Băng Hỏa Ma Trù

Chương 34: Ma Sát Sứ ( Thượng )




Sư Cửu mê luyến nhìn theo bóng lưng của Long Linh, trong lòng âm thầm tìm kiếm đối sách, hắn so với Long Linh lớn hơn gần mười tuổi, cơ hồ là nhìn Long Linh lớn lên, từ nhỏ đến lớn, tâm hắn sớm đã nhắm vào sư muội, sự xuất hiện của Niệm Băng, khiến trong lòng hắn cảm thấy một nguy cơ lớn, niên kỷ của Niệm Băng cùng Long Linh tương đồng, dung mạo so với mình thì anh tuấn hơn nhiều, hơn nữa ma pháp thực lực lại không tầm thường, ngoại trừ xuất thân là không thể so sánh cùng với hắn, cơ hồ chẳng có điểm nào là kém hơn, sư muội xinh đẹp như vậy, nếu để cho hắn tiến vào công hội, sợ rằng việc mình theo đuổi sư muội sẽ không dễ dàng nữa. Xem ra, phải nghĩ biện pháp đối phó mới được.

Rời khỏi ma pháp sư công hội, Niệm Băng tâm tình rất tốt, hắn biết, đánh giá của ma đạo sĩ tuyệt không thể sai, không nghĩ tới, mình vô ý lại cũng đã đạt tới trình độ đại ma pháp sư rồi, hơn nữa, mình đồng thời có lưỡng chủng loại ma pháp, nếu thi triển hai tứ giai ma pháp, thì mạnh hơn nhiều so với đại ma pháp sư bình thường. Trong lòng mặc dù hưng phấn, nhưng hắn cũng không tự ngạo, đại ma pháp sư mặc dù chỉ kém ma đạo sĩ một bậc, nhưng là, một bậc này lại như cái hào rộng lớn rất khó để vượt qua, Niệm Băng vẫn còn nhớ rõ, phụ thân từng nói qua, người hai mươi bốn tuổi thì đạt tới cảnh giới đại ma pháp sư, nhưng dù tu luyện khắc khổ, cho đến ba mươi lăm tuổi, thì mới tại nhờ có Hỏa Diễm thần chi thạch trợ giúp mà tiến nhập cảnh giới ma đạo sĩ. Như vậy là đã khá nhanh rồi, trên đại lục ma đạo sĩ trẻ nhất cũng chỉ như thế mà thôi, từ đại ma pháp sư đến ma đạo sĩ, trừ phi có cơ duyên cực tốt, nếu không, không có hơn mười năm khổ tu thì rất khó tăng lên tới cảnh giới cao này của ma pháp sư. Đại ma pháp sư và ma đạo sĩ cũng có thể nói là một cái hào rộng đối với ma pháp sư, một khi vượt qua, có thể tiến vào khu rừng ma pháp sư cường đại, không cần phải e ngại võ sĩ đồng cấp bậc. Đại ma pháp sư tối cường đại cũng chỉ có thể thi triển ngũ cấp đại phạm vi ma pháp, mà ma đạo sĩ tối cường đại lại có thể thi triển bát cấp ma pháp, từ ngũ cấp tới tám cấp, đó chính là sự đề thăng về chất.

Niệm Băng cũng không vội vã trở về Thanh Phong Trai, hắn mua ở bên đường một bộ trường bào màu đen, và một chiếc mặt nạ khô lâu mà tiểu hài nhi hay chơi đùa, vừa đi, trong mắt vừa toát ra một tia hàn quang nhàn nhạt, lúc hắn sắp tới Thanh Phong Trai, đi tới một góc tối khoác trường bào màu đen lên người, thò tay vào bọc, đem Hỏa Diễm thần chi thạch nắm trong tay phải, đứng im trong góc nhìn về phía Thanh Phong Trai và Đại Thành Hiên. Lúc này, chính là thời gian đông khách nhất ở tửu lâu, khách nhân lui tới Đại Thành Hiên liên tiếp không dứt, Thanh Phong Trai mặc dù ít hơn một chút, nhưng nhìn kỹ hơn, lượng khách này đều là thanh nhã chi sĩ hoặc là ma pháp sư bình thường.

Niệm Băng đứng đó bất động, tính nhẫn nại của hắn rất tốt, ánh mắt thủy chung nhìn lên cửa của Đại Thành Hiên, đợi kẻ hắn muốn chờ đợi, băng hỏa đồng nguyên lực trong cơ thể tự nhiên lưu chuyển, không ngừng khôi phục băng nguyên tố đã tiêu hao lúc trước, tay trái đưa vào ngực, nắm lấy chuôi của Thần Lộ đao. Người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta tất tru sát. Giờ phút này, trong lòng hắn tràn ngập sát khí.

