Edit & Beta: DK
Ăn cơm xong Từ Phong Cận dẫn Dư Tam Nương đến trạch viện đã an bài xong xuôi từ lâu. Trên đường đi sắc mặt Dư Tam Nương nghiêm túc, đưa một chiếc túi cho Từ Phong Cận thần bí nói: “Ta vốn muốn tìm người gửi đến cho ngươi, nhưng nghĩ lúc trước Úc vương gia không có ý tốt, liền tự mình đi một chuyến.” Rồi lại hận đến nghiến răng nói: “Ta thực là thiếu nợ Từ gia các ngươi, ngươi rời khỏi Lâm An rồi thì mặc kệ sống chết là được rồi, sao lại đuổi tới tận đây đưa cho ngươi làm gì không biết.”
Từ Phong Cận biết nàng vẫn còn có điều muốn hỏi, cầm lấy cái túi nặng trịch: “Không phải ta chỉ cần sách thôi sao? Sao lại nặng thế này? Gì trong đây vậy?”
Dư Tam Nương lườm hắn một cái: “Lấy về tự mình cân nhắc.”
Cùng lúc đó, hai người Triệu Úc Triệu Tuyển ngồi trong thư phòng nói chuyện.
Triệu Úc nói: “Huynh trưởng hồi kinh lúc này, không biết chiến sự biên quan ra sa?”
Triệu Tuyển lâu không uống được trà ngon, ngửi mùi thơm: “Tạm thời đình chiến kỳ, nhận được thư của đệ ta liền cân nhắc thời gian trở về một chuyến.” Rồi lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Em dâu quả nhiên thông minh lanh lợi, thoạt nhìn thập phần khó đối phó, không trách đệ vân vân không đưa ra lựa chọn.” Triệu Tuyển vỗ vỗ vai y, trên mặt mang theo nghiêm túc: “Nhưng đệ đệ yên tâm, lần này huynh trưởng cố ý trở về chính là muốn giúp đệ thu phục người!” Nói đến khí thế hùng hổ, cụ thể hành sự thế nào Lục vương gia còn đang suy tính. Triệu Úc cười cười nói: “Khiến huynh trưởng phí tâm, tuy nhiên giữa ta và vương phi đã hiểu rõ tâm ý của nhau.”
Triệu Tuyển ngẩn ra: “Cái gì? Hiểu rõ tâm ý của nhau? Đệ có thể xác định tâm ý của hắn?”
Triệu Úc gật đầu một cái nói: “Hắn làm rất nhiều vì đệ, mặc dù tâm nhãn không nhỏ, nhưng lại đối với đệ một lòng chân thành. Nếu như đệ đối với hắn vô tâm cũng đành thôi, nhưng đệ cũng động lòng, nếu như cứ chần chừ không rõ, chẳng phải uổng phí chân tâm cả hai, bỏ lỡ lưỡng tình tương duyệt. Huynh trưởng cũng biết sở cầu của đệ, chỉ là đơn giản tìm được người tâm đồng ý hợp.”
Triệu Tuyển than thở: “Có vẻ như đệ đã quyết định xong chuyện này rồi.” Lại đột nhiên nói: “Mẫu phi đối với hắn thế nào?”
Triệu Úc nói: “Mẫu phi mới từ Thanh Châu trở về, vội vã gặp mặt hắn được một lần rồi bế quan.”
Triệu Tuyển “Ồ” một tiếng, nhân tiện nói: “Vậy chẳng phải lần trở về này của ta thành công cốc?”
Triệu Úc cười lắc đầu: “Huynh trưởng trở về rất đúng lúc, ta quả thật còn một chuyện, hi vọng huynh trưởng có thể ở đây.”
