Băng Hỏa Ma Trù

Chương 150: Long vương đích nhược điểm (Thượng)




Cảm nhận gân cốt không ngừng được trọng sinh, quả là kỳ dị, Niệm Băng tâm càng thêm vui mừng, hỏa hệ cự long Gia Lạp Mạn Địch Tư trước mặt không còn đáng sợ như trước nữa, chí ít, trong tình huống nhất định, hoàn toàn có thể lợi dụng hắn. Chỉ là trong lòng Niệm Băng có chút nghi hoặc, hắn rõ ràng là một hỏa hệ cự long, quang hệ ma pháp này là từ đâu mà có? Bất quá, bất luận hiện tại có nghi hoặc gì, cũng không bằng nỗi vui sướng khi thân thể trọng thương đang nhanh chóng khôi phục lại, khôi phục khỏe mạnh như trước, mọi sự sẽ trở nên khả quan.

Cảm giác xót càng ngày càng tăng, trong màn kim sắc quang mang, thân thể hắn tất cả cảm giác đau đớn không ngừng giảm bớt, thử cử động cánh tay phải, cảm giác quen thuộc đã khôi phục, hắn lại có thể tự nhiên khống chế cánh tay phải, vạch băng ra nhìn vết thương, chỉ thấy vết thương vốn kinh khủng cũng hoàn toàn biến mất, ngay cả một vết sẹo cũng không còn.

Đột nhiên, kim sắc đích quang mang chuyển hóa thành lam sắc, đó là thủy, thủy ôn nhu, không ngừng khiến cánh tay đang xót của hắn dễ chịu, mỗi lần nước gợn, đều khiến hắn có thêm cảm giác trên cánh tay, cử động năm ngón tay, thấy linh hoạt như trước kia, tựa như chưa bao giờ bị thương vậy.

Quang mang dần ảm đạm rồi biến mất, trong lòng động lớn không một tiếng động, tất cả mọi người rung động bởi ma pháp kỳ dị của hỏa hệ cự long Gia Lạp Mạn Địch Tư, quang hệ cùng thủy hệ lưỡng chủng ma pháp lại từ một thân hỏa hệ phát ra, cảnh tượng kỳ dị đã vượt qua phạm vi mà mọi người có thể lý giải.

"Được rồi, lấy quang minh chữa trị, lấy thủy làm dịu, tay ngươi đã không còn vấn đề gì, hiện tại có thể bắt đầu rồi?" Gia Lạp Mạn Địch Tư phảng phất như chỉ vừa làm một việc vặt, dương dương tự đắc nhìn Niệm Băng. Thở một hơi dài, trong mắt hắn tràn ngập vẻ khát vọng.

Niệm Băng mỉm cười, nói: "Đương nhiên là có thể. Mời ngài chờ một chút." Vừa nói, hắn vừa lấy ra các công cụ dùng để nấu nướng, rồi lại lấy vài nguyên liệu từ bọn Lý Đắc, Phong Vân, dưới sự theo dõi của Gia Lạp Mạn Địch Tư, hắn đột nhiên nhíu nhíu mày, ánh mắt một lần nữa hướng về phía cự long. Tựa hồ có chút xấu hổ nói: "Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại, thật là không có ý tứ, ngài có thể cho ta mượn mấy thứ, nếu không có thì ta không thể nấu được!"

Gia Lạp Mạn Địch Tư có vẻ bực mình nói: "Mượn gì? Ngươi sao lại phiền toái vậy? Muốn mượn cái gì có thể liên quan tới việc ngươi nấu nướng? Tiểu tử, ngươi nếu dối gạt ta, hậu quả biết rồi đấy."

