Băng Hỏa Chí Tôn

Chương 72: Món Quà Bất Ngờ!




“Kế hoạch? kế hoạch gì nữa đây lão đại?” Tiểu Trư tò mò hỏi.

“Còn gì khác việc nâng cao thực lực? ta chán việc bị bỏ lại phía sau rồi, lần này ta quyết tâm sẽ đột phá lên cảnh giới Đại Tiên để có thể trợ giúp phụ thân ta nhiều hơn.” Hỏa Long nhìn lên trời, ánh mắt hừng hực khí thế ngút trời.

Nhìn thấy dáng vẻ quyết tâm đó của Hỏa Long, Tiểu Trư cũng bị cảm nhiễm, trong lòng hắn cũng trỗi dậy niềm khát khao sức mạnh.

“Được, tiểu đệ cũng sẽ phấn đấu để tấn thăng lên linh thú cấp ba. Khi đó, đệ sẽ không còn làm vướng chân lão đại nữa mà còn có thể góp chút sức mỗi khi có chiến đấu nổ ra.”

“Tốt, vậy mau chóng chuẩn bị tinh thần rồi theo ta nào!” Hỏa Long hào hứng hô lên.

Hai người đang tâm trạng vô cùng hứng khởi vừa định rời đi thì bên tai Hỏa Long chợt nghe thấy truyền âm cho gọi của Hỏa Sư.

“Không biết có chuyện gì mà lại gọi ta đến gấp như vậy… Thôi kệ cứ đi xem sao.” Hỏa Long làu bàu rồi cùng Tiểu Trư lao nhanh về hoàng cung.

Vừa bước vào đại sảnh, Hỏa Long có chút bất ngờ và kinh ngạc khi đứng trong đại điện đang là Băng Tuyết nữ vương cùng nữ nhi của cô ta, cũng là người đã “tặng” cho Hỏa Long một dấu ấn không thể nào quên trong lòng, Băng Liên!

“Hai vị đây đến là để…” Hỏa Long có chút bất ngờ, lắp bắp hỏi.

“Hỏa Long công tử, ta vừa về tới cung điện đã nghe chuyện của cậu, vì thế ta lập tức dẫn tiểu nữ đến tạ lỗi với công tử đồng thời có chút quà mọn xem như là cảm tạ ơn cứu mạng lần này của công tử.” Băng Tuyết dịu dạng giải thích điều mà Hỏa Long đang thắc mắc.

“Liên nhi, còn không mau tạ lỗi với Long công tử rồi cảm ơn công tử?” Băng Tuyết quay sang nhìn Băng Liên vội thúc giục.

Băng Liên lúc này trông vô cùng e thẹn và xấu hổ, đầu cúi gằm xuống dưới, gương mặt nàng đỏ hơn cả trái táo chín. Hai bàn tay bối rối không biết để vào đâu, cứ mãi xoa vào nhau trông vô cùng đáng yêu. Nghe thấy Băng Tuyết giục, Băng Liên miễn cưỡng nhích từng chút một về phía Hỏa Long.

Khi đã tới gần sát Hỏa Long, Băng Liên không dám ngước mặt lên nhìn thẳng vào Hỏa Long. Cả thân người đang run lên từng hồi có lẽ do quá xúc động. Sau đó nàng hít một hơi thật sâu, rồi run rẩy nói.

“Hỏa Long... huynh, xin thứ lỗi cho hành động nóng nảy lúc trước của ta. Ta … không hiểu chuyện nên đã hiểu lầm huynh. Cảm... ơn huynh đã vì ta mà chịu cực suốt quãng thời gian qua trong băng thất!”

Nghe giọng nói yếu ớt và run cầm cập của nàng khiến cho tình cảm trong lòng Hỏa Long đột nhiên trào dâng làm cho anh ta không còn cảm thấy ấm ức hay khó chịu chút nào nữa. Giờ đây Hỏa Long chỉ muốn dang cánh tay ra ôm thân hình yểu điệu đang run rẩy khổ sở trước mặt mình mà ôm chặt vào lòng để giúp nàng ta thoát khỏi tình trạng khốn khổ như hiện giờ.

