Băng Hỏa Ma Trù

Chương 124: Tiếp cận Vũ thánh đích Phượng Nữ (Thượng)




Vũ thánh? Vũ thánh cùng Ma đạo sư là hai cảnh giới ngang hàng, nghe Tử Thanh Kiếm nói xong, Niệm Băng ngây người, bản thân hắn còn chưa tới cảnh giới ma đạo sĩ, mà Phượng Nữ lại đã tiếp cận cảnh giới tương đương với Ma đạo sư, vũ thánh. Thánh đấu khí, thật là buồn cười, chính mình vừa rồi vậy mà còn muốn ngăn nàng tiếp tục khiêu chiến, đúng là chỉ có thể nói bản thân không biết tự lượng sức mình. Xem đấu khí của nàng, cho dù có Bạo Phong Tuyết bản thân cũng không có khả năng tránh được công kích của nàng! Trong lúc hắn còn đang mien man suy nghĩ, cuộc chiến trên đài của hai người đã rất khủng khiếp Tới khi Niệm Băng ngẩng đầu lên mới phát hiện hai người trên đài đã tiêu thất, vừa định mở miệng hỏi lại nghe thấy hai thanh âm bén nhọn, tựa hồ là đấu khí quét qua không khí sinh ra.

Hai đạo thân ảnh phiêu nhiên dừng ở hai bên đài, Tử Mộng vẫn thong dong như trước còn Phượng Nữ sắc mặt đã trắng bệch như không còn chút máu, đấu khí lại trở lại màu hỏa diễm, quần áo và mái tóc màu phấn hồng đều có chút tán loạn, bộ ngưc không ngừng phập phồng, ánh mắt nhìn Tử Mộng Yên tĩnh, cả thao trường đều trở nên yên tĩnh dị thường

"Ta thua rồi." Thanh âm Phượng Nữ rất bình tĩnh.

Tử Mộng mỉm cười nói: "Mặc dù ta chiếm thượng phong nhưng thắng bại vẫn chưa chính thức phân định, ngươi có cơ hội lưỡng bại câu thương mà."

Phượng Nữ lắc đầu nói: "Không, ta dựa vào Ly Thiên Thần Kiếm mới có thể miễn cưỡng đánh ngang tay, nếu ngươi có vũ khí trong tay, ta sớm đã thua rồi, càng không nói tới cơ hồi đồng quy vu tận. Ta sẽ còn trở lại."

Tử Mộng mỉm cười nói: "Ngươi không cần đến nữa đâu, mười năm sau, vỹ kỹ của ngươi chắc chắn sẽ vượt qua ta, mấy vị tiền bối của ngươi rốt cục cũng thành công bồi dưỡng ra Tiên Thiên Cửu Ly Chi Thể, bất quá khiếm khuyết của ngươi là không thể bình hành đấu khí, nếu có thể đạt được vinh nhục bất kinh, viên chuyển như ý, cho dù ta có vũ khí trong tay muốn thắng ngươi cũng không dễ dàng. Sau khi trở về, ngươi có thể nói cho bọn họ, đổ ước năm đó ta thua, có cơ hội sẽ mời bọn họ tới uống rượu Ta sẽ bảo Tử Tu đích thân xuống bếp. Nhiều năm không gặp, chẳng hay thân thể bọn họ ra sao?"

Phượng Nữ trong mắt toát ra vẻ cung kính: "Các vị trưởng lão thân thể vẫn khỏe, đa tạ tiền bối đã chỉ điểm, cùng tiền bối giao chiến một trận, Phượng Nữ đã được lợi nhiều rồi."

Tử Mộng mỉm cười nói: "Nếu ngươi nguyện ý, có thể ở lại trong học viện tu luyện một thời gian, có lẽ ta có thể dạy ngươi vài thứ."

Phượng Nữ ánh mắt biến đổi, lắc đầu nói: "Cảm ơn hảo ý của ngài, bất quá ta còn có chút việc, phải nhanh chóng rời khỏi."