Chung vu, sau khi hắn chờ đợi được nửa canh giờ, mục tiêu rốt cục đã xuất hiện. Kẻ bị Tuyết Tĩnh gọi là chó rụng lông, Liệu Tam chưởng quỹ, từ trong đại môn đi ra, trong tay vẫn cầm cây quạt lớn tựa hồ làm bằng kim thiết, tay vung lên, quạt xòe ra, nhẹ nhàng phe phẩy trên ngực, phiến động gió đêm phả lên mặt, chúng thiếu nữ phụ trách ngênh tân ở cửa vừa nhìn thấy hắn đi ra, lập tức đứng thẳng tắp, thở mạnh cũng không dám thở. Liệu Tam đi tới trước mặt một thiếu nữ, đột nhiên giơ tay nắm lấy bờ má được đánh phấn dầy, mắng: " Ngươi, con mẹ nó, là cương thi a! Nhìn ngươi đón khách như vậy thì ai thèm đến, cười cho ta, có nghe thấy không? ".

Thân thể thiếu nữ hơi run rẩy, vội đáp: " Vâng, vâng, tam chưởng quỹ, ta biết sai rồi ".

Liệu Tam hắc hắc dâm ô cười nói: " Biết sai rồi là tốt rồi, lúc muộn muộn đêm nay, ngươi tới phòng ta, ta hảo hảo chỉ giáo chỉ giáo ngươi. Để cho ngươi biết sau này nên làm như thế nào ".

Trong mắt thiếu nữ toát ra quang mang kinh hãi, " Không cần a! Tam chưởng quỹ, ta, ta biết sai rồi. Người tha cho ta đi ". Đầu gối mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống mặt đất.

Liệu Tam nắm lấy vạt áo ngực của nàng, cả giận nói: " Mẹ nó, ngươi muốn chết, hầu hạ lão tử là phúc phận mà ngươi tu luyện mới được, nếu ngươi không muốn, ngươi đi chết đi cho ta ". Cây quạt trong tay vung lên, hướng mặt thiếu nữ đập xuống. Liệu Tam huy khởi cây quạt, đột nhiên phát giác cây quạt trong tay bị giữ chặt lại, " Mẹ nó, ai dám cản ta ". Vừa mắng vừa xoay người, kẻ xuất hiện sau lưng hắn nắm lấy cây quạt chính là một trung niên nam tử, người này mặt trắng không râu, tướng mạo đường đường, nhưng trong mắt lại lưu lộ một luồng âm khí, vừa nhìn thấy người này, Liệu Tam nhất thời mềm nhũn, vội vàng cười bồi nói: " Nhị ca, nguyên lai là ngươi a! Tiểu nha đầu này ngay cả chút mặt mũi cũng không để lại cho ta, ta đang muốn giáo huấn nó đây ". Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trung niên nhân hừ một tiếng, nói: " Ta thấy kẻ cần giáo huấn chính là ngươi, xú tính tình này của ngươi lúc nào mới có thể sửa, thỏ không ăn cỏ cạnh hang, nếu muốn tìm nữ nhân, cứ đến kỹ viện mà tìm. Ngươi nếu còn hồ đồ như vậy, ta sẽ nói cho đại ca, để hắn cấm bế ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết, lão bản ghét nhất bị người khác làm ảnh hưởng đến sinh ý sao? Ba huynh đệ chúng ta mặc dù là chưởng quỹ, nhưng là, nếu chọc giận lão bản, ai cũng không bảo vệ được ngươi. Còn nữa, đại ca bảo ta cảnh cáo ngươi, sau này tuyệt không được trêu chọc Tuyết Tĩnh nha đầu nọ của Thanh Phong Trai, Thanh Phong Trai có ma pháp sư công hội chống lưng phía sau, cho dù là lão bản cũng không dám động tới bọn họ, chứ đừng nói là ngươi, nếu có một ngày đối phương bị chọc giận, tìm một gã cao cấp ma pháp sư đến giết chết ngươi, ngươi chết cũng chẳng oan ".

Liệu Tam nghe trung niên nhân giáo huấn, trong lòng mặc dù bất mãn, nhưng cũng không dám nói thêm gì, " Nhị ca, hôm nay chuyện ở đây cũng không nhiều, ta ra ngoài một chút, sau này ta chú ý là được ".

Trung niên nhân gật đầu, nói: " Đi đi, làm người không nên quá công khai, về sớm một chút, ta sẽ gặp đại ca nói giúp ngươi vài lời ".

