Băng Hỏa Ma Trù

Chương 291: Thiên Nhãn phá Phong Thần ( Hạ )




Đây là lần đầu tiên Niệm Băng đi tới khuê phòng của Long Linh, phong của nàng bố trí rất đơn giản, các loại đồ chơi lông thú chiếm đại bộ phận không gian, khắp nơi đều có thân ảnh của chúng, màu sắc cả phòng là đạm tử sắc, giống như mái tóc dài tử sắc của Long Linh, không khí điển nhã ấm áp khiến lòng Niệm Băng thoải mái hơn nhiều, hắn sâu sắc cảm giác được, bất luận vì Long Linh làm điều gì, đều là đáng giá.

Ôm lấy Long Linh đang thẹn thùng. Đặt nàng ngồi lên đùi, vuốt ve thân thể mềm mại mà ấm áp của nàng, ngửi mùi hương thơm thoang thoảng trên người nàng, Niệm Băng tâm tình kích động, "Linh nhi, thời gian này khiến ngươi khổ cực rồi."

Long Linh khẽ lắc đầu, ôn nhu cười, nói: "Đều là đáng giá, không phải sao? Ta cũng không có đợi chờ uổng phí. Ta biết, vừa rồi ngươi làm đều là vì ta, Linh nhi đáng giá như vậy sao?"

"Đương nhiên đáng giá." Niệm Băng nghiêm túc nói: "Linh nhi, ngươi biết không? Khi ta trở lại Băng Tuyết thành thì đã phát thệ, sau này, bất luận như thế nào, ta cũng không để ngươi vì ta mà rơi lệ. Ngươi yên tâm, vì ngươi, cứ cho là tương lai đi báo thù, ta cũng nhất định sẽ biết giữ gìn tính mạng."

Long Linh trong mắt lưu bộc lộ vẻ ôn nhu như nước, chủ động tựa vào ngực Niệm Băng, ôn nhu nói: "Niệm Băng, ta hiện tại thật hạnh phúc. Ngươi biết không? Từ sau khi ngươi cự tuyệt ta, Linh nhi không có một ngày là vui vẻ. Ta cũng đã muốn quên ngươi, nhưng hết lần này tới lần khác lại chẳng thể quên được. Ngay cả ta cũng không biết mình thích ngươi ở chỗ nào. Niệm Băng, ta không so đo cái gì, chỉ cần có thể bên ngươi, như vậy là đủ rồi. Ta biết. Ngươi còn có rất nhiều chuyện phải làm. Ta sẽ không theo ngươi đi đích, bởi vì ta không muốn trở thành gánh nặng của ngươi, ta chỉ hy vọng cuối cùng có thể ở bên ngươi, bất luận ngươi muốn làm gì, ta vĩnh viễn đều ủng hộ, chờ ngươi trở về." Cái nhu của nhu nữ, đủ để làm mềm kim thiết. Dù cho tinh thần lực của Niệm Băng phục hồi trở lại, trong lúc này cũng vô pháp khắc chế cảm tình trong lòng, có chút thô dã, hắn hôn lên đôi môi ôn nhu, cái hôn thật sâu, thật sâu.

Long Linh không còn rụt rè, chủ động đáp ứng, hai tay ôm lấy cổ Niệm Băng, trong lòng nàng chỉ có một ý nghĩ, giờ này khắc này, nam nhân này là thuộc về chính mình.

Trong lòng phảng phất có một luồng lửa thiêu đốt, Niệm Băng quên hết thảy, không hề cố kỵ, bất tri bất giác đã xoa xoa lên bờ ngực căng tròn của Linh nhi, hai người dần dần thở dốc, hắn không có gì cố kỵ, khi trở về tìm Long Linh, hắn đã nhận định rằng nàng sẽ là thê tử của chính mình. Về phần Long Linh, nàng hiện tại càng không muốn kháng cự, nàng không dám nghĩ tới mọi chuyện tương lai, nàng càng nguyện ý trong khắc này đem chính mình phụng hiến chon am nhân của mình.

Lúc Niệm Băng cởi áo Long Linh, vừa chuẩn bị tiếp tục hành động, một thanh âm bực bội vang lên trong đầu hắn, "Này, ta nói cho tên Niệm Băng kia này…" Thanh âm bất ngờ dọa Niệm Băng thót tim, lập tức thu hồi hai tay đang mải khám phá, dục niệm trong lòng nhất thời chìm xuống, thân thể có chút ngốc trệ.

