Edit & Beta: DK
Mấy ngày trải qua trong sung sướng vui vẻ, thuốc mà Xương thúc điều phối quả nhiên công hiệu, bôi lên hai lần đã tiêu sưng, đi lại không có gì đáng ngại. Triệu Úc bắt Từ Phong Cận ở trong phủ nghỉ ngơi tiện thể đọc sách, chăm sóc cho lũ chim, còn mình thì tiến cung.
Lúc này vừa mới bãi triều, Triệu Đoan lưu Phùng Cánh lại có chuyện muốn nói. Hai ngày nay Phùng Cánh sứt đầu mẻ trán, Trương Đức cậy quyền làm loạn tạm thời cách chức điều tra, là người làm thầy Phùng Cánh tất nhiên không thể thoát khỏi quan hệ. Nhiều năm qua trong triều nhìn như gió êm sóng lặng kì thực sóng ngầm dưới đáy, vẫn luôn có người phá hoại lão, ở trong bóng tối tranh đấu, trước đây lão chỉ cho rằng những kẻ đó là quyền thế thân vương, nhưng lại quên ở kinh thành còn có vị hoàng tử nhỏ tuổi mang tên Triệu Úc, đợi đến khi phát hiện, thì đã quá muộn. Sắc mặt Phùng Cánh nghiêm nghị, kế hoạch vốn là muốn đem chuyện họa cổ làm lớn chuyện, nếu như hai người Triệu Từ đối với nhau thật lòng, Triệu Úc nhất định không để cho Từ Phong Cận chịu nguy hiểm, ngược lại, nếu có thể bắt được Từ Phong Cận, thì giữa hai người nhất định là hư tình giả ý, nếu là thật, liền nhân cơ hội bắt bí Triệu Úc, nếu là giả, liền lôi kéo Từ Phong Cận về phe mình. Vốn kế hoạch rất vẹn toàn, nhưng không ngờ lại bị phá hủy trong tay Trương Đức. Tả ty truyền tin, nói rằng Từ Phong Cận cực kỳ gian xảo, từ lúc tiến vào cánh cổng Úc vương phủ đã gợi lên ngọn lửa giận trong người Trương Đức, chuyện này Phùng Cánh tuyệt đối không ngờ tới. Chuyện ập tới bất ngờ còn chưa nghĩ được đối sách ra sao, đã bị Triệu Úc mặt cũng không lộ diện chặn đường máu, vốn tưởng rằng sau chuyện xảy Triệu Úc sẽ tìm đến lão, nhưng không ngờ đống lửa của Trương Đức chuyển một vòng rồi trực tiếp ném về phía Thái tử, từ Thái tử trước Thái phó hoang dâm vô độ tới tay, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi Đông Cung như ngồi trong nồi nước sôi.
Chỉ là vì sao Úc vương phải đi vòng qua lão? Phùng Cánh suy nghĩ nửa ngày, lông mày nhíu càng sâu.
Lúc này đã có người chờ trong hậu hoa viên ở lương đình, Phùng Cánh xa xa dõi mắt, chính là Triệu Úc.
Triệu Úc nhìn thấy người đến thì hành lễ: “Phụ hoàng.” Lại quay sang nói: “Phùng đại nhân.”
Phùng Cánh khom người: “Bái kiến Úc vương.”
Trên bàn đá cẩm thạch là bức họa còn dang dở của Triệu Đoan, hắn đi qua chấm mực, rồi cầm bút lên nói với Triệu Úc: “Đến đây thử nhìn chút, thấy bức tranh này như thế nào.”
Triệu Úc thành thật trả lời, còn nêu lên chút bất đồng ý kiến, Triệu Đoan cùng y đàm luận hồi lâu, Phùng Cánh liền đứng ở một bên nghe, mãi đến tận khi Triệu Đoan để bút xuống nói: “Phùng Cánh.”
“Có vi thần.”
Triệu Đoan: “Có một số việc trẫm không tiện hỏi ngươi trên triều, nghe nói khi Phó Thịnh còn tại chức, cả ngày đều dạy thái tử những diễm khúc hoang dâm? Việc này ngươi có biết?”
Phùng Cánh nói: “Chuyện này… Thần cũng không rõ ràng…”
Triệu Đoan cau mày: “Nghĩ lại là trẫm để ngươi giám sát thái tử học tập, có vẻ như đại tài tiểu dụng nhỉ(1).”
(1) Ý chỉ có tài cao nhưng lại dùng vào việc nhỏ, không đáng
Phùng Cánh vội vàng quỳ xuống: “Bệ hạ thứ tội, thần đáng chết, không thể phát hiện được nhân phẩm đê hèn của Phó Thịnh, khiến thái tử đi nhầm vào con đường không đứng đắn.”
Triệu Đoan lại nói: “Nhầm đường lạc lối?” Nói rồi vung tay hất hết tấu chương trên bàn xuống, Phùng Cánh nhặt lên mở ra, trán đổ mồ hôi lạnh, trên đó chữ chữ câu câu đều là những chứng cứ cho thấy Thái tử kết bè kết cánh, có chuyện không phải do thái tử làm nhưng đều đổ lên người hắn, lão không có phản bác, dù sao người đứng sau chuyện này đều là lão.