“Băng Liên cô nương không cần tự trách, nếu là ta khi đó cũng sẽ hành xử như vậy thôi!” Hỏa Long trầm giọng an ủi.

Đột nhiên vết thương do băng chưởng của Băng Liên chợt nhói đau khiến Hỏa Long khẽ nhăn mặt, cau mày, đưa tay lên ôm ngực.

Thấy dáng vẻ đau đớn đó của Hỏa Long, Băng Liên lại càng cảm thấy ân hận, nàng vội đỡ lấy Hỏa Long, bàn tay ngọc lập tức vận ra chiêu thức trị liệu trứ danh của Băng Tộc rồi nhẹ nhàng đặt lên vị trí vết thương của Hỏa Long.

“Ta… thật sự xin lỗi huynh, nếu không phải vì ta…”

Chưa nói dứt câu thì Hỏa Long đã đưa tay lên chặn lại không để Băng Liên nói tiếp. Ánh mắt trìu mến và bao dung nhìn thẳng vào đôi mắt tuyệt đẹp và đầy lôi cuốn của Băng Liên như muốn nói rằng:”Ta không trách muội!”

Ngay tức thì Băng Liên ửng đỏ hết cả mặt, liền xấu hổ quay mặt đi chỗ khác.

Băng lực trị liệu của Băng Liên đi vào cơ thể của Hỏa Long tạo ra cảm giác vô cùng dễ chịu. Thương thế lúc trước cũng nhanh chóng phục hồi. Quả là kỳ diệu!

Nhìn hai đứa trẻ đang làm lành với nhau và có vẻ tình cảm cũng đang có tiến triển tốt, Hỏa Sư liền khẽ gật đầu hài lòng. Sau đó liền liếc về phía Băng Tuyết nháy mắt một cái như ra ám hiệu.

Thấy vậy, Băng Tuyết chỉ trừng mắt lên đe dọa rồi quay mặt đi.

“E hèm…, bây giờ việc cuối cùng ta muốn nói chính là món quà tạ ơn mà Băng Tộc ta muốn gửi đến Hỏa Long công tử. Mong công tử đừng chối từ.” Băng Tuyết chợt nhớ ra vẫn còn một chuyện quan trọng nữa chưa thực hiện liền lên tiếng phá vỡ không gian lãng mạn của hai người Hỏa Long và Băng Liên.

Kế đó, Băng Tuyết lấy ngón tay búng ra từ trong nhẫn không gian trữ vật một bình ngọc vô cùng tinh xảo.

Nhẹ nhàng tháo bỏ nút đậy, một cỗ ngũ sắc quang khí chợt phát ra từ bên trong bình ngọc làm cho Hỏa Sư chợt biến sắc.

“Cái này… không lẽ là …”

Băng Tuyết chỉ mỉm cười khẽ rồi lấy ra một viên Ngũ Sắc Đan lấp lánh. Sau đó đưa về phía Hỏa Long.

“Không ngờ nàng lại có tâm đến mức tặng cho quý tử nhà ta một vật quý báu như vậy. Lần này quả thật khiến ta bất ngờ một phen rồi.” Hỏa Sư lắc đầu kinh ngạc nói.

“Hừ, còn không phải vì ta lo cho hiền tế tương lai của nữ nhi của ta sao? Không lẽ đợi lão bồi dưỡng cho cậu ta lên Đại Tiên cảnh giới? khi đó so với tiểu nữ của ta quả thật có chút không xứng!” Băng Tuyết làm mặt khinh thường nhìn Hỏa Sư lên giọng.

“Ha ha ha, cuối cùng nàng cũng chịu thừa nhận rồi sao? đã vậy bên Hỏa Tộc ta cũng không ngại nữa. Hỏa Long, mau gọi Băng Tuyết một tiếng nhạc mẫu đi!” Hỏa Sư sảng khoái nói.

“Cái gì? nhạc mẫu sao? chuyện gì đang xảy ra vậy?” Hỏa Long có chút không hiểu liền thắc mắc.

“Tên ngốc này, chẳng phải người ta đã đồng ý gả tiểu cô nương kia cho ngươi rồi sao? mau gọi một tiếng nhạc mẫu đi!” Hỏa Sư được dịp lại càng cười đắc ý hơn nữa.

