Edit & Beta: Direct Kill
Lâm An về đêm đóng cửa thành, cách ngoại thành khoảng năm dặm có một quán trọ bình dân, thuận tiện cho khách vãng lai đến nghỉ trọ.
Viên chưởng quỹ bận bịu đến nửa đêm, thu tập xong xuôi mọi thứ mới chuẩn bị nghỉ ngơi, chợt nghe tiếng có người xuống lầu, ngẩng đầu nhìn lên, vội vàng đi ra khỏi quầy gỗ, tiến lên hỏi: “Vị quan gia này còn chưa ngủ sao?”
Người đến mặc trường sam cổ tròn, lụa trắng mềm mại, trên đó có thêu hình loan hạc, ống tay áo viền chỉ vàng, trong tay nắm một chiếc quạt làm bằng gỗ đàn hương, bên hông đeo một một miếng ngọc mỡ dê, màu sắc trơn bóng trắng đục, nếu để ý kỹ, mặt trên ngọc còn có khắc chữ ‘Úc’.
Viên chưởng quỹ kiến thức rộng rãi, từ nhỏ đã đi sang Tây Vực giao thương buôn bán, chỉ một thân quần áo kia đã biết người khách này không giàu thì quý, hơn nữa miếng ngọc khắc chữ này, trong lòng đoán biết thân phận.
Viên chưởng quỹ lau mồ hôi đang chảy ra ở thái dương, khom lưng nói: “Tiểu điếm thất lễ, nếu như có chỗ nào hầu hạ không chu đáo, xin gia cứ việc phân phó.”
“Không có gì thất lễ.” Lời này vừa nói ra, như ngọc thạch rơi vào lòng suối, khiến người nghe cực kỳ dễ chịu.
Viên chưởng quỹ thấy y đi tới trước bàn, nhanh chóng đặt chiếc ghế vừa mới thu lại xuống, nâng giọng gọi tiểu nhị đang trốn ở sau cột gỗ ngủ gật đi nấu nước châm trà, căn dặn phải lấy loại trà tốt nhất, tiểu nhị chưa từng thấy lão bản hào phóng như vậy, nhỏ giọng hỏi: “Đây là vị đại nhân nào vậy?”
“Đại nhân?” Viên chưởng quỹ chắp tay hướng trời: “Nếu như ta đoán không sai, vị này chính là vương gia.”
“Vương gia?” Tiểu nhị bất giác nâng cao âm lượng, vội vàng che miệng, chỉ lọt một kẽ hở để nói: “Vương gia làm sao lại đến chỗ chúng ta?”
Viên chưởng quỹ nói: “Ta nào biết? Tùy nhiên nhìn miếng ngọc khắc chữ đó, ta nghĩ tám chín phần đó là Thất vương gia Triệu Úc. Nếu thật là ngài ấy, chắc hẳn đến thành Lâm An vui đùa, dù sao cũng không kì lạ, chỉ là…” Để mặc tiểu nhị đứng đó, Viên chưởng quỹ bắt đầu cân nhắc.
Nghe đồn Triệu Úc ở kinh thành nhàn rỗi thành tính, cả ngày chọi gà chơi điểu chăm sóc cây cảnh, không chỉ có như vậy, người không thích ở một chỗ, thường đi đây đi đó uống trà hưởng lạc, lưu luyến nơi khói hoa. Vốn tưởng rằng bộ dạng sẽ tương tự với con trai thái thú Lý Tư Đạt, nhưng không ngờ, bộ dạng anh tuấn, khí chất quý phái. Quả nhiên là phượng tử long tôn, chính là lỗ mãng một ít, cũng khác với người thường.
Viên chưởng quỹ bưng tới một bình tùng la thượng đẳng, đặt lên trên bàn, Triệu Úc thừa dịp gã châm trà hỏi: “Canh mấy rồi?”
Viên chưởng quỹ đáp: “Canh ba.”
Triệu Úc hỏi tiếp: “Chưởng quỹ mau chóng tới phục vụ như vậy, là do kiểm kê sổ sách chưa xong sao?”
Viên chưởng quỹ lễ phép đáp lại: “Đúng vậy.”