Tử Mộng nói: "Vậy được rồi, nhớ chuyển lời của ta tới mấy vị tiền bối của ngươi nhé."

Phượng Nữ gật đầu, định từ trên đài nhảy xuống thì một bóng người lóe lên, ma pháp khí tức trên đài đột nhiên trở nên nồng đậm, Niệm Băng đã bay lên. "Phượng Nữ, không thể ở lại một chút sao?"

Phượng Nữ sửng sốt: "Niệm Băng, ngươi …."

Niệm Băng mỉm cười nói: "Mấy tháng rồi không gặp, ta muốn làm cơm cho ngươi ăn. Ở lại ăn một bữa đâu có tốn nhiều thời gian của ngươi."

Phượng Nữ cũng cười, đáp: "Hay a! Ta cũng lâu rồi không được ăn ngọn." Gặp lại Niệm Băng, trong lòng nàng cũng rất mừng, chỉ có điều, lúc này nàng đã biểu lộ toàn bộ thực lực bản thân trước mặt Niệm Băng, vốn còn sợ trong lòng hắn có khúc mắc nhưng lúc này xem ra, hắn tựa hồ cũng không có gì bất mãn.

Niệm Băng quay lại nhìn Tử Mộng, cung kính nói: "Viện trưởng, đa tạ ngài đã chỉ điểm, đã giúp ta thu được lợi ích lớn rồi. Hôm nay ta có việc phiền tới ngài."

Tử Mộng mỉm cười nói: "Tiểu tử, ngươi tuổi còn trẻ mà ma pháp có thể đạt tới cảnh giới như vậy, mà còn là Băng Hỏa Đồng Nguyên ma pháp sư, tiền đồ không thể hạn lượng. Có chuyện gì ngươi cứ nói."

Niệm Băng trong mắt thần quang đại thịnh, trầm giọng nói: "Ta muốn mời ngài chủ trì một cuộc tỷ thí, ta cũng phải khiêu chiến."

"Khiêu chiến?" Tử Mộng sửng sốt một chút, "Ngươi muốn khiêu chiến ai?"

Niệm Băng lạnh nhạt cười nói: "Ta muốn khiêu chiến trù nghệ hệ chủ nhiệm, Đà Trù Tử Tu tiền bối, mong rằng ngài có thể đồng ý."

Tử Mộng mỉm cười nói: "Ta nghe Tử Tu nói, ngươi là truyền nhân của Quỷ Trù, bất quá, cho dù ngươi thắng Tử Tu cũng có ý nghĩa gì? Không bằng luận bàn với nhau một chút, không cần dùng khiêu chiến hai chữ nghiêm trọng như vậy."

Niệm Băng lắc đầu nói: "Không, chuyện này đối với ta rất quan trọng, bởi vì Tử Tu tiền bối từng nói với ta, chỉ cần ta có thể thắng được hắn, hắn sẽ nói cho ta biết một việc."

Tử Mộng trong mắt toát lên vẻ kinh ngạc, Đà Trù Tử Tu lúc này cũng đã đi tới gần đài. "Tiểu tử, ngươi thật sự muốn khiêu chiến ta sao? Ta từng nói rồi, ngươi phải vượt qua hai đồ đệ của ta mới có quyền khiêu chiến với ta."

Niệm Băng lạnh lùng nói: "Tử Tu tiền bối, ta nghĩ không cần phiền toái như vậy, với trù nghệ của ta, Thanh Kiếm đại ca và Thanh Mộng cô nương đều không thể thắng được. Điểm này ta tin chắc."

Tử Tu cười hắc hắc nói: "Ngươi dựa vào cái gì mà tin tưởng như vậy?"

Niệm Băng ngẩng đầu nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Ma pháp."

"Ma pháp?" Tử Tu kinh ngạc nhìn Niệm Băng, Niệm Băng gật đầu, nhắc lại: "Chính là ma pháp."

Tử Tu trầm tư một lúc rồi mới nói: "Nói như vậy, ngươi sở dĩ học ma pháp là bởi muốn dùng ma pháp dung nhập vào trù nghệ, Tra Cực lão gia hỏa này thật không biết từ đâu kiếm được ngươi!"