Triệu Đoan tức giận hạ lệnh: “Cấm túc thái tử ba tháng, ngươi giáo dục thái tử cẩn thận lại cho ta, còn có chuyện của Trương Đức, hắn là người ngươi cất nhắc lên, sự tình còn chưa điều tra rõ đã dám bắt giam vương phi của Úc vương? Ngươi xử trí như thế nào?”
Phùng Cánh vội vã đáp: “Bệ hạ, thỉnh bệ hạ yên tâm, thần xác định sẽ xử lý việc này thỏa đáng.”
“Còn có con.” Triệu đoan nói xong liền liếc mắt sang Triệu Úc: “Vương phi của con cũng không oan uổng đâu, ngay trước mặt người ngoài nhảy múa còn ra thể thống gì nữa? Chẳng lẽ gả vào hoàng gia rồi, còn không quên thân phận trước kia.”
Triệu Úc nói: “Là lỗi của nhi thần.”
Triệu Đoan hừ lạnh: “Con cũng đừng mừng rỡ vội, trẫm thấy mấy năm qua con ở kinh thành không học được gì ra hồn, qua mười lăm dẫn theo hắn đi tới chùa Phổ Quang thanh tu nửa tháng.”
Triệu Úc lĩnh chỉ liền cùng Phùng Cánh lui ra, dọc theo hành lang với những rường cột chạm trổ tinh xảo, tường thành ngói ngọc, một đường ra tới cổng Nam. Xe ngựa Triệu Úc và Phùng Cánh để song song với nhau, Phùng Cánh chắp tay: “Thần không tiễn xa.”
Triệu Úc gật đầu xem như là từ biệt, dọc theo đường này y vẫn chưa biểu hiện ra bất kỳ chỗ khác nhau thường, không vội không buồn, như là căn bản không biết chuyện có liên quan tới Phùng Cánh. Phùng Cánh trầm ngâm hồi lâu nói: “Giáo huấn lần này của vương gia, lão thần xin nhớ kỹ, chỉ muốn nhắc nhở Vương gia một câu, người sống một đời, mơ màng theo đuổi, không hẳn không tốt.”
Triệu Úc mỉm cười cười nói: “Ta cùng với Phùng đại nhân vốn không tranh không giành, không biết lời ấy của đại nhân có ý gì?”
Phùng Cánh thấy y không muốn nhiều lời, đành phải chắp tay nói: “Thần, cáo từ.”
Triệu Úc nhìn theo cỗ kiệu Phùng Cánh đi xa mới lên xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, một đường vững vàng đi tới phố lớn Thạch Lan, suy nghĩ trong tiếng ồn ào náo nhiệt của con phố, Phùng Cánh dụ ý lấy lòng, nếu như trước đây, y sẽ thuận theo chừa cho lão một bậc thang. Triệu vương gia tự nhận không câu nệ tiểu tiết, không tính đến chuyện ngày ấy ở Phong Vũ Đình bị đâm, dù sao hòa thuận với Phùng Cánh, trăm lợi không hại.
Tuy nhiên đây đều là suy nghĩ trước khi Từ Phong Cận chịu đòn, bây giờ Từ Phong Cận bị thương do lão ở trong tối sai khiến, lại còn muốn qua để lấy lòng? Triệu Úc gõ lên quạt cười lạnh: Không có cửa.
Vài tiếng “Thùng thùng” vang lên giòn giã bên ngoài xe, phố Thạch Lan này trước nay hội tụ đủ mọi loại người, Triệu Úc vén màn lên nhìn ra ngoài, lên tiếng: “Dừng xe.”
Hôm nay khí trời rất đẹp, liễu rủ gió thổi không quá nóng, ngoại trạch không quạnh quẽ như ngày thường nữa, quản gia phòng thu chi, tỳ nữ, đầu bếp, tất cả đều đứng cúi đầu phục tùng trong viện chờ sai bảo. Trên tay Sầm Linh xách một chiếc rổ tre tự đan trên tay, phía trên còn có mảnh vải tre thêu hình hoa sen trắng, lúc ẩn lúc hiện có thể nhìn thấy thứ đỏ đỏ bên trong, cụ thể thì không biết là vật gì. Từ Phong Cận cố ý mặc lại bộ xiêm y phiền phức mà hôm tiếp đón Tiêu Địch từng mặc qua, đứng ở cửa phòng, hắng giọng nói: “Hôm nay gọi mọi người đến đây, cũng không có quyện gì to tát, chỉ là từ khi ta vào phủ đến giờ, chưa chính thức chào hỏi với các vị.”
Quản gia họ Đan, đã hơn bốn mươi tuổi, mặc một bộ y phục sẫm màu tiến lên một bước, đưa một quyển sách cho hắn: “Vương phi, đây là sổ sách của quý phủ, ngài có thể xem từng cái một.”
