*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit & Beta: Direct Kill
Ngựa trắng yên bạc, kiệu xa lộng lẫy, từ phố lớn Cảnh Dương một đường hướng bắc, cuồn cuộn mà đi. Đông Chúc chính là tiểu quốc của nước Phiên, cách ba năm đều phải vào kinh để cống nạp, lần này người tới chính là Lặc Thư Hốt, còn có tên khác bằng tiếng hán, đó là Tiêu Địch.
Tiêu Địch không phải lần đầu tiên vào kinh, trước đây đã từng đi hai lần.
Sáng sớm hôm nay, Từ Phong Cận đã bị Sầm Linh đánh thức rửa mặt, nói là khách tới, đến ăn bám. Eo nhỏ quấn đai lưng bằng gấm, bạch y thanh thường, váy dài áo bào rộng, tóc được cố định bằng một chiếc trâm chạm khắc hoa sen màu trắng ngọc, lông mày khí phách, tổng thể rất cân đối, tựa như minh nguyệt sáng trong, băng thanh ngọc nhuận.
Nhưng nếu tốt nhất thì đừng nên mở miệng, một khi đã mở miệng thì chính là: “Vương gia cảm thấy hôm nay ta có dễ nhìn không?”
Hôm nay Triệu Úc ăn mặc cũng khác ngày thường, hiếm thấy mặc huyền bào, càng nổi bật lên dáng vẻ uy nghiêm, y nắm tay Từ Phong Cận đi ra đại môn, cười nói: “Vương phi đương nhiên dễ nhìn.”
Từ Phong Cận mím môi: “Thế hôm nay vương gia, có thấy thích ta thêm chút nào không?”
Triệu Úc vỗ vỗ mu bàn tay hắn: “Vương phi lo xa rồi.”
Từ Phong Cận than thở: “Cũng chỉ hi vọng quý phủ chúng ta mỗi ngày đều có khách tới.”
Triệu Úc hỏi: “Sao vậy? Việc ta giao cho vương phi, còn chưa làm đủ?”
Từ Phong Cận xoay tay nắm chặt bàn tay dày rộng của Triệu Úc, cùng y mười ngón kết hợp cười tủm tỉm nói: “Mỗi ngày có khách tới, thì mỗi ngày vương gia đều sủng ta lên trời.”
Triệu vương gia cụp mắt, chỉ thấy dưới ống tay áo lớn, hai bàn tay đang nắm thật chặt, đột nhiên nhớ tới khi mới hồi kinh y từng dẫn Từ Phong Cận đi ăn món cua cất rượu cam, cười nói: “Ngươi không sợ bản vương lại đem ngươi sủng đến tây thiên?”
Từ Phong Cận giảo hoạt cười: “Không sợ, nếu vương gia không biết sủng người, ta sẽ dạy ngài, chọn ngày không bằng đúng ngày, chi bằng đêm nay ta lại ngủ ở ngoại trạch, tâm sự với vương gia cách làm sao để sủng ta?” Triệu Úc dừng lại cước bộ, ý cười sâu sắc thêm, nhấc ngón tay chọc chọc vào trán hắn, nói: “Nghĩ hay lắm.”
Từ Phong Cận cong cong khóe mắt: “Nếu không ngủ cùng nhau, chẳng phải sẽ khiến người ta chú ý?”
Triệu Úc nói: “Vương phi có thể chú ý chút, sắp tới có khách, đừng có ban ngày ban mặt mà nói chuyện giường chiếu…”
Từ Phong Cận cắt ngang: “Ta cùng với phu quân nhà ta nói chút chuyện giường chiếu, ta xem ai có thể quản được?”
Triệu Úc bất lực: “Ngươi có biết hổ thẹn không…”
Từ Phong Cận nghiêm túc lắc đầu: “Không biết, vương gia không có nắm tay dạy ta.”
“…”
“Hì hì, Vương gia ngàn vạn không thể tức giận, thế tử Phiên đang ở ngoài cửa, hôm nay mới là ngày đầu tiên đến đây, nếu để người ta thấy phu thê Úc vương cãi vã, sợ là cười đến rụng răng.”