Liệu Tam cười hắc hắc, thớ thịt trên mặt giật giật, quả thực so với khóc còn khó coi hơn, " Ta đi đây. Kỹ viện thì kỹ viện ". Nói xong, tiếp tục phe phẩy cây quạt lớn trong tay đập đập vào bộ ngực ục ịch, đi theo con đường phía nam ngã tư. Liệu Tam động, Niệm Băng đang chờ đợi đó cũng động, tay cầm Thần Lộ đao rút từ trong lòng ra, tựa như một người đi trên đường bình thường, chậm rãi bước theo sau Liệu Tam.

Niệm Băng đi theo Liệu Tam một khắc, đại chưởng quỹ mà buổi sáng hắn từng gặp qua từ trong Đại Thành Hiên vội vã đi ra, nhị chưởng quỹ lúc này đang đứng ở cửa tiếp đón khách nhân, vừa thấy hắn vội hỏi: " Đại ca, ngươi gấp như vậy, chẳng lẽ ngoài này xảy ra chuyện gì? ".

Phì nhục trên mặt đại chưởng quỹ khẽ rung, lắc đầu nói: " Không có chuyện gì, bất quá, lão bản nói với ta, ngày mai sẽ có một vị khách nhân cực kỳ tôn quý tới chỗ chúng ta, phân phó ta, ngày mai tạm dừng buôn bán, khách nhân đêm nay cũng đã về rồi, ngươi và lão tam giám sát chặt chẽ bọn hạ nhân, quét dọn mọi thứ sạch sẽ, một điểm cũng không bỏ sót ".

Nhị chưởng quỹ sửng sốt một chút, nói: " Đại ca, là khách nhân nào lại tôn quý như thế, lần trước Đông Minh thân vương đến đây, lão bản cũng không có dừng buôn bán a! Nhà chúng ta đại nghiệp to lớn, dừng một ngày, sẽ thất thu rất lớn đây ". Đại chưởng quỹ có vẻ không nhịn được nói: " Được rồi, ngươi đừng hỏi nữa, ngày mai ngươi sẽ biết là ai tới. Dựa theo lời ta nói mà làm, cẩn thận từng chút một. Lão tam đâu? ".

Nhị chưởng quỹ nói có chút quanh co: " Tam đệ, tam đệ hắn thấy ở đây không có chuyện gì, nói muốn đi ra ngoài một chút, ta đã cho hắn đi rồi ".

Đại chưởng quỹ hừ một tiếng, nói: " Nhất định lại tới kỹ viện rồi, tật xấu này của hắn không biết lúc nào mới sửa được, ngươi bây giờ nhanh đi gọi hắn về cho ta, ngày mai nếu tiếp đãi khách quý không tốt, chúng ta ai cũng chẳng có kết quả tốt đâu ".

Nhị chưởng quỹ đáp ứng một tiếng, vội vàng theo phương hướng tam chưởng quỹ rời đi mà đuổi theo.

Liệu Tam vừa đi, vừa âm thầm tính toán trong lòng, hôm nay tố kỹ viện nhà nào tìm cô nương đây, sáng nay bị Tuyết Tĩnh giáo huấn, hắn còn đang đầy một bụng hỏa, không tìm chỗ phát tiết thì làm sao có thể thoải mái được? Vòng vèo một lúc, rồi tiến vào một ngõ hẹp, hắn đối với địa hình nơi này rất quen thuộc, chỉ cần đi qua chỗ này, sẽ tới một kỹ viện tốt nhất.

" Đứng lại, ngươi chạy đủ rồi ". Thanh âm băng lãnh từ sau lưng truyền đến, Liệu Tam chỉ cảm thấy lông sau gáy dựng đứng lên, chợt xoay người, lấy quạt che ở trước mặt.

Hắn nhìn thấy, đó là một hắc y nhân, dưới ánh trăng chiếu xuống có thể nhận ra, người này vóc dáng rất cao, vai rộng lưng to, trên mặt đeo một khô lâu diện cụ màu trắng, đột nhiên nhìn thấy, không khỏi bị dọa giật mình, " Mẹ nó, là tên vương bát đản nào giả thần giả quỷ, lão tử đánh chết ngươi ".

" Đánh chết ta sao? Ta xem, sợ rằng kẻ chết trước chính là ngươi ". Hắc y nhân giơ tay phải lên, hỏa hồng sắc quang mang chợt lượng khởi, từ trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một hỏa cầu, hỏa cầu càng lúc càng lớn, chỉ trong vài lần nháy mắt, đã lớn như đầu người, khô lâu diện cụ trên mặt hắc y nhân được hỏa hồng sắc quang mang chiếu vào trông có vẻ càng thêm quỷ dị.