Băng Hỏa Chí Tôn

Chương 70: Tung Tích Băng Hoa!




Đứng hình mất một lúc lâu Hỏa Long mới chợt lấy lại được ý thức. Không chậm trễ liền bước lên giường băng rồi nằm bên cạnh Băng Liên.

Ngay lúc nhục thể hai bên tiếp xúc nhau, một dòng điện chợt chạy khắp sống lưng của Hỏa Long khiến hắn nổi hết da gà.

Nằm lẳng lặng bên cạnh một ngọc nữ trong trạng thái không mảnh vải che thân khiến cho Hỏa Long không khỏi lúng ta lúng túng không biết nên làm gì trước tiên. Sau một hồi chần chừ, Hỏa Long lấy tay vòng qua thân người Băng Liên rồi mạnh mẽ nhấc bổng cả người nàng lên rồi nhẹ nhàng đặt lên trên người mình theo đúng những gì Hỏa Dược đã chỉ dẫn.

Cảm giác man mát và mềm mại của lớp da mịn màng của Băng Liên làm cho Hỏa Long hết sức dễ chịu. Ngay khi đó một luồng tà hỏa từ trong người Hỏa Long bỗng chốc bùng phát mãnh liệt, hạ thể theo bản năng liền trỗi dậy, trong giây phút cả người Hỏa Long như mất tự chủ để cho tứ chi mặc sức mà tung hoành, hỏa lực trong người cùng theo đó mà sôi sục lên như muốn bùng phát ra bên ngoài.

Đột nhiên băng khói bốc lên nghi ngút từ cơ thể Băng Liên khiến cho Hỏa Long giật mình, lập tức chấn chỉnh lại tinh thần của bản thân.

“Phù, thật là nguy hiểm, chỉ một chút nữa thôi là ta đã gây tổn hại cho cơ thể ngọc ngà của nàng rồi, thứ lỗi cho sự thô lỗ của ta!”

Sau đó Hỏa Long liền chú tâm điều khiển hỏa lực để nó đạt được mức độ vừa phải để không làm tổn thương cơ thể Băng Liên khi hỏa lực tiến vào.

Khi mọi thứ đã ổn định, Hỏa Long liền ôm cả người Băng Liên, dùng sức nóng trong người từ từ thấm vào cơ thể của Băng Liên, quá trình này diễn ra hết sức chậm rãi để Hỏa Long có thể kịp thời xử lý nếu có tình huống nguy hiểm nào xảy ra.

“Băng Liên, nàng hãy cố gắng lên, ta sẽ cố hết sức để làm cho nàng tỉnh lại.” Hỏa Long ngắm nhìn dung mạo tuyệt trần của Băng Liên, khẽ thầm nhủ.



Trong thời gian Hỏa Long ở trong băng thất ở Thủy Quốc thì ở phía Hỏa Quốc, Tiểu Trư vẫn miệt mài thi hành nhiệm vụ của hắn, ngày đêm không ngừng nghỉ liên tục lục soát từng ngõ ngách trong khu rừng linh thú để tìm kiếm tung tích nơi ẩn náu của nhóm bí nhân kia.

Ngày qua ngày, tháng qua tháng, thấm thoát thời gian cũng đã hơn hai tháng kể từ khi Tiểu Trư bắt đầu tìm kiếm khu vực nơi đây. Mọi ngóc ngách cũng hầu như đều bị dò xét kỹ lưỡng, chỉ còn một phạm vi nhỏ nữa thôi là đã hết địa phận của linh thú cấp thấp rồi. Nếu đi sâu hơn nữa chỉ có thể tiến vào khu vực của những linh thú cấp ba vô cùng đáng sợ, không cẩn thận có thể mất mạng như chơi!

“Hừ, không biết đám người chết tiệt kia trốn ở đâu mà để lão Trư ta tìm hoài không gặp. Nếu để ta bắt gặp bây giờ chắc chắn sẽ giết sạch bọn chúng rồi nhai đến hết xương cốt của chúng!” Tiểu Trư bực bôi thầm mắng.

Đi thêm chút nữa liền sẽ tiến vào địa phận của Cự Bạo Hắc Hùng - linh thú cấp ba cai quản khu vực này. Nếu Tiểu Trư bước vào phạm vi này rất có khả năng gây ra xung đột không cần thiết.