Niệm Băng cười hắc hắc, nói: "Ta làm sao dám lừa gạt ngài? Bất quá, là một trù sư, muốn sửa soạn cho các món ăn, cần phải có đủ các loại công cụ, nhưng là, ta vừa rồi đã bị ngài lấy đi hết, ta dùng gì để nấu cho ngài đây? Đương nhiên, những thứ đó đã thuộc về ngài, cho nên, ta muốn ngài cho ta mượn để dùng, dùng để nấu nướng cho ngài." Ngươi chèn ta, ta không biết chèn ngươi sao? Gia Lạp Mạn Địch Tư, chúng ta đọ xem, xem ai hơn được ai.

Gia Lạp Mạn Địch Tư long trảo linh hoạt như tay người, chĩa một ngón ra, chỉ chỉ vào mấy bảo bối mới đoạt được từ Niệm Băng. "Ý của ngươi là nói, thứ này là thái đao của ngươi?"

Niệm Băng khẽ cười nói: "Đúng vậy, ngài đưa chúng cho ta mượn đi. Ngài, ta nhất định sẽ khiến ngài hài lòng."

Gia Lạp Mạn Địch Tư bất mãn nói: "Nhân loại thật sự là một chủng tộc lãng phí, tiểu tử ngươi so với ta còn xa xỉ hơn, đưa ngươi đây." Long trảo vung lên, đạm hồng sắc quang mang đưa tam thanh thần nhận cùng Thánh Diệu Thạch đến trước mặt Niệm Băng. Niệm Băng kìm chế tâm tình kích động, khom lưng nắm Băng Tuyết Nữ Thần Đích Thán Tức cùng Hỏa Diễm Thần Đích Bào Hao trong tay, cảm giác cốt nhục tương liên khiến hắn run rẩy một chập, bạn cũ, các ngươi lại trở về rồi, yên tâm đi, bất luận như thế nào, ta cũng sẽ không để mất các ngươi nữa. Vừa nghĩ, vừa tranh thủ thu nhập những thứ kia vào không gian chi giới.

Không cho Gia Lạp Mạn Địch Tư có cơ hội để bất mãn, Niệm Băng bảo hai gã dong binh giúp mình dựng bếp, hơi suy nghĩ một chút, từ đống nguyên liệu lấy ra một mảnh sườn lợn lớn, khẽ cười nói: "Nơi này đơn sơ, ta sẽ làm cho ngài một món sườn. Ta nghĩ, ngài nhất định sẽ thích." Gia Lạp Mạn Địch Tư có thân thể lớn như vậy, Niệm Băng cũng không cắt nhỏ sườn, trực tiếp để vào giữa nồi, sau đó dùng băng hệ ma pháp ngưng kết một khối băng cứng đặt vào trong nồi, rồi dùng Hỏa Diễm Thuật để tan băng, biến thành nước.

Gia Lạp Mạn Địch Tư tựa hồ đã quên hết những người khác, vài bước đi tới bên người Niệm Băng, tò mò nhìn động tác của hắn. "Tiểu tử, ngươi có băng hỏa lưỡng chủng ma pháp?"

Niệm Băng gật đầu, mỉm cười nói: "Nhưng cũng vô pháp so với ngài! Ngài chí ít có tam chủng ma pháp, ta chỉ có lưỡng chủng mà thôi."

"Không, không, không, không phải giống nhau, ta dùng quang minh hệ cùng thủy hệ ma pháp chỉ là thông qua mô phỏng mà thôi, mà băng, hỏa lưỡng chủng ma pháp này của ngươi là từ bản thân ngươi có, a, thể chế như vậy thật đúng là hiếm thấy! Bất quá, ma pháp của ngươi quá kém. Ma pháp lực trong thân thể nhốn nha nhốn nháo, cứ chuyển, chuyển, thì làm được cái gì."

Niệm Băng hoàn toàn không nghe thấy câu tiếp theo, khi hắn nghe được mô phỏng hai chữ, trong đầu như nổ ầm ầm, vốn ở là sương mù âm u, trong nháy mắt lộ ra ánh rạng đông, tựa như trước mặt hắn đã mở ra một cánh cửa ma pháp, động tác trong tay ngừng lại, không ngừng thì thào nhắc mãi hai chữ mô phỏng, rõ ràng đã nghĩ ra cái gì, nhưng thủy chung vô pháp nắm được rõ ràng.