Triệu Úc nói: “Người khác thế nào bản vương không biết, nhưng vương phi nên khép miệng lại, cười tới nỗi răng sắp rơi ra ngoài rồi.”
Từ ngoại trạch một đường xuyên qua thùy hoa môn(1), ban đầu chỉ là vờ vịt nắm tay nhau, chẳng biết từ lúc nào hai người đã nắm chặt bàn tay nhau cười cười nói nói, vui vẻ tới mức Triệu Úc không có cách nào nhận biết câu nào chân tâm câu nào giả ý, Từ Phong Cận sợ mất thể diện, liền đưa tay lên che miệng, tay còn lại chặn miệng đối phương, thật sự vô cùng vui vẻ.
(1) Thùy hoa môn là một loại cửa tương đối được coi trọng trong Tứ hợp viện, hình thức đẹp đẽ giúp nó ngăn cách ngoại viện và nội thất của Tứ hợp viện. Thùy hoa môn được đặt tại đường trục chính, ở chính giữa phía bắc của ngoại viện, nằm trên bậc đá cao ba bậc hoặc năm bậc, dùng để ngăn cách phần trước và sau của viện. (nguồn: Link)
Tiêu Địch từ lâu đã xuống ngựa, thấy Triệu Từ hai người tới gần, mang theo một đám tùy tùng khom người hành lễ, Triệu Úc nói: “Thế tử mau đứng lên.”
Tiêu Địch nhanh chóng đứng dậy, hai bước thành ba đi đến bậc thang, tha thiết nói: “Úc ca! Đã lâu không gặp.”
Úc ca? Từ Phong Cận lúc này mới có thể nhìn rõ vị thế tử trong truyền thuyết, môi hồng răng trắng, nhìn không lớn, khoảng mười sáu mười bảy tuổi.
Triệu Úc khẽ gật đầu: “Không nghĩ người tới lần này là ngươi, đường xá khổ cực, mời vào trong nghỉ ngơi.”
Tiêu Địch vội nói: “Không mệt không mệt, có thể tới kinh thành gặp Úc ca, ta có sao cũng không mệt.”
Từ Phong Cận thầm nghĩ: Không mệt mà trán đổ mồ hôi, đứng lên không vững?
Nói xong mấy câu khách sáo, đoàn người tiến vào vương phủ, Triệu Úc trước tiên để Trình Kiều dẫn theo vài tên tùy tùng đi dọn phòng, sau đó mời Tiêu Địch đến phòng khách thưởng trà, hai người không có chuyện quốc sự để đàm luận, tất cả đều là Tiêu Địch kể về những chuyện lý thú ở Đông Chúc cho Triệu Úc nghe, hắn nói: “Bảy, tám năm trước khi ta tới kinh thành, khi đó còn quá nhỏ, sứ thần Khổ Đạt ra ngoài cũng không cho ta đi, bây giờ cưỡi ngựa đi trên đường phố kinh thành, thực sự phồn hoa khiến người thán phục.”
Triệu Úc ngồi ở vị trí chủ vị liếc mắt nhìn Từ Phong Cận không có việc gì làm đã uống đến chén trà thứ ba, nói với Tiêu Địch: “Phụ hoàng nói với ta, mấy ngày nay dẫn thế tử đi dạo chung quanh, tham quan phố lớn ngõ nhỏ kinh thành.”
Tiêu Địch háo hức: “Có thật không, Úc ca có thể dẫn ta đi?”
Triệu Úc nói: “Đương nhiên, còn có vương phi sẽ đi cùng.”
Tiêu Địch mới vừa rồi còn vô cùng phấn khởi, chợt nghe thấy hai tiếng vương phi, nhất thời khóe miệng cứng đờ, nói chuyện hơn một canh giờ mới phát hiện Từ Phong Cận tồn tại, bất đắc dĩ quét mắt liếc hắn một cái: “Thì ra vị này chính là vương phi.”
Trên mặt Từ Phong Cận mang ý cười, nhưng trong lòng lại thầm khinh bỉ: Đây không phải là phí lời, ta không phải vương phi chẳng lẽ là huynh đệ cùng Úc ca tay trong tay? Lại nói: “Thế tử muốn đi nơi nào, ta và vương gia nếu có thời gian rảnh, sẽ tự nguyện cùng đi.”
