngầm hiểu được lai lịch của đám người trước mặt, có chút thú vị... 

Là người của môn phái...