Niệm Băng đột nhiên dừng tay, khiến Long Linh hụt hẫng, cũng thở phào nhẹ nhõm, nằm trên ngực Niệm Băng thở hổn hển, "Niệm Băng, ngươi, ngươi làm sao vậy?"

Niệm Băng cười khổ nói: "Không có gì, Linh nhi, để ta ôm ngươi thật chặt." Nói xong, hắn gắt gao ôm lấy Long Linh, trong lồng ngực ấm áp của hắn, Long Linh tràn ngập vui mừng, nhắm mắt lại. Niệm Băng dùng hắc ám ma pháp làm cơ sở, lặng lẽ phóng thích thôi miên thuật để nàng ngủ đi. Bao nhiêu ngày rồi, nàng mới được ngủ thỏa mãn như vậy.

Đại sự bị phá bĩnh, Niệm Băng tức giận mắng kẻ không biết điều.

"Tạp Tạp, ngươi cố ý làm vậy đúng không? Ai cho ngươi nhìn lén." Chuyện tốt bị phá, tâm tình Niệm Băng sao có thể bình ổn được.

Táo Tư Tạp cười hắc hắc, đáp: "Ta nói này lão huynh, cũng không thể trách ta! Ai bảo chúng ta hiện tại cùng chung một thân thể chứ? Ngươi có thể thấy, cảm thụ, ta đương nhiên cũng có thể cảm thụ được. Ta thật oan uổng! Vừa rồi rõ ràng là ta giúp ngươi, ngươi chẳng những không cảm tạ ta, ngược lại còn trách ta. Không có ta trợ giúp, ngươi có thể thuận lợi đẩy bạo tạo lực kia lên trời sao?"

Vừa nghe Táo Tư Tạp nói lời này, lửa giận trong lòng Niệm Băng biến mất, nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ ngươi đã có phương pháp khống chế năng lượng của chính mình? Hôi sắc năng lượng của ngươi rốt cuộc thì là cái gì?"

Táo Tư Tạp đáp: "Còn chưa rõ, đâu dễ dàng như vậy, năng lượng này của ta rất quái dị, chỉ cần cảm thụ được năng lượng trong cơ thể ngươi, ta sẽ có cảm giác rất thoải mái. Lúc trước tinh thần lực của ngươi xuất hiện nguy cơ, khiến ta từ trong tu luyện thức tỉnh, thuận tiện giúp ngươi một tay. Ta phát hiện, năng lượng của ta cũng không giống ma pháp lực của ngươi, mà là do năng lượng ma pháp lực kết hợp với tinh thần lực mà hình thành, cụ thể có công hiệu gì còn phải chờ ta tu luyện thêm mới có thể xác định được."

Niệm Băng có chút bất đắc dĩ nói: "Được rồi, huynh đệ ngươi có thể tiếp tục ngủ, nỗ lực tu luyện năng lực của ngươi đi. Hy vọng chuyện này lần sau, ngươi không nên lên tiếng nữa."

Táo Tư Tạp cười hắc hắc, nói: "Vậy cũng rất khó nói, vừa rồi tâm tình của ngươi thật kích động! Lúc ngươi vô cùng kích động, ta rất có thể sẽ bị thanh tỉnh, ai bảo chúng ta có chung thân thể chứ?"

Niệm Băng oán hận nói: "Ngươi chính là cố ý, ta nhất định sẽ sớm mở ra thất khiếu huyệt để còn trọng tổ thân thể cho ngươi đi ra." Kỳ thật, trong lòng hắn còn rất cảm kích Táo Tư Tạp đã giúp hắn lúc mấu chốt, thế nhưng, ai lại nguyện ý cho người khác ở bên cạnh khi mình đang âu yếm cùng nữ nhân "quan chiến" chứ?