Triệu Úc bưng bát trà lên nhấp một ngụm: “Việc làm ăn có vẻ không tệ.”
Viên chưởng quỹ xua tay: “Nơi nào nơi nào, có thể sống tạm qua ngày thôi.”
Triệu Úc lại hỏi: “Nghe nói thành Lâm An náo nhiệt vô cùng, nơi đó có chỗ nào đáng để cân nhắc không?”
Quả thật là tới để thưởng ngoạn.
“Chuyện này…” Viên chưởng quỹ ngẫm lại các tin đồn mọi người truyền miệng về Triệu Úc, vội đáp lời: “Ngày mai trước hết ngài có thể đi đến đường Mộc Lan uống trà đọc sách, đối diện là địa điểm bán hoa và chim cảnh, phần nhiều là kỳ hoa dị thảo, thỉnh thoảng còn có người ngoại thành đến bán chim hoàng yến, màu sắc kỳ lạ, thế gian hiếm có, đến buổi trưa ngài có thể đi Trường Khánh Lâu uống rượu, Ngọc Hòa Lâu ăn cơm, còn đến buổi tối… Cửu Khúc Phố, Thanh Nhạc Phường, oanh oanh yến yến khắp nơi đều có, Hoàn phì Yến sấu(1) mỗi người mỗi vẻ, tùy theo sở thích của ngài.”
(1) ‘Yến’ tức Triệu Phi Yến, hoàng hậu của Hán Thành đế, ‘Hoàn’ tức Dương Ngọc Hoàn Dương quý phi của Đường Minh Hoàng. Triệu Phi Yến vốn nổi tiếng vì vẻ đẹp thanh mảnh yếu ớt, nhẹ như tơ liễu, còn Dương quý phi lại nổi tiếng vì vẻ đẹp đầy đặn, phồn thực đầy sức sống. Cả hai nàng ấy, mỗi người mỗi vẻ nhưng đều là những mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành nổi tiếng trong lịch sử.
Triệu Úc gật đầu: “Nghe thật thú vị.”
Viên chưởng quỹ thấy y thoả mãn, thầm nghĩ: Vẻ bề ngoài thì ánh tuấn bất phàm, nhưng nội tâm lại mục nát bại hoại. Thấy y không hỏi han gì nữa, liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Chưởng quỹ mới đi, trên lầu liền truyền đến tiếng bước chân “bịch bịch”, chỉ chốc lát sau một tên nô tài mặc áo lam bố chạy đến trước mặt Triệu Úc, thở gấp nói: “Gia, ngài xuống lầu tại sao không gọi nô tài đi cùng.”
Triệu Úc đứng dậy lên lầu: “Ngươi ngủ như heo, đạp một cước còn có thể lăn xuống đất ngủ tiếp, là trách ta đạp quá nhẹ?”
Trình Kiều vội đáp lời: “Là lỗi của nô tài, ngày mai nô tài sẽ đổi sang họ Trư.”
Triệu Úc thưởng thức quạt xếp trong tay: “Đừng chỉ nói ngoài miệng, hộ tịch cùng phải sửa lại.”
“A…” Trình Kiều đúng thật chỉ nói ngoài miệng cho có, nếu phải sửa lại hộ tịch thành “Trư Kiều”, hồi phủ không phải sẽ trở thành trò cười cho người khác? Hắn đành đánh trống lảng hỏi chuyện khác: “Gia, muộn như vậy còn chưa ngủ, có phải đang nghĩ đến chuyện bệ hạ ép buộc ngài kết hôn?”
“Có gì để nghĩ chứ.” Triệu Úc đẩy cửa vào phòng, Trình Kiều tiến lên giúp y rót nước, thanh thủy ấm áp, không thả lá trà.
“Có thể ngài không nghĩ, chúng ta hồi kinh sẽ bị bức hôn, bệ hạ hạ lệnh cho ngài trong vòng nửa tháng nhất định phải hồi kinh, bây giờ Lục vương gia ở bên ngoài cách xa chúng ta, quý phi thì ở Thanh Châu lễ Phật, hai người đều không ở trong kinh, Phùng lão tặc sẽ thừa dịp ở trước mặt bệ hạ nhiều lời, nói ngài đã hai mươi, nhưng ngay cả chính phi cũng chưa thú, hoang đường đến cực điểm.”