Buổi sáng có mưa nhỏ, lúc này mới vừa tạnh xong, cây cỏ như vừa được tắm rửa, lưu lại những hạt thủy châu long lanh, rực rỡ. Từ Phong Cận tỉnh lại thấy không thấy Triệu Úc, liền đi đến phòng khách tìm Sầm Linh hỏi Triệu Úc đi nơi nào, Sầm Linh cũng không rõ ràng, chỉ nói: “Ta thấy cùng Lục… Lục vương gia đi ra ngoài, Trình Kiều ca nói sau buổi trưa mới có thể trở về, kêu chúng ta không cần chờ cứ ăn cơm trước.”
Từ Phong Cận gật đầu đang muốn trở về, thấy Sầm Linh có gì đó không đúng, hỏi hắn: “Sao mặt ngươi đỏ bừng bừng vậy?”
Sầm Linh bưng mặt, lắp bắp nói: “Có, có sao?”
“Có a.” Từ Phong Cận hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Sầm Linh muốn nói lại thôi, cuối cùng cúi đầu im lặng.
Từ Phong Cận nhìn hắn nửa ngày, đột nhiên nói: “Lục vương gia.”
Sầm Linh rõ ràng đứng hình, đầu càng lúc càng chôn sâu hơn, ngay cả tai cũng cùng đỏ lên, Từ Phong Cận nhíu nhíu mày hiểu rõ, lại nói: “Lục vương gia xác thực oai hùng bất phàm, tuy rằng so với Úc lang của ta có chênh lệch chút.”
Sầm Linh không phải người sảng khoái thẳng tính, mặc dù hắn không nói, nhưng người có mắt đều có thể nhìn ra, này sợ là hôm qua đã động tâm với Triệu Tuyển, Từ Phong Cận nói: “Hôm nay lại gặp được Lục vương gia?”
Sầm Linh lí nhí đáp một tiếng.
Từ Phong Cận hỏi: “Hắn làm gì ngươi? Mà khiến mặt ngươi đỏ bừng như vậy?”
Sầm Linh lắc đầu liên tục: “Không có không có, hắn vẫn chưa làm gì, là, là ta lại không nhìn đường, đụng phải Lục, Lục vương gia, là, là ta trong lòng có suy nghĩ, sai lầm của ta…”
Từ Phong Cận còn tưởng là đã xảy ra chuyện động trời gì, âu sầu nói: “Ngươi chỉ đụng vào người hắn thôi, mặt đỏ cái gì?”
Sầm Linh nhìn chằm chằm mũi chân nói: “Hắn, hắn ngày mưa ở trần… Đánh quyền, là, là ta đi không nhìn đường đụng phải hắn…”
Từ Phong Cận hỏi: “Trong lòng ngươi suy nghĩ chuyện gì?”
Sầm Linh mím môi, thất bại nói: “Ta muốn đến cảm ơn hắn hôm qua đã cùng ta đi khắp thành để tìm người, nhưng, nhưng ta căng thẳng quá, quên mất mở miệng nói gì…” Xong ngẩng đầu, mặt đầy sầu khổ nói: “A, A Cận, có phải ta quá vô dụng…”
Từ Phong Cận không khách khí gật đầu, từ trước đến giờ hắn luôn nói thẳng, không hề e dè, không lý giải được tại sao Sầm Linh lại phải e lệ, thấy Sầm Linh nói năng ấp úng, nhân tiện nói: “Chỉ là cám ơn thôi mà, gan ngươi lớn chút là tốt rồi, ngươi nói cám ơn với hắn, chẳng lẽ hắn còn có thể ăn thịt ngươi?”
Sầm Linh ngẫm lại cũng đúng, nhân tiện nói: “Thế thì, đợi bọn họ trở về ta sẽ đi nói lại. A Cận ăn cơm không? Ta đi giúp ngươi chuẩn bị.”
Từ Phong Cận vung tay: “Không cần, nếu như ta đói bụng thì xuống phòng bếp tìm chút điểm tâm là tốt rồi, ngươi về trước đi, đúng rồi, hôm qua cho ngươi thuốc bóp chân, dùng tốt không?”
Sầm Linh gật gật đầu: “Dùng tốt lắm, vốn thương tổn không nặng, dùng xong thì không còn đáng ngại nữa.”
