Băng Hỏa Ma Trù

Chương 5: Quỷ Trù Tra Cực (Trung)




" Không ". Niệm Băng đột nhiên nói: " Gia gia, người nhầm rồi, kỳ thực nàng chỉ là thủ xảo mà thôi, nàng làm ra món thịt như vậy, nhất định là nhờ khống chế ma pháp đạt đến cực hạn, có chút am hiểu về thịt, lại thêm hỏa hệ ma pháp thiêu đốt ở các mức độ khác nhau, tự nhiên là có thể xuất ra vị đạo kỳ lạ này, nếu người cũng biết ma pháp, thì làm ra món nào đó nhất định ngon hơn nhiều so với nàng ". Phụ thân từng nhiều lần giảng cho hắn, ma pháp lực lớn nhỏ mặc dù trọng yếu, nhưng khống chế ma pháp cũng là cực kỳ mấu chốt như vậy, cùng với ma pháp lực như nhau, nếu ma khống lực càng cao hơn thì hiệu quả càng lớn.

Tra Cực thở dài một tiếng, nói: " Đúng vậy, sau này cũng có người nói với ta như vậy. nhưng tình hình lúc đó như vậy, thân đã là nam nhân, thua chính là thua. Nàng hỏi ta, đổ ước coi như không tính toán gì hết? Ta nói, đương nhiên tính. Vì vậy, ta lập tức tuyên bố, Quỷ Trù danh đầu sẽ cấp cho nàng, đồng thời, ta dùng thái đao của chính mình cắt đứt gân tay của chính mình, biểu lộ việc hoàn toàn rời khỏi ẩm thực giới. Sau đó, ta đi tới nơi này, tại đây, ta đã sinh sống mười năm, hiện tại ngươi chắc đã hiểu được, tại sao ta thấy ngươi sử dụng ma pháp thì lại kích động như vậy. nếu lúc đầu ta cũng biết ma pháp, trù nghệ nhất định có thể đạt tới một cảnh giới mới, nếu ta cũng biết ma pháp, nàng sợ rằng đã sớm là thê tử của ta rồi. Khiến trí nhớ của ta phải khắc sâu nhất, chính là ngay trước lúc ta tự cắt đứt gân tay, biểu tình trên mặt nàng, biểu tình trên mặt nàng hết sức phức tạp a! Từ trong cặp mắt mỹ lệ của nàng, ta nhận thấy sự hối hận, nhưng là, việc đó có gì hữu dụng đâu? Vì tôn nghiêm của chính mình, ta phải làm như vậy, không ai có thể cải biến ta. Quỷ Trù Tra Cực từ ngày đó đã biến mất khỏi vũ đài trù nghệ, chỉ còn có tân Quỷ Trù đản sinh. Lúc ta sắp rời đi, nàng đột nhiên tìm ta, nói với ta, nàng thật ra chỉ biết làm một món ăn đó. Sở dĩ hướng ta khiêu chiến, là bởi vì ta trước kia từng trong Trù Thần Đại Tái thắng qua phụ thân nàng. Lúc lâm tử, phụ thân nàng vẫn không quên trận đấu lúc trước, hy vọng một ngày nàng có thể thông qua trù nghệ chiến thắng ta. Di ngôn của phụ thân khiến nàng vẫn hướng phương diện này mà cố gắng, nhưng nàng lại là một ma pháp sư, lúc trước, nàng căn bản là không hề làm bếp, nàng biết rất rõ, muốn ở trù nghệ mà vượt qua ta, cơ hồ là việc không có khả năng, do đó, nàng mới lựa chọn phương pháp ma pháp nhập trù. Cho nên, ta thua. Thâu tóm hết thảy của ta. Lúc ấy, nàng nói với ta, nàng chỉ muốn lấy lại vinh dự cho phụ thân, cũng không có nghĩ tới làm thương tổn đến ta, ta nở nụ cười, ta nói với nàng, hết thảy cũng không hề trọng yếu, một đoạn tình cảm duy nhất trong suốt cuộc đời cũng được kết thúc đầy bi kịch như vậy. Để lại lời đó, ta rời đi, trải qua một đoạn thời gian mê mang, cuối cùng mới lựa chọn định cư tại địa phương yên tĩnh không người này ".

Niệm Băng đã bị đoạn cố sự hấp dẫn sâu sắc, " Gia gia, vậy người có hối hận không? ".

Tra Cực lắc đầu, " Không, ta không hối hận. Mặc dù ta mất đi hết thảy, nhưng là, ta lại thấy được một phương hướng phát triển mới trong trù nghệ. Đó chính là đem ma pháp nhập trù, trải qua gia công bằng ma pháp, trù nghệ có thể tăng lên một tầng cảnh giới. Đáng tiếc, ta mặc dù biết, nhưng chính mình lại không làm được, cũng rất ít người muốn thử. Dù sao, thân là ma pháp sư cao quý, có ai nguyện ý trở thành một trù tử thấp kém đây? ".

Niệm Băng gật đầu, nói: " Ta hiểu được, người muốn ta theo người học trù nghệ, đem ma pháp cùng trù nghệ dung hợp, trở thành một ma pháp trù sư, đúng không? ".

Tra Cực thu liễm tâm tình bi thương, hiền lành cười một tiếng, hỏi: " Vậy ngươi có nguyện ý không? ".