“Hay là thôi ta cứ quay về báo lại với lão đại. Dù sao cũng đã tận lực hai tháng nay rồi…” Tiểu Trư vừa nói vừa thở dài đầy thất vọng.

Bỗng nhiên có một hắc ảnh vụt nhanh qua những thân cây. Tốc độ vô cùng khủng khiếp tựa như chỉ có thể nghe thấy tiếng gió vút đi qua những kẽ lá.

“Tên kia, không lẽ là một tên trong số chúng? phải mau chóng bám theo!” Không chút chần chừ, Tiểu Trư vội dùng hết tốc lực lao theo bóng đen kia.

“Phải cẩn thận, nếu để hắn phát hiện ra thì chết chắc!” Tiểu Trư cẩn thận giữ khoảng cách an toàn với hắc ảnh kia.

Một hồi sau, khi hắc nhân kia bay tới một vách núi, hắn liền dừng lại. Tiểu Trư theo đó cũng lập tức nấp vào trong một bụi cây rồi khẽ chăm chú quan sát động tĩnh của hắn.

Chỉ thấy hắn ta dùng khí lực để di chuyển vách núi đó, để lộ ra một thông đạo to lớn. Ngay sau khi hắn bước vào thì vách núi kia cũng được trả về vị trí ban đầu.

“Không ngờ là bọn chúng lại ẩn nấp ở nơi này, khó trách lão đại tìm kiếm mãi cũng không phát hiện ra điều gì…”

Đang mải mê suy nghĩ thì đột nhiên một áp lực khủng bố từ phía sau lưng Tiểu Trư bỗng ập đến khiến cho hắn hoảng hồn phi thân tránh né.

Đùng một tiếng, bụi cây ban nãy Tiểu Trư vừa ẩn nấp đã bị đánh thành một đống đất bùi nhùi. Lực công kích thật kinh khủng!

Tiểu Trư quay mắt về phía bóng đen kia thì liền nhận ra đó chính là Cự Bạo Hắc Hùng, chủ nhân của khu vực này.

“Sao lại xui xẻo đến vậy, khi không lại để hắn phát hiện ra, chuyến này gay rồi!” Tiểu Trư lẩm bẩm.

“Tên nhóc kia, ngươi từ đâu đến, dám xông vào địa phận của ta, không biết sống chết là gì!” Cự Bạo Hắc Hùng gầm lên đầy dữ tợn.

“Hắc Hùng huynh bình tĩnh, tiểu đệ chỉ là vô tình đi lạc vào đây, không biết nơi đây là địa bàn của huynh, thành thật xin lỗi, đệ sẽ rời đi ngay!”

“Ngươi muốn đi? không dễ thế đâu. Kẻ nào bước chân vào lãnh địa của ta chỉ có hai con đường để đi. Một là quy thuận làm thuộc hạ của ta, hai là chết dưới tay ta. Ngươi chọn cái nào?”

“Này ta cũng chỉ vô tình đi vào địa bàn của huynh thôi, có cần dồn ta vào đường cùng như vậy hay không?” Tiểu Trư bực bội phản ứng.

“Đã vậy nghĩa là ngươi chọn chết dưới tay ta rồi. Không cần nói nhiều, nạp mạng đi nhãi ranh!” Hắc Hùng giận dữ hống lên, sau đó lao về Tiểu Trư kích sát.

Tiểu Trư liền nhanh chân bay người sang một bên né tránh. Nhờ sau khi đột phá nên thế chất và năng lực của hắn cũng có tiến bộ rất nhiều nên có thể miễn cưỡng ứng phó được vài chiêu của linh thú cấp ba. Nhưng nếu kéo dài sẽ cầm chắc thất bại.

“Làm sao đây, ta không phải đối thủ của con gấu điên này, phải mau nghĩ ra cách nếu không công sức của ta đều đổ sông đổ biển hết…”

Vừa phải gồng mình tránh những đợt tấn công như vũ bão vừa phải căng não nghĩ cách khiến cho mồ hôi của Tiểu Trư tuôn ra như tắm, bụng sôi sùng sục.