Từ Phong Cận: “Ừ, vậy sau này ra ngoài, cứ giữ lấy mà dùng.”
Sầm Linh quay người rời đi màu đỏ ửng trên mặt còn chưa biến mất. Từ Phong Cận nặn nặn khuôn mặt thầm nghĩ: Không biết thẹn thùng đỏ mặt là tư vị gì, thôi, trước tiên không quan tâm những chuyện đó, hắn còn có việc trọng yếu cần làm.
Từ Phong Cận nghĩ tới liền cười xấu xa mà trở lại nội thất, lấy đồ vật Dư Tam Nương đưa cho hắn từ trong tủ ra, tối hôm qua trở về liền giấu kỹ đi, chờ Triệu Úc không có nhà sẽ lén lút xem.
Chuyện trên giường lúc trước vẫn luôn khiến Từ Phong Cận canh cánh trong lòng, lúc đó rơi xuống thế hạ phong, lần này tuyệt đối muốn lấy lại bộ mặt. Dư Tam Nương cũng vì hắn khổ tâm hết sức, trong bọc đủ các bình bình lọ lọ đựng thuốc bột không tính, cư nhiên còn có một chuỗi hạt làm bằng ngọc thạch được điêu khắc tinh xảo. Từ Phong Cận chỉ liếc mắt một liền không quan tâm nữa, cầm lấy quyển sách duy nhất, tinh tế nghiền ngẫm đọc.
Bìa ngoài sách trống trơn không ghi chữ gì, mở ra lại là một bức xuân cung đồ màu sắc bắt mắt, hình ảnh sống động vẽ hai người đang làm tình, làm đủ các trò mây mưa. Từ Phong Cận vừa nhìn vừa lên tiếng cảm thán, còn chạy lên cả giường học lại tư thế, nhưng chuyện này phải có hai người đồng thời làm, Triệu vương gia không ở, cũng không có cách nào khác, đành phải cầm lấy gối cẩm tú lăn qua lộn lại.
Từ Phong Cận tròng y phục vào gối, nhẹ giọng hừ cười: “Hôm nay vương gia đừng nghĩ chạy trốn.”
Hắn quá mức tập trung, nhất thời quên mất thời gian, lúc này trên giường ngổn ngang bất kham, ngọc trâm trên tóc cũng bị rơi xuống, vài lọn tóc buông xuống xõa trên trán, quần áo xốc xếch lộ ra lồng ngực. Hắn đặt gối ở giường đầu, học Triệu Úc nắm cằm khoa tay nói: “Úc lang thật không biết ngượng ngùng, ta còn chưa làm gì, sao đồ vậy giữa hai chân lại dựng lên? Trời vẫn còn sáng như thế, nhưng đã không đợi kịp? Đừng nóng vội, cái này cho ngài.”
“Phụt…”
Từ Phong Cận vừa dứt lời, liền nghe một tiếng cười quái dị từ phía sau bình phong, hắn nhất thời sững sờ, ném gối sang một bên rồi ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy một bóng người đứng ở sau bức bình phong, Từ Phong Cận kinh hãi, nhảy xuống giường bước dài đến, liền thấy Triệu Úc che miệng “Xì xì” nín cười.
Từ Phong Cận chỉ cảm thấy bỗng dưng toàn thân nóng bừng, xấu hổ nói: “Ngài trở về khi nào!”
Triệu Úc thấy khuôn mặt hắn đỏ chót, cười vang, trong mắt còn lấp lánh toàn nước như nhịn cười từ lâu, lần đầu Từ Phong Cận biết đến cái gì gọi là không đất dung thân, gấp đến độ khua tay khua chân, che miệng của y lại: “Đừng cười, không cho phép cười nữa!”
Triệu vương gia tâm địa xấu xa, kéo hắn vào trong ngực hôn vành tai nóng bỏng, tràn đầy ý cười nói: “Là không kịp đợi, đợi vương phi học giỏi, bản vương xác định sẽ không chạy.”