Niệm Băng nói: "Bây giờ ta có tư cách khiêu chiến ngài chứ? Dĩ ma pháp nhập trù là ưu thế lớn nhất của ta, có lẽ trên phương diện hỏa hầu, ta so với ngài kém xa, nhưng ta đối với bản thân vẫn có lòng tin."

Đà Trù Tử Tu xoay người hướng Tử Mộng nói: "Đại ca, ngươi đáp ứng khiêu chiến của hắn đi, ta muốn xem xem, công phu của Tra Cực hắn học được mấy phần. Niệm Băng, ta đợi ngươi ở học viện phạn điếm." Vừa nói xong, hắn nhẹ nhàng rời khỏi, dùng thanh sắc đấu khí gia tốc trong nháy mắt, xẹt qua đỉnh đầu các đệ tử, liên tiếp đáp xuống đất mượn lực vài lần rồi biến mất. Mặc dù hắn không có thực lực Vũ thánh như huynh trưởng Tử Mộng, nhưng vũ kỹ của hắn đã đạt tới cảnh giới Vũ đấu gia.

Tử Mộng ánh mắt thâm thúy nhìn Niệm Băng một cái, đột nhiên nở nụ cười. "Đã lâu không thấy Tu đệ chăm chú như vậy. Tiểu tử ngươi cũng phải cố gắng lên! Ta cũng muốn xem xem ma pháp sẽ mang tới mỹ thực như thế nào. Lão Hắc, ngươi cũng đứng lên đi, Phượng cô nương, xin mời."

Niệm Băng, Tử Mộng, Phượng Nữ cùng huynh muội Tử Thanh Kiếm và Ma đạo sĩ Hắc Dạ, sáu người rời khỏi học viện đi tới phạn điếm lúc trước Niệm Băng bị Lý Tam dẫn tới, măc dù các đệ tử cũng muốn chứng kiến trận long tranh hổ đấu này, nhưng khách sạn không đủ lớn, hơn nữa Tử Mộng hạ nghiêm lệnh, không cho bất cứ kẻ nào trốn học, bọn họ cũng chỉ có thể đứng đó thở dài.

Mỉm cười, Niệm Băng từ từ bình tĩnh lại. Chính là do Phượng Nữ khiêu chiến Tử Mộng đã kích phát lòng háo thắng của hắn, hắn biết, Phượng Nữ mặc dù tới đây khiêu chiến Tử Mộng, nhưng nàng khẳng định hiểu rõ mình không phải là đối thủ của Vũ thánh như Tử Mộng, nhưng nàng vẫn không lùi bước, phát huy toàn bộ thực lực của mình khiêu chiến Tử Mộng. Mà bản thân khiêu chiến Tử Tu vốn có chút cơ hội chiến thắng, cần gì phải chờ đợi nữa. Đã ở trong học viện khá lâu, khoảng thời gian tới Tân Duệ Ma Pháp Sư Đại Tái ngày càng gần, ba tháng này, bản thân rốt cục cũng tìm được một chút huyền bí về Băng Hỏa Đồng Nguyên chính thức dung hợp, chỉ cần tới Áo Lan đế quốc hoàn thành ủy thác của Lạc Nhu, có thể tìm một địa phương yên tĩnh tu luyện, học viện, địa phương này không thích hợp với mình, quá bó buộc tự do,khiến mình cảm thấy không được tự nhiên. Cho nên, Niệm băng lựa chọn lúc này để khiêu chiến Tử Tu.

Khi bọn hắn bước vào phạn điếm, Tử Tu đã thay một bộ đầu bếp, nhìn Niệm Băng đến. "Tiểu Tử, ngươi lựa chọn phương pháp luận võ đi, đỡ cho người khác nói ta già rồi còn bắt nạt trẻ con."