Lúc này Hỏa Long quay sang nhìn Băng Liên thì chỉ thấy nàng thẹn thùng cúi mặt xuống đất né tránh ánh mắt của Hỏa Long.

“Vậy… có nghĩa là nàng đồng ý gả cho ta rồi sao???” Hỏa Long chợt trở nên lúng túng.

Băng Liên không nói gì, chỉ khẽ gật đầu nhẹ một cái như thể đồng tình với câu nói vừa rồi của Hỏa Long. Cả người Băng Liên giờ đây đang nóng bừng vì xấu hổ và mắc cỡ nên không thể mở được lời nào.

Nhìn về phía Băng Tuyết, Hỏa Long liền nhận được một nụ cười hiền hậu và ánh mắt dịu dàng của người. Nó làm cho Hỏa Long nhớ về sự ấm áp của mẹ anh, điều mà anh đã không được cảm nhận từ rất lâu rồi.

“Nhạc … mẫu…” giọng lắp bắp kèm chút run rẩy vì hồi hộp và xúc động chầm chậm thốt ra từ miệng Hỏa Long.

“Hiền tế ngoan, ta từ giờ trao Băng Liên lại cho con, hy vọng con có thể thay ta chăm sóc nó thật tốt. Nhớ phải trở thành chỗ tựa vững chắc cho nó mỗi khi gặp khó khăn. Nếu con không làm được điều đó thì hãy trả Băng Liên lại cho ta. Nếu để ta thất vọng thì ta sẽ thẳng tay trừng trị con!” Băng Tuyết nghiêm giọng nhắn nhủ.

“Tuân lệnh nhạc mẫu. Con sẽ bảo vệ nàng bằng cả tính mạng này! Suốt đời này sẽ không bao giờ khiến nàng phải đau buồn hay gặp nguy hiểm!” Hỏa Long lúc này cũng đã lấy lại được dũng khí của mình, mạnh mẽ đáp.

Nghe vậy Băng Tuyết khẽ mỉm cười rồi quay về phía Hỏa Sư nhắc một vài điều về chuyến hội quân ngày mai, sau đó cùng Băng Liên rời đi. Trước khi đi không quên dặn dò Hỏa Long tận dụng cho tốt Ngũ Sắc Đan để nhanh chóng đột phá rồi chăm chỉ tập luyện để nâng cao thực lực. Còn nhắn thêm rằng sau trận đại chiến này sẽ tổ chức hôn lễ cho hai đứa.

Về phần Băng Liên, dù trong suốt lần gặp mặt này không nói được thêm lời nào, nhưng trước khi theo mẫu thân về cũng kịp đặt một nụ hôn chớp nhoáng lên má Hỏa Long như để làm tín vật định ước cho lần sau gặp mặt, khi đó hai người có lẽ sẽ trở thành phu thê.

Khi cả hai người đã đi khuất, Hỏa Long vẫn đứng im như tượng đá. Nụ hôn vừa nãy của Băng Liên như đóng băng cả người Hỏa Long lại, khiến cho anh ta không thể di chuyển dù chỉ là một ngón tay.

Nhìn thấy biểu hiện vô dụng kia của Hỏa Long, Tiểu Trư lắc đầu chán nản rồi tiện chân đạp một cái vào mông Hỏa Long khiến anh ta ngã về phía trước tí thì sấp mặt xuống đất.

“Cái tên khốn nhà ngươi làm cái gì vậy hả? Muốn hại chết ta phải không?” Hỏa Long phẫn nộ quát lớn.

“Xem ai đang nói kìa, vừa mới lúc nãy thôi còn như người mất hồn chỉ sau một nụ hôn nhẹ của nữ nhân. Lão đại à, anh thật vô dụng quá đi, không bằng một góc của lão trư ta rồi!” Tiểu Trư vênh mặt lên tự đắc.

“A, tên heo mập này muốn chết phải không? Hôm nay lại dám nói chuyện như thế với ta!” Hỏa Long tức tối vặn lại.