Gia Lạp Mạn Địch Tư gõ trảo trên đầu Niệm Băng, làm hắn hồi thần. "Này, mau nấu nhanh, đừng có ngơ ra, ta đã đói bụng rồi."

Niệm Băng tỉnh táo lại, khống chế sự hưng phấn trong lòng, hắn biết, hiện tại không phải lúc hỏi han, mà kể cả hỏi, Gia Lạp Mạn Địch Tư cũng sẽ không nói cho mình. Thu nhiếp tâm thần, xoa xoa chỗ bị gõ nói: "Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại, ngài không biết, sườn này dùng băng thủy ngâm, thịt sẽ trở nên tươi hơn, nóng lòng thì không ăn được đậu hũ nóng, ngài chờ một chút."

Gia Lạp Mạn Địch Tư hừ một tiếng, đưa long đầu đến gần nồi, long mục bộc lộ khát vọng. "Đậu hũ nóng thì ta khợp một miếng cũng hết, bất quá, đây là đậu hũ gì?"

Niệm Băng kiên nhẫn giải thích: "Đậu hũ là một loại thực vật được chế từ đậu tương, giá trị dinh dưỡng phi thường cao, hơn nữa vị đạo thơm ngon, nếu ngài muốn ăn, sau này có cơ hội thì ta làm cho."

"Được, được, được. Sau này cơ hội rất nhiều, ta hiện tại đã bắt đầu tin tưởng ngươi là trù sư rồi." Thanh âm của Gia Lạp Mạn Địch Tư trở nên mềm đi rất nhiều, tựa như một hài tử.

Mọi người đứng bên mục trừng khẩu ngốc, Niệm Băng cùng hỏa hệ cự long Gia Lạp Mạn Địch Tư ở chỗ này, còn đâu là địch thủ nữa, hoàn toàn giống như là bằng hữu đang nói chuyện với nhau. Cự long lúc này có bộ dáng rất buồn cười, cái mông phình to ngoe ngoẩy ở phía sau, long vĩ tráng kiện nhẹ nhàng đong đưa, một trảo trước chống cằm nhìn chằm chằm vào nồi, trảo kia chậm rãi đập đập mặt đất. Thần thái đó, bộ dáng đó, hoàn toàn giống như là một người, một thực khách bồn chồn chờ thức ăn ngon.

Phượng Nữ đi về một bên vách động. "Đến đây đi, nghỉ ngơi một lát, rồi chúng ta chuẩn bị đi ra."

Tạp Lạc đi tới bên cạnh Phượng Nữ, thấp giọng hỏi: "Phượng Nữ tiểu thư, cự long kia thật sự sẽ thả cho chúng ta ly khai sao?"

Phượng Nữ mỉm cười, đáp: "Chẳng lẽ ngươi còn chưa tin trù nghệ của Niệm Băng? Thỏa mãn vị giác của đầu long này, đối với hắn mà nói thì không là gì là khó, với tài trí của Niệm Băng thì không có vấn đề gì."

Tạp Lạc có chút lo lắng, nói: "Cứ cho là đầu long kia giữ lời hứa để chúng ta ly khai, nhưng Niệm Băng thì làm sao? Lần này bởi vì chuyện của dong binh đoàn chúng ta mà đến nơi đây. Nếu để hắn một mình lưu lại, ta sao có thể an tâm? Nếu chúng ta đi. Niệm Băng chết trong tay cự long, vậy thì …."