Táo Tư Tạp không hề lên tiếng, tựa hồ đã tiến nhập trạng thái ngủ say. Niệm Băng hôn nhẹ lên trán Long Linh, cẩn thận đặt nàng lên giường, để nàng an tĩnh ngủ. Kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống, trong đầu hiện lên các loại ý niệm, hôm nay vì Linh nhi, hắn xúc động mà đánh cuộc với Long Trí, nếu đã đưa ra thì sẽ không hối hận, nhưng giống như Long Trí nói, mình phải làm thế nào mới có thể ảnh hưởng đến chính cục của cả Băng Nguyệt đế quốc? Đi bang trợ đại hoàng tử hoặc là nhị hoàng tử hiển nhiên lựa chọn là tốt nhất. Bọn họ vốn cũng có thế lực nhất định. Thế nhưng, thật muốn đi bang trợ bọn họ, bọn họ có thể chịu để mình khống chế sao? Đó tuyệt đối là không có khả năng. Giết Yến Vân? Không quá khó khăn, thế nhưng, giết hắn, rất có thể sẽ liên lụy tới ma pháp sư công hội, liên lụy đến Linh nhi, đây là việc tuyệt đối không thể làm. Khi đó, Long Trí cũng sẽ không chấp nhận mình. Muốn cho hắn thật sự giao Linh nhi cho mình, vậy phải giúp hắn đạt tới nguyện vọng, nên làm thế nào?

Nghĩ nghĩ, trong lòng Niệm Băng đột nhiên hiện ra một thân ảnh, một thân ảnh quen thuộc. Hắn, chính là hắn. Mặc dù có chút bất đắc dĩ, thế nhưng, hắn không thể không lựa chọn. Chí ít, hắn rất tin tưởng, người mình muốn bang trợ này tuyệt đối có thể tín nhiệm. Người Niệm Băng nhớ tới này, chính là kẻ có thế lực không đáng nhắc đến ở Băng Nguyệt đế quốc, thất hoàng tử Yến Phong, kẻ từng khiến Niệm Băng suýt nữa nôn mửa, Yến Cúc Hoa. Mặc dù sở thích đặc thù của hắn khiến Niệm Băng không rét mà run, nhưng Niệm Băng lại tin tưởng, hắn là có thể là bằng hữu tín nhiệm được. Nếu bang trợ hắn ngồi lên quốc vương bảo tọa của Băng Nguyệt đế quốc, hiển nhiên là lựa chọn tốt nhất. Đến lúc đó mình nhờ hắn chiếu cố cho ma pháp sư công hội, hắn nhất định sẽ không cự tuyệt.

Thế nhưng, vấn đề xuất hiện, Yến Phong mặc dù cũng là một hoàng tử, thế nhưng thế lực của hắn quá kém, lại có đặc thù yêu thích như vậy, ngoại nhân có lẽ không biết, thế nhưng bên trong hoàng tộc bọn họ sao có thể không biết? Muốn để hắn ngồi trên vị trí quốc vương, thật sự là quá khó khăn. Chỉ dựa vào chính mình là tuyệt đối không đủ. Nghĩ tới đây, Niệm Băng tâm niệm thay đổi thật nhanh, tự hỏi mình có khả năng sử dụng thế lực nào. Long Trí nói sai một chút rồi, Niệm Băng hiện tại, đã không hề còn đơn độc, hắn có lực lượng tiềm tàng của chính mình, Long Trí không thể tưởng tượng được. Chỉ với một Hỏa Long vương Gia Lạp Mạn Địch Tư, cũng đã đạt tới trình độ của Băng Tuyết nữ thần tế tự, huống chi, hắn còn có bằng hữu, thỉnh cầu bằng hữu trợ giúp cũng không khó khăn. Gia Lạp Mạn Địch Tư, Hi Lạp Đức cùng với gia gia, nhất nhất hiện lên trong đầu, Niệm Băng đang không ngừng suy nghĩ, đã đại khái xác định được những chuyện cần làm trong tương lai gần. Nguồn: http://truyenfull.vn

Nghĩ tới đây, hắn đi ra khỏi phòng Long Linh, lén lút ly khai ma pháp sư công hội.

Tiên thiên chi khí khiến Niệm Băng hài lòng nhất chính là nó tự khôi phục năng lực, không cần tận lực tu luyện, ma pháp lực và tinh thần lực tiêu hao cũng sẽ từ từ khôi phục, nhất là được Thiên Nhãn huyệt trợ giúp, hắn không nghỉ ngơi, tinh thần lực cũng có thể nhanh chóng khôi phục về trạng thái tốt nhất.

Theo đường cái mà đi, rất nhanh, Niệm Băng đã tới trước một thương điếm, đây là một thương điếm bán các loại ma pháp vật phẩm, thương điếm quy mô trung bình, nằm trên đường cái nhưng lại khá kín đáo.

Đi vào thương điếm, Niệm Băng nhìn khắp nơi một chút, lúc này, trong điếm không có khách nhân. Một phục vụ sinh đi tới đón, "Tiên sinh, ngài muốn mua gì?"