“Không sao.” Triệu Úc đem quạt xếp đặt lên bàn, gỡ xuống ngọc bội bên hông, ra hiệu cho Trình Kiều giúp y cởi áo. Trình Kiều không tiếp tục nhiều lời nữa đem trường bào cẩn thận bỏ vào hành lý, lại lấy ra một bộ màu tím có viền hoa văn đỏ đặt ở trên giường.
Sáng sớm ngày thứ hai, Triệu Úc liền dẫn Trình Kiều vào thành đi đến đường Mộc Lan.
Thành Lâm An náo nhiệt phồn hoa, tường trắng ngói xám, Trình Kiều cầm bản đồ mà Viên chưởng quỹ vẽ cho mình, cùng Triệu Úc đi dạo trên đường. Mới vào đầu hè, gió thổi nhè nhẹ, chim hót véo von trên những cành cây.
Mấy ngày trước có mưa, rêu xanh phủ kín góc tường, vốn cũng chẳng quan tâm, ai ngờ lại như đi lạc vào một thế giới khác, mặt tường có khắc bích họa, đầu tiên là ‘chim hoàng oanh gọi xuân’ tiếp là ‘bách điểu triêu hoàng’, vẽ xong chim lại đến rừng ‘mai lan trúc cúc’ đối với ‘mẫu đơn phú quý’, đi thêm một đoạn nữa có vẽ con người, yêu kiều thướt tha, ngàn vạn dáng vẻ. Thánh thượng yêu thích họa cảnh, dân gian vì thế cũng có thêm nhiều người yêu thích, trong thành có không ít ngõ hẻm như vậy, bắt đầu chỉ có một người vẽ, các nhà khác nhìn thấy mới mẻ nên noi theo, dần dần cả một con đường đều là tranh vẽ, người ta gọi nó là Ngọc Đường Phường.
Nói thật thì những bức vẽ ở đây, có bức xấu cũng có bức đẹp, chênh lệch không đồng đều, Trình Kiều nhìn không hiểu, hắn không biết nhiều chữ lắm, chỉ vào một bức tranh hỏi: “Gia, hai người này đang làm cái gì đấy? Tên bức tranh là sơ ngộ, nhưng hai vị này nhìn qua đã bảy mươi tám mươi rồi, gọi là sơ ngộ ở tuổi đấy thì có vẻ quá chậm.”
Triệu Úc nắm quạt điểm lên mặt tường, nhìn lời đề từ dưới bức tranh giải thích: “Đây là bức ký ức sơ ngộ.”
Vẽ lên chính là một đôi lão phu lão thê, mười mấy tuổi gặp gỡ ở trong núi, vừa thấy liền nhất kiến chung tình, ân ái trăm năm, khi đã về già nhớ tới lần đầu gặp nhau, ở trong rừng trúc, dáng vẻ hai người khi ấy, trượng phu chắp tay hỏi cưới, thê tử xấu hổ cúi đầu, trùng hợp ở góc tường cũng dựng mấy cây gậy trúc, rất hợp với bức họa.
Trình Kiều vừa muốn mở miệng hỏi kỹ, chỉ thấy mấy cây trúc kia không ngừng đung đưa, hắn vội vàng che ở trước người Triệu Úc: “Vương gia cẩn thận!”
Triệu Úc lui ra phía sau ngẩng đầu, chỉ thấy một đôi bàn tay bụi bẩn bám vào bức tường, “Ào ào ào” vài tiếng ba, bốn cây gậy trúc đột nhiên rơi xuống đất, đầu tường xuất hiện thêm một bàn chân, ngay sau đó một cái đầu nhô lên.
Lúc này mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời tràn ngập các con đường, Triệu Úc nhìn người kia, chẳng khác nào ngói xám mọc hoa, người kia cũng đang nhìn lại y, tựa như quỳnh chi lạc tuyết.
“Ngươi là ai!” Trình Kiều quát.