“Thôi, hai đứa đừng gây gổ nữa. Long nhi à, quả thật lúc nãy con có hơi khiến ta xấu hổ đấy, đường đường là nam nhi mà lại bị cảm xúc chi phối thế kia, thật là chả ra làm sao cả… con đi mà học tập đại ca của con nhiều vào.” Hỏa Sư được dịp cũng hùa vào chọc tức Hỏa Long.

Hỏa Long bị nói cho đến mức tức không nói nên lời. Sau đó anh ta liền cầm Ngũ Sắc Đan nhét vào thắt lưng không gian rồi bực bội bỏ về phòng.

“Nhớ tận dụng thật tốt cơ hội này để đột phá đấy. Cơ hội hiếm có như vậy không có lần thứ hai đâu!” Hỏa Long đang đi thì nghe thấy truyền âm của Hỏa Sư văng vẳng bên tai.

“Hừ, ta sẽ khiến cho mọi người chứng kiến thực lực chân chính của ta!” Hỏa Long gầm lên.

Vừa vào bên trong căn phòng của mình, Hỏa Long liền phóng lên giường xếp bằng ngay ngắn, ngón tay chạm vào thắt lưng liền xuất hiện viên Ngũ Sắc Đan lấp lánh lơ lửng trước mặt.

Không chút chần chừ hay do dự, Hỏa Long lập tức há miệng ra hút lấy viên Ngũ Sắc Đan vào trong miệng rồi kế đến bắt đầu tiến nhập trạng thái tu luyện.

Đan vừa vào trong nội thể lập tức phát huy công dụng thần kỳ của nó. Cỗ ánh sáng năm màu nhanh chóng tách ra rồi hòa vào những nội tạng và gân cơ trong người Hỏa Long. Chỉ trong giây lát Hỏa Long đã cảm nhận được sự biến đổi khổng lồ bên trong. Mọi thứ đang chuyển hóa cực kỳ thần tốc, cảm giác như tất cả mọi thứ chuẩn bị được nâng cấp lên một tầng cao mới, sẵn sàng cho việc tấn nhập vào cảnh giới Đại Tiên.

“Đây… đây chính là cảm giác cơ thể chuẩn bị đột phá vào cảnh giới Đại Tiên sao? Thật sảng khoái, tất cả thương tích trên ngươi đều đã khôi phục hoàn toàn, chưa kể hỏa nguyên càng lúc càng tăng lên không ngừng như thủy triều dâng vậy!” Hỏa Long cảm khái phát ra một hơi đầy sảng khoái.

Sau gần một giờ biến đổi điên cuồng bên trong cơ thể Hỏa Long, giờ phút này chính là khoảnh khắc cực kỳ quan trọng cần phải tập trung cao độ tinh thần nếu không sẽ không thể tấn thăng ngược lại còn bị phản phệ có thể dẫn đến tử vong.

Luồng khí sắc màu tím cuồn cuộn tuôn trào ra bên ngoài, từ từ bao phủ toàn bộ cơ thể Hỏa Long rồi ngưng tụ lại thành hình một quả cầu khí to lớn.

Bên trong bắt đầu xuất hiện ba động. Ba động mỗi lúc một lớn dần, xung quanh bắt đầu có hiện tượng rung chuyển do khí lực phát ra từ quả cầu tím kia. Lực lượng dao động càng lúc càng khủng khiếp, gió lốc không ngừng thổi khắp gian phòng, cường độ mạnh đến mức thổi bay cả cửa chính.

Ngồi trong phòng của mình, Hỏa Sư chợt mở bừng mắt ra, sau khi cảm nhận được luồng khí tức quen thuộc đó thì liền mỉm cười rồi chầm chậm nhắm mắt lại.

“Tiểu tử khá lắm, cố mà tu luyện cho tốt, đừng để Hỏa Tộc chúng ta mất mặt.” Hỏa Sư lẩm bẩm.

Ngay lúc này đây, một thân ảnh mặc hồng bào đột nhiên bay vọt ra khỏi tử sắc cầu, huyền phù trên không trung. Sau đó một cỗ khí lực vô cùng cường đại từ trên người hồng bào nhân này bộc phát ra bên ngoài. Lực uy chấn mạnh đến mức cả gian phòng đều bị rung lắc dữ dội, một số thanh xà gỗ phía trên không chịu nổi liền bị chấn nát, thổi bay ra xa.