Niệm Băng mỉm cười nói: "Trong chiến tranh có một câu, quý ở tinh không quý ở đa, trong trù nghệ cũng giống như vậy, ta và ngài cùng chỉ làm một món ăn, một món ăn sở trường, sau đó mời mọi người ở đây bình phẩm, quyết định ai chiến thắng. Hy vọng ngài không quên lời nói với ta lúc trước, nói cho ta biết cừu nhân của sư tôn là ai."

Tử Tu hừ một tiếng, nói: "Tên tiểu tử quá rự tin rồi đấy! Lúc ta thành danh, ngươi còn không biết đang ở đâu."

Niệm Băng mỉm cười nói: "Tử Tu tiền bối, ngươi sợ sao?"

Tử Tu trong lòng chấn động, đúng vậy, nhìn tiểu tử trước mặt mười phần tự tin, lòng tin của bản thân sao lại tiêu thất? Trong mắt thần quang chợt lóe, khí thế vốn mất đi lại bạo phát. "Cho ngươi nửa canh giờ lựa chọn tài liệu, sau nửa canh giờ chúng ta sẽ quyết đinh thắng bại. Ta muốn xem xem, ngươi làm thế nào mà đem kỹ nghệ sư phó truyền thụ dùng hết trong một món ăn."

Niệm Băng gật đầu nói: "Được, vãn bối cũng muốn lĩnh giáo một chút tuyệt nghệ của Đà Trù Thần."

Phượng Nữ đi tới bên cạnh Niệm Băng, mỉm cười nói: "Ngươi có cần ta hỗ trợ không?"

Niệm Băng lắc đầu nói: "Không cần đâu, ngươi chờ ăn ngon là được rồi. Sau khi ly khai sư phụ, ta chưa từng toàn lực làm một món ăn nào, hôm nay cho ngươi nếm thử một chút, ta tin rằng Băng Hỏa đại tiệc của ta sẽ thắng."

Tử Tu nói: "Niệm Bưng, ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, tiểu Mộng, ngươi phụ trách chuẩn bị tài liệu cho ta, Thanh Kiếm, ngươi giúp Niệm Băng, bất luận hắn muốn cái gì, chỉ cần trong thành có thể mua được đều cho hắn thỏa mãn."

Tử Thanh Kiếm đi tới bên cạnh Niệm Băng. "Huynh đệ, ngươi cần nguyên liệu gì?"

Niệm Băng mỉm cười, tìm một cái bút, cẩn thận ghi rõ vài thứ rồi đưa cho Tử Thanh Kiếm, Tử Thanh Kiếm nhìn qua một chút rồi lập tức rời khỏi. Tử Mộng và Tử Tu sang một bên nói chuyện phiếm còn Hắc Dạ ngồi một nơi nhắm hai mắt không biết là đang minh tưởng hay là ngủ gật, lúc này đã là buổi chiều, trong phạn điếm không có khách nhân, một tràng đối quyết đỉnh cao của trù nghệ giới sắp triển khai. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Phượng Nữ, ngươi không phải tới Lãng Mộc đế quốc sao? Sao lại đến đây khiêu chiến Tử Mộng viện trưởng?" Niệm Băng thấp giọng hỏi.

Phượng Nữ nhìn hắn một cái rồi nói: "Sự tình ở đó đã xong xuôi, ta đang đi du lịch khắp địa lục, khiêu chiến cao thủ khắp nơi cải thiện vũ kỹ của bản thân. Ngươi thì sao? Sao lại tới đây?"

Niệm Băng nói: "Ta vốn muốn tới Áo Lan đế quốc, nhưng nghe nói Áo Lan đế quốc đang khai chiến với Hoa Thịnh, Kỳ Lỗ lưỡng đại đế quốc nên đến đây trước, mấy tháng không gặp, ngươi tựa hồ càng thêm hấp dẫn."