Không may trong lúc lúng túng, Tiểu Trư vấp phải một gốc cây, ngã lăn ra đất. Thấy vậy Hắc Hùng nhân cơ hội dồn toàn lực vào một chiêu, định sẽ đánh cho Tiểu Trư thịt nát xương tan.

Đột nhiên bụng Tiểu Trư phình to lên, tiếp theo đó một thanh âm thô tục liền phát ra kèm theo một đám khói màu nâu vàng cùng một mùi hôi thối nồng nặc khủng khiếp.

Hắc Hùng vừa lao đến liền lãnh đủ cỗ khói ghê tởm đó lập tức khựng thế công kích lại, lấy tay che mũi rồi nhảy lui lại hơn chục bước để tránh khỏi phạm vi của đám khói hôi thối kia.

“Cái tết chết bầm này không ngờ lại còn một chiêu hạ tiện này nữa, ta đúng là đã quá chủ quan với hắn!” Hắc Hùng điên tiết gầm lên.

Khi cỗ khói kia tan đi cũng là lúc Tiểu Trư đã nhanh chân chạy đi mất. Đây quả là một sự kiện hy hữu trong chiến đấu. Dẫu sao Tiểu Trư vẫn có thể toàn mạng trở về đã là một thành công lớn trong chuyến đi lần này.

Sau khi thoát khói sự truy sát của Hắc Hùng, Tiểu Trư chạy không ngừng nghỉ ba ngày ba đêm liền, nhanh chóng muốn báo cho Hỏa Long biết vị trí của đám người thần bí kia.

Thế nhưng khi về tới Hỏa Quốc thì Hỏa Long vẫn chưa về, vì thế Tiểu Trư vội báo cho Hỏa Bách quốc sư về phát hiện của mình.

“Ngươi nói thật chứ? nếu vậy thì đây là cơ hội tốt để chúng ta trả lại món nợ cho bọn chúng rồi! ta sẽ bẩm báo lại với quốc vương. Cảm ơn người, Tiểu Trư, giờ ngươi có thể nghỉ ngơi rồi.”

Nghe vậy Tiểu Trư cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Nhiệm vụ này hắn đã hoàn thành xuất sắc rồi, giờ cũng đến lúc nghỉ ngơi rồi.

Vừa nghĩ đến đó thì toàn thân Tiểu Trư chợt mềm nhũn ra, ngã lăn xuống đất. Trải qua đoạn đường xa như vậy mà không kiệt sức thì quả thật không còn là linh thú bình thường nữa rồi.

Hỏa Bách nhìn bộ dạng tơi tả và nhếch nhác của Tiểu Trư liền khẽ mỉm cười đầy vui vẻ. Lão biết Tiểu Trư đã trải qua khổ cực như thế nào, hiện giờ lão cũng cảm thấy vui vì Hỏa Long có một người hảo hữu trung thành và tận tâm như vậy.

Kế đó, Hỏa Bách sai người đưa Tiểu Trư về chỗ nghỉ ngơi, đồng thời căn dặn chuẩn bị thật nhiều thức ăn cùng dược liệu để sau khi tỉnh lại Tiểu Trư có thể mau chóng phục hồi.

Khi đã phân phối xong, Hỏa Bách liền vội đi báo tin cho Hỏa Sư trong cung điện.

“Ngươi có chắc không? nếu đúng là vậy thì mau chọn ra những tinh anh của Hỏa Quốc lại cho ta, ta muốn lập tức bắt chúng phải trả giá!” Hỏa Sư vừa nghe được tin tức liền bật đứng dậy, phấn khích nói.

“Quốc vương, thuộc hạ biết người rất muốn trả thù cho Hỏa Sát nhưng cũng phải đề phòng trường hợp chúng giương đông kích tây, dụ hổ ra khỏi hang rồi âm thầm đánh chiếm Hỏa Quốc của chúng ta!” Hỏa Cương đứng bên cạnh vội nhắc.

“Không lo, ta đã có dự liệu, lần này ta nhất định phải làm cho bọn chúng vĩnh viễn biến mất!” Hỏa Sư kiên quyết nói.

“Nếu vậy chúng ta cứ triệu tập nhân lực lại trước, sau đó xin nghe theo phân phó của quốc vương.” Hỏa Cương nghe vậy cũng yên tâm, đồng thuận đáp.