Đứng trên không, đưa mắt nhìn toàn thân một lượt, Hỏa Long có chút ngạc nhiên với sự biến đổi kinh ngạc này. Cơ thể dường như có chút to lớn hơn trước, cơ bắp cũng săn chắc hơn và tốc độ vận động cũng cực kỳ nhẹ nhàng và linh hoạt. Khắp người đồng loạt là một cảm giác thư thái và nhẹ nhàng, hỏa năng trong người đang lưu chuyển vô cùng mạnh mẽ, có thể trực tiếp hồi phục hỏa năng từ môi trường tự nhiên bên ngoài. Môi trường càng mang hỏa tính thì khả năng phục hồi hoặc hấp thụ để luyện hóa càng nhanh.

“Phù…! không ngờ cảnh giới Đại Tiên này lại có nhiều lợi ích như vậy, thảo nào ai cũng muốn nhanh chóng tiến vào cảnh giới này. Vậy là từ nay ta có thể tăng cường tốc độ tu luyện của bản thân rồi. Ngày mai thử vào Thánh Hỏa Sơn xem kết quả như thế nào.” Hỏa Long vô cùng thích thú với những biến đổi mới trên cơ thể mình, gương mặt bỗng trở nên vô cùng rạng rỡ.

Trong khi đó, bên trong cơ thể Hỏa Long, một không gian bắt đầu được hình thành ngay bên cạnh Bản Nguyên Tâm, không gì khác ngoài Linh Thú Tâm!

Ngay đúng lúc Linh Thú Tâm vừa thành hình thì trên ngực Hỏa Long chợt phát ra một chùm sáng kim sắc vô cùng chói lói. Đây chính là vật mà Hỏa Long vô tình thu được khi rớt xuống hồ nham tương trong Cuồng Long Động.

Không biết sao giờ phút này nó lại bỗng phát sáng như thể đang cảm ứng với thứ gì đó. Không lẽ cái mà nó cảm ứng lại chính là Linh Thú Tâm bên trong người Hỏa Long.

Dù Hỏa Long có chút khó hiểu nhưng sau một lúc thì chùm sáng đó cũng nhạt dần rồi tan biến mất khiến cho Hỏa Long an tâm phần nào.

“Giờ phải nghỉ ngơi trước cái đã, ngày mai sẽ có nhiều việc phải làm đây!” Hỏa Long mỉm cười rồi quay trở về giường của mình làm một giấc ngon lành.

Sáng sớm hôm sau, Hỏa Sư cùng ba vị quốc sư đều đã sẵn sàng lên đường. Phía sau là hơn trăm cường giả cấp bậc thấp nhất cũng là Hồng Sắc Đại Tiên với khí thế ngút trời đã chuẩn bị tâm lý xông pha chiến trường. Trong thành hiện giờ chỉ còn lại hai huynh đệ Hỏa Lân, Hỏa Long cùng bốn vị trưởng lão thực lực vô cùng bí ẩn ở lại thủ hộ đế quốc.

Đúng ra Hỏa Cương cũng tham gia chuyến đi này, có điều không hiểu sao từ lúc ông ta tách ra đi về phía Mộc Quốc để mời Phong Tộc hợp chiến đến nay vẫn chưa quay trở về. Thời gian cấp bách nên Hỏa Sư không thể chờ đợi lâu hơn đành đi trước một bước.

“Phụ thân xuất quân toàn thắng, vinh danh trở về!” Hỏa Lân đứng trên tường thành hô lớn.

“Toàn thắng, toàn thắng!!!” tất cả binh sĩ trên tường thành đồng thanh hô lớn khiến cho sĩ khí bỗng chốc tăng vọt.

Hỏa Sư không nói gì, chỉ ngoái đầu về phía sau, nhìn hai nhi tử cùng toàn bộ đế quốc của mình. Ánh mắt kiên định và quyết tâm lập tức xuất hiện trên gương mặt của ông ta. Ngay sau đó, Hỏa Sư giơ tay về phía địa điểm tập trung cùng với Thủy Quốc, ra lệnh tiến quân.