“Ngươi quản ta là ai làm gì?” Từ Phong Cận dời mắt đi, nghiêng tai nghe một chút động tĩnh phía sau, những năm gần đây vận may của hắn như bị tiêu xài hết sạch, tối hôm qua chân trước vừa bước khỏi Thanh Nhạc Phường, chân sau liền gặp Lý Tư Đạt ra ngoài tầm hoan, thừa dịp dạ hắc phong cao ngồi xổm ở trong góc trốn một đêm, sáng sớm lại bị tìm thấy, đuổi chạy đến Ngọc Đường Phường, lại quên mất chỗ này khắp nơi đều là ngõ chết, Từ Phong Cận đành phải trèo lên bờ tường sau đó mượn gậy trúc để leo xuống, vừa muốn chạy, thì thấy có một cái bóng đang lén lút tiến lại gần.
Trình Kiều vừa mắng người lỗ mãng vừa hỏi: “Gia, không đụng vào ngài chứ.”
Triệu Úc nói: “Không sao.”
Từ Phong Cận thầm nghĩ: Không sao cái rắm. Khom lưng nhặt lên một hòn đá, đột nhiên ném về phía thân ảnh từ đâu chạy tới, khiến người kia lảo đảo vài bước, hắn đi lên nhặt gậy trúc trên đất, đánh lung tung lên đầu người kia, rất có tư thế giống Dư Tam Nương cầm chổi lông gà đánh người. Người kia bị đánh đến ù tai hoa mắt ngã xuống đất, Từ Phong Cận tiến lên cho gã mấy đá, từ trong tay gã lấy lại được miếng ngọc bội.
Triệu Úc cúi đầu nhìn một chút, miếng ngọc bội kia đúng là của mình.
Từ Phong Cận cầm miếng ngọc đi đến gần, hỏi Triệu Úc: “Đây là của ngài?”
Triệu Úc nói: “Đúng thế.”
Từ Phong Cận nói: “Đẹp thật, nhìn rất quý giá.”
“Lớn mật!” Trình Kiều nói: “Đây chính là ngự… là bảo vật vô giá! Không phải dùng tiền là có thể mua được!”
Từ Phong Cận kinh hãi: “Đáng giá như thế? Vậy ta giúp các ngươi đoạt lại, các ngươi có phải cũng nên cảm ơn ta?”
Triệu Úc từ tốn: “Đây là điều đương nhiên.”
“Muốn tạ ơn thế nào đây?” Từ Phong Cận không chờ y mở miệng, lại nói: “Ngọc bội kia trân quý như thế ít nhất cũng phải đáp lại ta một ngàn lượng vàng chứ nhỉ?”
Một ngàn lượng vàng?! Quả thực là giở công phu sư tử ngoạm! Trình Kiều tức giận muốn chửi đổng ngay tại chỗ, Từ Phong Cận mỉm cười nói: “Nhưng mà ta giúp các người, chẳng qua là xuất phát từ việc giúp người tìm niềm vui, cứ coi như ngài cho ta một ngàn lượng vàng đi, ta đây cũng liều chết không thu.” Nói rồi đẩy Trình Kiều qua một bên, tới gần Triệu Úc, đem ngọc bội đưa tới trên tay y, tốt bụng nói: “Ngài ăn mặc cũng quá khoa trương đi, hoa văn thêu kim tuyến. Ngọc Đường Phường tuy chẳng phải chốn cao sang gì nhưng người nơi này vẫn có thể nhìn ra, còn kém điều dán trên gáy dòng chữ “Ta là người có tiền từ nơi khác tới, mau đến cướp ta”, tám phần mười đã sớm bị theo dõi, may nhờ có ta lanh lợi nhạy cảm, thân thủ bất phàm, mới giúp ngài đoạt lại bảo vật vô giá, nếu như không có ta, hậu quả có lẽ không thể tưởng tượng nổi…”
“Đương nhiên, ta không cần tiền cũng không tranh công.” Từ Phong Cận nhìn chằm chằm Triệu Úc mỉm cười cười nói: “Nhưng ta giúp ngài, ngài có phải cũng nên giúp ta một chút không?”