“Được, vậy ngươi mau đi tuyển chọn cho ta những người có thực lực trên Hồng Sắc Đại Tiên lại đây, sau đó ta sẽ nói rõ kế hoạch của ta. Mau đi đi!” Hỏa Sư hối thúc.

Hỏa Cương lập tức phóng đi thu thập binh lực, không đầy hai canh giờ sau thì đã có hơn năm mươi tinh anh tập trung bên trong cung điện của Hỏa Sư.

“Bẩm quốc vương, đây là năm mươi người có thực lực từ Tranh Sắc Đại Tiên trở lên, có một số người đã đạt tới cảnh giới Hoàng Sắc Đại Tiên.” Hỏa Cương nhanh chóng báo cáo.

“Tốt! giờ các ngươi nghe kỹ đây. Ba mươi người sẽ đi theo ta trực tiếp tấn công vào sào huyệt của bọn chúng, hai mươi người kia tản ra thủ vệ bên ngoài tránh để cho bất kỳ kẻ nào chạy thoát khỏi tay chúng ta. Tất cả đã rõ chưa?” Hỏa Sư hét lớn.

“Rõ thưa quốc vương!” năm mươi người đồng thanh hô lớn.

“Phụ vương, chúng ta có nên thông báo cho bên Thủy Quốc không? bọn họ cũng có thù hận rất lớn với đám bí nhân này, nếu có sự hợp lực của họ thì khả năng chiến thắng lần này của chúng ta chắc chắn sẽ cao hơn rất nhiều.” Hỏa Lân chợt đề nghị.

“Cái này… cũng có lý, họ cũng chịu chung nỗi đau mất mát như chúng ta. Được, vậy chúng ta sẽ phái một nhóm qua Thủy Quốc báo tin rồi chờ tin tức từ bên đó. Nếu họ do dự thì chúng ta cứ xuất phát không cần chờ nữa!” Hỏa Sư nghiêm mặt nói.

Ngay sau đó một nhóm tinh anh được cử qua Thủy Quốc báo tin. Đúng như dự đoán của Hỏa Lân, Băng Tuyết vừa nghe tin liền huy động lực lượng gồm hơn ba mươi cao thủ cũng trên cấp bậc Hồng Sắc Đại Tiên tham gia trợ chiến.

“Chuyến này phải tìm cho được tung tích của tiểu Hoa và Băng Càn. Mất tích lâu như vậy hy vọng bọn nhỏ vẫn bình an.” Băng Tuyết thầm nhủ.

Trong khi đó, băng thất vẫn chưa có động tĩnh gì. Hỏa Long có lẽ vẫn chưa thể hóa giải được khối băng lực quái ác kia. Có lẽ vẫn phải cần thêm chút thời gian nữa.

Hành quân chú trọng thần tốc, chính vì thế nhóm người Băng Tuyết không ngừng nghỉ phi hành liên tục cả ngày để kịp hội quân cùng Hỏa Sư ở bìa rừng, chuẩn bị cho một trận tập kích quy mô lớn vào hang ổ nhóm người thần bí kia.

Vừa trông thấy nhóm người Băng Tuyết, Hỏa Sư liền khẽ mỉm cười vui mừng. Ít ra có thêm sự trợ giúp của Thủy Quốc vẫn là tốt hơn.

Lúc này Tiểu Trư cũng đã hoàn toàn bình phục sau một ngày ăn ngủ không ngừng nghỉ, nạp vào cơ thể vô số dược bảo và dưỡng chất. Giờ đây hắn đã sẵn sàng dẫn đường cho toàn quân lên đường.

“Tuyết muội, đa tạ đã tham gia giúp đỡ chúng ta.” Hỏa Sư nhìn Băng Tuyết khẽ gật đầu nói.

“Sư huynh đừng khách sáo, chúng là kẻ thù chung của hai đế quốc chúng ta, việc này là nên làm. Với lại ta cũng cần tìm lại tiểu nữ trong tay chúng nên lần tấn công này nhất định phải tham gia.” Băng Tuyết đầy kiên nghị đáp.

“Được, vậy ta không nhiều lời nữa. Tiểu Trư, dẫn đường!” Hỏa Sư hét lớn.

“Rõ!” Tiểu Trư dõng dạc đáp.