Nhìn bộ dáng Tạp Lạc chân tình bộc lộ, Phượng Nữ không khỏi có thêm vài phần hảo cảm, mỉm cười: "Điểm ấy ngươi có thể yên tâm, chí ít sinh mệnh của Niệm Băng không có gì nguy hiểm. Ta tin, chỉ cần sau khi cự long này phẩm thường thực vật hắn làm. Sẽ phải coi hắn giống như bảo bối, sao nỡ thương tổn hắn chứ. Về phần ly khai nơi này như thế nào, phải xem trí tuệ của Niệm Băng thôi. Trước kia nghe nói qua cự long rất tham ăn, nhưng không nghĩ tới bọn họ lại tham ăn đến mức này, chỉ khi chúng ta đều ly khai trước, Niệm Băng mới không còn gì cố kỵ. Tạp Lạc hội trưởng, kẻ lấy cái cái chai đen vừa rồi có phải người thuê ngươi?"

Tạp Lạc ngây ra một lúc, cúi đầu, đáp: "Có lẽ là vậy, hắn thanh âm mặc dù thay đổi, khí tức phát ra trên người cũng thay đổi, nhưng hình thể lại không thay đổi. Hắc ám ma pháp sư cũng vẫn còn tồn tại, xem ra, sau này trở về, dong binh đoàn chúng ta tiền đồ cũng không lạc quan rồi!"

Phượng Nữ lắc đầu, nói: "Cũng không nhất định, người nọ nếu là hắc ám ma pháp sư, lấy được Mặc Áo Đạt Ti Phong Ấn Chi Bình mà Gia Lạp Mạn Địch Tư nói thì tất có mục đích không muốn lộ ra, các ngươi chỉ bất quá là một dong binh đoàn mà thôi, hủy diệt các ngươi đối với hắn cũng không có gì tốt, ta nghĩ, chân chính hắc ám giả nhất định sẽ không làm chuyện bất lợi đối với mình. Người tốt, ngươi bảo mọi người trước hãy nghỉ ngơi một hồi đi."

Bọn họ bên này nói chuyện với nhau, Niệm Băng bên kia đã bắt đầu hành động, hắn đem xương sườn được ngâm trong băng thủy ra, để trên một chiếc thớt, dùng một Hỏa Diễm Thuật đặt dưới nồi, bắt đầu đun băng thủy, đồng thời, hắn cho tại băng trong nước để vào hạt tiêu, hạt hồi, hành, gừng khoảng mười loại gia vị, dưới tác dụng của hỏa diễm, nước trong nồi nhanh chóng sôi trào, hương khí từ các loại gia vị theo hơi nước tỏa ra bốn phía, mũi Gia Lạp Mạn Địch Tư hít liên tục, hô to thơm quá, hết sức hưng phấn, chẳng còn gì là vẻ của một con cự long sống mấy vạn năm.

"Tiểu tử, xương sườn này của ngươi bao giờ thì có thể ăn? Ta đã sắp không đợi được rồi, ngươi nhanh lên một chút, nhanh lên một chút." Gia Lạp Mạn Địch Tư không ngừng thúc giục. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hắn vội, Niệm Băng lại không hề vội chút nào, bình tĩnh nói: "Thứ càng ngon, nấu nướng lại càng phiền toái, nhất là cả khối sườn này, muốn cho nó hoàn toàn ngấm được gia vị, là rất khó. Muốn nó ngon, phải có ba điều kiện, đầu tiên, hỏa hậu phải đều đều, thứ hai, ngấm gia vị phải đều đều, đệ thứ ba, chính là ở hỗn hợp nguyên liệu vừa đủ. Nếu ngài muốn ăn sườn cách thủy bình thường, ta lập tức có thể làm cho ngài ăn, nếu ngài muốn ăn sườn cực phẩm, thì phải đợi một chút. Không biết ngài muốn ăn loại nào?"

Gia Lạp Mạn Địch Tư nuốt một ngụm long tiên ( ND: nước bọt, cái gì của long cũng phải có chữ long ở phía trước J), có chút bực bội nói: "Ta đợi, ta đợi là được rồi. Cần bao lâu nữa!? Ta đói."

Niệm Băng thản nhiên đáp: "Sẽ không quá lâu, đừng nói chuyện với ta, quấy rầy ta nấu cơm, sẽ khiến cho vị đạo bị thay đổi, chẳng lẽ ngươi muốn thứ phẩm sao?"