Niệm Băng thản nhiên nói: "Sư chấn ngưỡng quang."

Phục vụ sinh trong mắt lóe lên dị quang, gật gật đầu, nói: "Thứ ngài muốn đó thập phần trân quý, mời ngài theo ta đến hậu đường." Nói xong, dẫn Niệm Băng đi vào bên trong thương điếm. Xuyên qua quầy, đi vào một cửa nhỏ, phục vụ sinh không nói thêm gì, gõ nhẹ theo một tiết tấu lên vách tường. Tiếng rì rì vang lên, một cánh cửa ngầm mở ra, một thang lầu hẹp dài nối thông xuống dưới.

Phục vụ sinh hướng về phía Niệm Băng gật đầu, Niệm Băng không hề do dự, lập tức đi xuống cầu thang, cửa sau lưng hắn bị đóng lại, không lưu lại dấu vết gì, lộ vẻ tươi cười trên mặt, hắn tiếp tục bước đi.

Hai bên thông đạo tương khảm những viên ma pháp bảo thạch phổ thông, bảo thạch này đem đến ánh sáng lờ mờ cho thông đạo, càng đi xuống phía dưới, ma pháp khí tức lại càng nồng nặc. Ước chừng xuống hơn hai mươi thước, qua hai khúc quanh, Niệm Băng đi tới một gian thạch thất.

Từ một góc, một thanh âm âm lãnh vang lên, "Sư chấn ngưỡng quang."

Niệm Băng cũng không nhìn về hướng đó, bình tĩnh nói: "Hỏa diệu đại lục." Thông qua Thiên Nhãn huyệt, hắn cảm giác được rõ ràng, trong gian thạch thất không lớn này không ít người, mỗi người đều có thực lực không hề yếu, nhưng khí tức của bọn họ lại được ẩn dấu rất kỹ.

Một thân ảnh từ trong góc đi ra, người này một thân hắc y, hắc sắc đoản phát, vóc người trung bình, tướng mạo phổ thông, bề ngoài không hề khiến người khác chú ý. Thế nhưng, quang mang trong mắt hắn lại không bình thường, trong cái bình thản còn mang theo lãnh ý. Quang mang trong mắt tuôn ra, cẩn thận quan sát Niệm Băng.

Niệm Băng cũng nhìn hắn, không hề lên tiếng.

Hắc y nhân nói: "Xin xuất tín vật."

Quang mang trên tay trái Niệm Băng lóe lên, một con hồng ngọc sư tử điêu khắc tinh xảo, lóe ra ánh sáng đỏ nhạt xuất hiện.

Hắc y nhân thấy vậy liền ngây ra một lúc, ngay sau đó, hắn lập tức nửa quỳ xuống đất, cung kính: "Tham kiến giáo chủ."

Niệm Băng cũng sửng sốt, "Giáo chủ? Ngươi nói ta là giáo chủ?"

Hắc y nhân khẳng định nói: "Đúng, nhận sư không nhận nhân. Huyết Sư thì chỉ có giáo chủ mới có thể giữ. Ngài có tín vật, thì chính là giáo chủ của chúng ta. Thuộc hạ là Huyết Sư giáo Băng Nguyệt đường Băng Tuyết kỳ kỳ chủ Huyết Dịch."

Niệm Băng hít sâu, nói: "Ngươi đứng lên đi." Trước khi ly khai Đô Thiên thành không lâu, Dung Thân Vương từng nói với hắn, vì Niệm Băng đáp ứng sau này thủ hộ cho cả Dung thị gia tộc, Dung Thân Vương nói cho hắn một bí mật chỉ có Dung gia tộc trưởng mới có thể biết. Đó chính là địa hạ thế lực của Dung gia ở khắp Ngưỡng Quang đại lục. Chuyện này, chỉ có Dung Thân Vương mới biết được. Mà địa hạ thế lực cũng đã hình thành hơn nghìn năm rồi, Dung Thân Vương cũng không nói cho Niệm Băng địa hạ thế lực này lớn thế nào, thế nhưng, lại nói rõ với hắn, địa hạ thế lực này có tên là Huyết Sư giáo, đối với các thành viên trong đó, tuyệt đối không cần lo lắng về lòng trung thành, mà hồng ngọc sư tử chính là tín vật, chỉ cần dùng nó để xác nhận thân phận rồi phát ra mệnh lệnh, Huyết Sư giáo tất sẽ đem toàn lực hoàn thành.