Niệm Băng cúi đầu, lúc này, trong mắt hắn không ngừng lóe ra đủ loại thần tình phức tạp, là một hài tử mười tuổi, hắn lại phải suy tính quá nhiều, chỉ là, Tra Cực vô pháp chứng kiến vẻ mặt hắn lúc này thôi. Rất nhanh, Niệm Băng đưa ra quyết định, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tra Cực, " Gia gia, xin lỗi, ta không thể ".

Tra Cực trong mắt có một tia thoáng qua, nhưng quang mang rất nhanh lại biến mất, " A, gia gia không miễn cưỡng ngươi. Hiện tại, ngươi đã nghe xong cố sự của gia gia, có thể để gia gia nghe cố sự của ngươi hay không? Ngươi theo dòng trôi đến nơi đây, cuối cùng là làm sao? ".

Niệm Băng do dự một chút, nói: " Gia gia, người đã cứu mạng ta, ta quả thực không nên lại dấu diếm người cái gì. Phụ mẫu ta đều là ma pháp sư, chúng ta vốn là một gia đình hạnh phúc. Nhưng không lâu trước đây, chúng ta đi ngang qua một địa phương tên là cái gì Tháp Lỗ Sơn ở Băng Nguyệt đế quốc, thì gặp rất nhiều thổ phỉ, bọn họ muốn cướp lấy tài vật của chúng ta, phụ mẫu không tuân, cuối cùng thì động thủ. Người cũng biết, ma pháp sư mặc dù có năng lực, nhưng thời gian ngâm xướng ma pháp lại là tệ bệnh lớn nhất, mặc dù phụ mẫu hủy diệt được một số địch nhân, nhưng tối hậu, tối hậu … ". Nói đến đây, Niệm Băng khóc rống thất thanh.

Nếu là bình thường, Tra Cực nhất định sẽ phát giác, Niệm Băng đang khóc ròng lúc này lại đang len lén nhìn trộm mình, nhưng hắn lại vừa kể lại hết thảy sự việc phát sinh trên mình, ý niệm vẫn còn đắm chìm trong trận đấu hồi đó, hơn nữa sắc trời hôn ám, cho nên không có chú ý tới điểm nhỏ nhặt như vậy.

Lời nói dối của Niệm Băng lại cũng bao hàm một phần là chân thật, lúc trước hắn theo cha đi qua Tháp Lỗ Sơn, quả thực gặp phải rất nhiều thổ phỉ muốn cướp bóc bọn họ, nhưng với tạo nghệ ma pháp của phụ thân hắn, đối phó thổ phỉ loại này là hết sức dễ dàng. Tháp Lỗ Sơn là nơi nổi danh vì thổ phỉ, bởi nguyên nhân này, Tra Cực dĩ nhiên tin lời Niệm Băng, dù sao, một lão nhân thành tinh, đối với một hài tử chỉ có mười tuổi, cần gì đem nhiều tâm trí ra để mà giới bị đây?

" Băng Nguyệt đế quốc luôn được Băng Thần tháp thủ hộ, thực không biết pháp sư trong Băng Thần tháp là làm cái gì đây, Tháp Lỗ Sơn cũng không phải mới gây hại một ngày hai ngày, sớm đem lũ thổ phỉ này tiêu diệt hoàn toàn mới phải. Hài tử, đừng thương tâm, bất luận ngươi có nguyện ý hay không theo gia gia học tập trù nghệ, trước tiên cứ ở lại đây rồi hãy tính tiếp, được không? ".

Niệm Băng lúc này vốn không có nhà mà về, khe khẽ gật đầu, trong tâm linh nhỏ bé của hắn đã tràn ngập cừu hận, Băng Thần tháp, Băng Thần tháp, một ngày nào đó ta sẽ tới.

Tra Cực bước sang bên cạnh lấy một chén nước, tay hắn run rẩy, bởi vì đưa lưng phía Niệm Băng, Niệm Băng không hề phát hiện, một chút phấn mạt màu trắng được thả vào trong chén, hắn đem nước đưa cho Niệm Băng, " Hài tử, trước tiên uống nước đi. Gia gia sẽ hâm nóng đồ ăn cho ngươi ".

Niệm Băng không nghi ngờ gì, đáp ứng một tiếng, từng ngụm từng ngụm đem chén nước uống vào trong bụng.

Tra Cực ánh mắt có phần phức tạp, trong lòng hắn tựa hồ đấu tranh điều gì đó, nhưng rất nhanh hắn đã hạ quyết tâm.

Uống nước xong, Niệm Băng nhu thuận đặt chén ở một bên, vươn người, hỏi: " Gia gia, người sao còn chưa hâm nóng đồ ăn? Đồ ăn người làm nhất định ăn rất ngon ".

Tra Cực thở dài một tiếng, nói: " Xin lỗi, Niệm Băng, nhưng gia gia không còn lựa chọn nào khác, ngươi là cơ hội duy nhất của ta ".

Niệm Băng ngây ra một lúc, hắn đột nhiên thấy não hải trở nên mê huyễn, thân thể nhất thời run rẩy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tra Cực ngẩng đầu nhìn Niệm Băng, thanh âm của hắn trở nên trầm thấp, " Nhìn ta, hài tử, nhìn vào mắt ta, ngươi hiện tại rất mệt mỏi, rất mệt mỏi, buông lỏng thân thể của người, buông lỏng hết thảy, ta là người ngươi tín nhiệm nhất, ngủ đi, ngủ đi ".

Niệm Băng nhìn kỹ vào mắt Tra Cực, nhãn thần của hắn dần dần trở thành ngốc trệ, thân thể mặc dù vẫn còn nơi đó, nhưng lại không hề có biểu tình gì.