"Không, không, ta không quấy rầy ngươi nữa, ngươi làm đi, làm đi." Vì để có thực vật có mỹ vị để ăn, hiện tại Gia Lạp Mạn Địch Tư đã hoàn toàn vứt bỏ phẩm giá của mình, nhấp nháy long mục chờ đợi.

Trong lòng Niệm Băng cười thầm, Gia Lạp Mạn Địch Tư à Gia Lạp Mạn Địch Tư, chỉ cần ta nắm được cái miệng của ngươi, ta không tin ngươi còn có thể thương hại ta, về phần sau này ai khu sử ai, sợ rằng còn chưa chắc.

Dưới sự dẫn động của ma pháp, Thánh Diệu châu nhảy vào trong tay, Niệm Băng chiếu quang mang từ Thánh Diệu châu lên khối sườn, một lúc sau, hắn đem Thánh Diệu châu cất đi, rồi lấy một chai rượu, đều đều rót trên khối sườn, xong rồi, hắn lập tức lấy ra Băng Tuyết Nữ Thần Đích Thán Tức, dưới sự thôi động của băng nguyên tố, Thần Lộ đao trước sau chém hai trăm năm mươi sáu nhát lên mặt trên của khối sườn, lưu lại hai trăm năm mươi sáu dấu vết. Sau đó hắn lại lật ngược khối sườn, lại dùng Chính Dương đao tạo thành hai trăm năm mươi sáu dấu vết, dùng rượu tưới lên lần thứ hai, vừa rửa, hắn vừa cố ý giải thích cho Gia Lạp Mạn Địch Tư nghe. "Băng cùng hỏa hai loại ma pháp nguyên tố bất đồng được rượu tác dụng rồi dung hợp vào khối sườn, bởi vì ta sử dụng băng, hỏa hai loại nguyên tố với số lượng khác nhau, biến hóa thành chín loại mùi vị, rượu có thể loại bỏ mùi máu trên sườn, cũng giúp mùi thơm của thịt phát ra, hơn nữa băng, hỏa hai loại ma pháp nguyên tố ngấm vào, có thể giúp sườn càng dễ ngấm hơn, mùi vị của thịt càng ngon hơn. Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại, mời ngươi tạo ra một đống lửa ở đây, một đống lửa nhỏ là được rồi."

Để chóng được ăn món sườn thơm ngon này, Gia Lạp Mạn Địch Tư cũng không nghĩ tới việc tại sao Niệm Băng lại bảo mình nhóm lửa, long chỉ bắn ra, trên mặt đất bốc lên một đống lửa. Niệm Băng tiện tay ném đi, xương sườn nhất thời bay tới xoay tròn trên ngọn lửa, lúc nó hạ xuống, Niệm Băng dùng Thần Lộ đao cùng Chính Dương đao đẩy lên, khiến khối sườn không ngừng xoay tròn, mùi thơm của rượu và thịt bay ra bốn phía, cùng với mùi thơm từ canh hỗn hợp gia vị bên kia, khiến Gia Lạp Mạn Địch Tư sớm đã bất tri bất giác nước miếng ròng ròng, trong long mục, khát vọng lại bốc lên càng mãnh liệt.

Lúc mà sườn chín được một nửa, Niệm Băng dùng Thần Lộ đao lấy sườn ra, đi tới bên nồi, dùng muôi múc ra các loại gia vị khỏi nồi, chỉ còn lại một nồi canh trong. Cho sườn vào nồi, Niệm Băng đậy vung lại, thì thào niệm vài câu chú ngữ, tử sắc hỏa diễm từ hai tay hắn bốc lên, phân biệt vỗ lên hai bên nồi, khiến nhiệt lượng không ngừng được truyền vào trong nồi, đồng thời, hắn quay đầu hướng về phía Gia Lạp Mạn Địch Tư nói: "Giúp ta đè vung, đừng cho một chút nước nào tràn ra, nếu không mùi vị sẽ bay mất."