Phòng thu chi họ Mã, cùng tuổi với quản gia, cũng tiến lên một bước nói: “Vương phi, đây là chi tiêu của phủ ta năm nay, những năm qua cũng có nhiều khoản, chờ ngài bớt bận rộn, lão nô sẽ đưa đến cho ngài.”
Từ Phong Cận khoát tay nói: “Có lẽ là các vị hiểu lầm rồi, hôm nay không phải muốn đòi quyền với mọi người, nếu như ngày nào đó ta muốn, ta sẽ trực tiếp đến nhà từng người để đòi.” Nói ra xong ra hiệu cho Sầm Linh đi tới trước mặt mọi người.
Quản gia nhất thời không hiểu dụng ý Từ Phong Cận là gì, ông không hiểu rõ về vị vương phi này lắm, chỉ biết rằng vô cùng ân ái với vương gia, ngoại trừ ở trạch viện ra, thì ít khi lộ diện. Theo lý mà nói vương phi khi vào phủ sẽ muốn chủ trì việc nhà, bất kể là người dưới trướng, cũng phải tự thân kiểm tra, nhưng giờ mấy tháng trôi qua mới tụ tập mọi người lại, vốn tưởng rằng là muốn trắng trợn đe dọa một phen… Ai ngờ lại tặng cho mỗi người một quả trứng đỏ?
Quản gia nhìn chằm chằm quả trứng gà Sầm Linh đưa cho, ngẩng đầu lên nói: “Vương phi đây là…”
Từ Phong Cận nhịn không được muốn cười, nhếch khóe miệng nói: “Mấy ngày trước ta cùng với Vương gia đại hỉ, mọi người cùng ăn trứng gà, gọi là chung vui.”
Xe ngựa đi đến Úc vương phủ thì dừng lại lần thứ hai, Triệu Úc mới vừa bước vào cửa viện, thì có gã tạp dịch tiến lên phía trước nói: “Chúc mừng Vương gia.”
Triệu Úc không rõ vì sao, bước chân không dừng, trước mặt lại gặp thêm vài thị nữ, cầm trong tay trứng gà, dịu dàng mỉm cười lộ ra lúm đồn tiền, cùng nhau phúc lễ: “Chúc mừng vương gia.”
Tiền Thận dẫn đội tuần tra đi qua, thấy Triệu Úc trở về, cũng vội vàng lại đây chắp tay nói: “Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương gia.”
Triệu Úc nhíu mày bước vào cửa viện, muốn nhìn xem Từ Phong Cận đang làm chuyện gì, chỉ thấy Sầm Linh đứng ở bên cạnh bàn đá ngửa đầu nói: “A Cận nhanh xuống đây đi, cẩn thận không ngã nữa!”
Triệu Úc ngẩng đầu, chỉ thấy Từ Phong Cận đang đứng ở trên cây rón ra rón rén dịch chuyển lên phía trước, muốn bắt con chim sáo đang đậu trước mặt hắn. Triệu Úc nhớ trước khi ra cửa chim sáo còn đang nhốt ở trong lồng, không biết làm sao bay ra được. Sầm Linh còn muốn gọi hắn, Triệu Úc đã đi tới ra hiệu chớ có lên tiếng.
Từ Phong Cận nín thở bất ngờ bổ nhào về phía trước, chim sao nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, chưa kịp đắc ý, dưới chân bất ngờ trơn trượt, thầm nghĩ gay go, vốn tưởng mông lại bị thương lần nữa, ai ngờ nhẹ nhàng rơi vào trong lòng một người, an ổn dày rộng, mang theo ấm áp.
Từ Phong Cận lén lút hí mắt nhìn, vừa vặn thấy Triệu Úc cụp mắt hỏi: “Vương phi gọi đây là an dưỡng?”
Từ Phong Cận cười hắc hắc nói: “Vương gia trở về khi nào?”
Triệu Úc nói: “Từ khi ngươi còn đang ở trên cây.”
Từ Phong Cận nói: “Thế vì sao vương gia không gọi ta?”
Triệu Úc ôm hắn đến thư phòng: “Nếu như ta gọi ngươi, sợ điểu sẽ bay mất, uổng công ngươi trèo cao bất chấp nguy hiểm bắt về.”
Từ Phong Cận cọ cọ vào lồng ngực y, trong lòng cảm động, đợi Triệu Úc thả mình xuống mới chịu lấy lòng, nhưng ai ngờ Triệu vương gia tìm một quyển sách sách đưa cho hắn, cầm lấy chim sáo trong tay nói: “Vương phi không ngoan, chim bay đi thì có thể mua con khác, bản vương sẽ không vì thế mà đau lòng, nhưng nếu vương phi để phu nhân quý giá nhất của bản vương bị ngã, hỏi ta đi đâu để tìm thấy một người không bị thương như vậy?”
Từ Phong Cận phản ứng lại câu nói của y, trong lòng chỉ toàn mật ngọt, vui vẻ lật sách trong tay nói: “Đây là sách gì?”
Triệu Úc nói: “Vương phi làm chuyện bậy, nên bị phạt.”
Từ Phong Cận biến sắc, còn chưa tìm được cớ đào tẩu, đã bị ép cầm bút lên, phạt viết chữ.