Tiêu Địch nhàn nhạt đáp một tiếng, lần thứ hai quay đầu nhìn về phía Triệu Úc, không coi Từ Phong Cận ra gì, như có như không hàn huyên thêm nửa canh giờ, Tiêu Địch mới đi đến phòng nghỉ đã an bài thỏa đáng để nghỉ ngơi.
Triệu Từ hai người cũng từ phòng khách đi tới trong viện hóng gió, y phục quấn lớp trong lớp ngoài khiến Từ Phong Cận khó chịu không thôi, Triệu Úc vừa muốn tưới hoa, đã thấy Từ Phong Cận trái lôi phải kéo vạt áo, liền cau mày nói: “Ngươi làm cái gì? Mặc y phục cẩn thận vào.”
Từ Phong Cận lộ ra cổ áo lót phía trong, xoay xoay bả vai, nhìn Triệu Úc một mặt oan ức: “Y phục hôm nay quá nóng, bao giờ mới có thể đổi lại đây?”
Từ Phong Cận để lộ bả vai trắng nõn, ngay trong phủ viện không ra thể thống gì, Trình Kiều tự giác quay người đi, Sầm Linh cũng một mặt sốt ruột, nhưng có Triệu Úc ở đây, hắn không dám nói, cũng không dám không nói.
Từ Phong Cận không suy nghĩ nhiều, nóng thì cởi, lạnh thì mặc, trong viện vừa không có người, vừa có gió mát mẻ, trong lòng hắn còn có chuyện, liền trực tiếp nói: “Thế tử Phiên kia, xem ra là tình địch của ta.”
“Cái gì?” Triệu Úc thấy y phục hắn không chỉnh tề, thả bình đồng đang ở trong tay xuống.
Từ Phong Cận hừ hừ bĩu môi: “Ngài xem, hắn vừa đến đã một câu Úc ca hai câu Úc ca, làm như thân thiết lắm, nếu như hắn không thầm mến ngài, tên ta sẽ viết ngược lại.”
Triệu Úc cúi người, đem từng lớp từng lớp quần áo Từ Phong Cận đẩy ra mặc trở về vị trí cũ: “Hắn dựa vào gì mà yêu thích ta? Ta với hắn nhiều lắm mới chỉ có hai lần gặp gỡ, lời còn chưa nói qua mấy câu.”
“Thế sao hắn vô duyên vô cớ có địch ý với ta.” Từ Phong Cận ngẩng cổ lên, thuận tiện Triệu Úc giúp hắn, lại nói: “Ta tưởng chỉ có người không có kiến thức như ta, mới có thể vì vương gia chờ đợi, đợi đến khi vương gia động tâm, nhưng hắn đường đường là một thế tử, cũng sẽ động lòng với vương gia, hắn không có đầu óc hay không có mắt? Không nhìn ra bụng dạ vương gia quá đen tối sao?”
Triệu Úc cảm thấy lời này có chút không đúng, giúp hắn mặc lại quần áo xong liền thuận tay nắm chặt cằm hắn, cười hỏi: “Lời này của vương phi có ý gì?”
Từ Phong Cận nháy mắt mấy cái, nhìn thẳng y nói: “Hôm nay hắn gọi vương gia là Úc ca, trong lòng ta bất mãn.”
Triệu Úc nói: “Vậy ngươi định làm thế nào? Cũng muốn gọi ta là ca ca?”
Từ Phong Cận lắc đầu: “Dĩ nhiên không phải, đó là người khác gọi, ta sẽ không gọi, ta muốn sau này… gọi ngài là Úc lang! Chính là Úc trong Triệu Úc, lang trong tình lang.”
Sắc mặt Triệu Úc như thường, ngón tay buông lỏng đứng dậy, ngoài miệng nói: “Không được.”
Từ Phong Cận từ lâu đã thấy vàng tai ửng đỏ của y, lắc quạt theo sau: “Tại sao không được? Úc lang Úc lang? Úc lang Úc lang!”