Nhìn nụ cười trên mặt Niệm Băng, Phượng Nữ đỏ mặt nói: "Ngươi từ khi nào trở nên miệng lưỡi trơn tru như vậy. Chiến tranh đã kết thúc một tháng trước rồi. Mấy đế quốc đúng là hư trương thanh thế, bất quá, nghe nói lần này Áo Lan đế quốc tổn thất không nhỏ, hơn mười thành trì bị cướp sạch, cuối cùng phải nhờ tới Băng Thần ma pháp sư quân đoàn cùng Băng Nguyệt Vương bài kỵ sĩ đoàn của Băng Nguyệt đế quốc mới hóa giải được nguy cơ chiến tranh. Áo Lan đế quốc muốn trả thù nhưng Hoa Thịnh cùng Kỳ Lỗ đế quốc lại thối lui về biên cương của mình, bày trọng binh phòng thủ. Thành thị ở biên giới bị cướp, tư nguyên của Áo Lan đế quốc không đủ, mà Băng Nguyệt đế quốc lại là viễn chinh, cuối cùng chỉ có thể ngưng chiến. Bất quá chiến tranh lần này tựa hồ biểu thị đại lục sắp không còn thái bình nữa rồi."

Niệm băng có phần nghi hoặc nói: "Lãng Mộc đế quốc thì sao? Bọn họ không tham chiến sao? Ta nghe nói, Lãng Mộc đế quốc luôn bất hòa với Hoa Dung đế quốc, hai nước tiếp xúc nhau, cơ hội tốt như vậy sao lại không lợi dụng một chút? Nếu hợp lực tam đại đế quôc sao lại không đánh bại được Kỳ Lỗ và Hoa Dung."

Phượng Nữ trong mắt quang mang liên thiểm. "Đâu có dễ dàng như vậy, Hoa Dung đế quốc thực lực so với tưởng tượng còn cường đại hơn nhiều, cường giả vô số, lần này mặc dù lần này tấn công Áo Lan đế quốc nhưng Hỏa Diễm kỵ sĩ đoàn lại thủy chung trấn thủ tại biên cương với Lãng Mộc đế quốc. Lãng Mộc đế quốc từng thử công kích thăm dò nhưng phải chịu thiệt hại không nhỏ. May mắn bây giờ tạm thời ngừng chiến, một khoảng thời gian ngắn nữa sẽ không tiếp tục, nhưng sau này sẽ rất khó nói. Niệm băng, Niệm Băng, ngươi có nắm chắc thắng được vị Đà Trù kia không?"

Niệm Băng cười khổ lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Làm sao có thể nắm chắc đây? Đà Trù Thần hơn ba mươi năm trước đã thành danh, bài danh đệ tam trong Ngũ Đại Trù Thần, ta biết về Tử Tu tiền bối cũng không nhiều, chỉ nghe sư phụ nói qua, có trời mới biết Tử Tu tiền bối có nghiên cứu ra cái gì mới không. Ta chỉ có thể sử dụng toàn lực mà thôi, ưu thế của ta chính là ma pháp, thắng bại chỉ là năm ăn năm thoi. Bất quá, ta có một biện pháp có thể khiến cho xác xuất thắng gia tăng rất nhiều, nhưng cần ngươi hỗ trợ."

Phượng Nữ sửng sốt một lát, nghi hoặc nói: "Ta? Ta có thể giúp gì cho ngươi, ngươi cũng biết, ta chỉ biết nấu cháo mà thôi, không khiến ngươi loạn lên là tốt lắm rồi."

Niệm Băng vẫn giữ bộ dáng nghiêm trang như trước. "Không, ngươi có thể giúp cho ta rất nhiều. Phải biết rằng làm một trù sư ưu tú, tâm tình tốt hay xấu quyết định tới trù nghệ bản thân có thể phát huy hoàn toàn hay không. Nếu có sự trợ giúp của ngươi, ta có thể toàn tâm đầu nhập vào trong trù nghệ, dưới tâm tình sung sướng, tự nhiên có thể làm ra món ăn ngon hơn, chỉ là không biết ngươi có nguyện ý hay không."

Phượng Nữ mỉm cười nói: "Chuyên này quan hệ tới nơi ở cừu nhân của sư phụ ngươi, chỉ cần có thể làm được, ngươi cứ nói đi, ta khẳng định sẽ giúp."