Ngay lập tức Tiểu Trư liền phóng về phía trước với tốc độ tối đa, theo sau lưng hắn là một liên quân Hỏa Thủy từ hai đế quốc. Mặc dù quân số không quá đông nhưng khí thế toát ra từ những tinh anh dũng mãnh khiến cho không khí nồng nặc mùi sát khí và áp bức. Những linh thú thông thường cảm nhận được cỗ khí tức kinh khủng đó lập tức tránh xa khỏi hướng đi của toàn quân, không một linh thú nào dám đứng trong đường hành quân của nhừng cường giả này.



Khi đó, bên trong hang núi bí mật, có rất đông người đang tụ tập nơi đây, ước chừng phải hơn năm mươi người. Lúc này mọi người đều đang nhôn nhao bàn tán.

“Lão Bạch, chúng có lẽ sắp đến rồi, có kế sách gì hay không?” Một tên hắc y nhân chợt hỏi.

“Chúng đến thì ta cứ tránh, nơi đây còn có một thông đạo nữa cơ mà. Nếu chúng có gan đuổi theo chúng ta thì ở đầu phía bên kia chúng ta sẽ lập tức phản công, cho chúng biết thế nào là địa ngục có đi không có về. Đúng không lão Hắc?” Gã bạch y nhân cười đắc chí, quay sang vỗ vai gã hắc y nhân đứng bên cạnh.

“Này, đừng có mà động tay, động chân lung tung, cẩn thận cái tay nhà ngươi!” lão Hắc kia cằn nhằn đầy khó chịu. Xem ra hắn không thích đụng chạm cơ thể với người khác.

“Ha ha ha, sao cũng được. Nhờ vào bí thuật giải phong ấn của tiểu tử Băng Thiết đem về mà giờ đây tổ chức của chúng ta đã hoàn thành mục tiêu sớm hơn dự định. Thời khắc chúng ta lật đổ những đế quốc kia đã sắp đến rồi, đúng không các huynh đệ?” giọng lão Bạch vang vọng khắp không gian trong phòng mang theo hào khí ngút trời.

Ngay lập tức đám đông liền đồng thanh hưởng ứng tiếng gọi phát động đó của lão Bạch. m thanh được kích phát khiến cho cả ngọn núi như bị rung lắc dữ dội.



Trong khi đó, đại quân đang sắp sửa đến vị trí hang núi thì Hỏa Sư và Băng Tuyết chợt khựng người lại.

“Là âm chắn sao? đám người này cũng cẩn thận ghê nhỉ. Xem ra chúng ta đã bị lộ vị trí rồi, phải nhanh hơn nữa thôi. Tiểu Trư, còn xa nữa không?” Hỏa Sư trầm ngâm một lúc rồi hỏi.

“Quan hết cánh rừng này là sẽ thấy một ngọn núi lớn, đó chính là nơi ẩn náu của chúng.” Tiểu Trư nhanh nhảu đáp.

“Được, toàn quân nghe lệnh, tốc độ tối đa!” Hỏa Sư gầm lên.

Toàn bộ cường giả lập tức vận khí lên đồng loạt, sau đó lao đi với tốc độ chóng mặt.

Chưa đầy một khắc, toàn quân đã nhìn thấy ngọn núi bí ẩn kia. Lúc này mọi người đều chuẩn bị tinh thần sẵn sàng để chiến đấu.

Theo như phân phó ban đầu, hai mươi tinh anh Hỏa Quốc liền tỏa ra tạo thành một vòng tròn trên không bao vây ngọn núi lại. Số còn lại liền theo chân Hỏa Sư đánh thẳng vào bên trong.

Hai tay Hỏa Sư vận hỏa lực tạo thành hai cự quyền khổng lồ, chỉ trong một hơi thở đã đập nát vách núi khổng lồ kia.

“Tấn công!” Hỏa Sư hô lớn.

Ngay lập tức những cường giả phía sau liền lao thẳng vào bên trong hang núi, hỏa lực và băng lực phát ra sáng rực làm cho hang động trông như đang được thắp sáng, mọi vật trong hang động đều hiện ra trước mắt mọi người.

Hỏa Sư và Băng Tuyết đi theo sau. Khi phát hiện trong hang không còn ai, Hỏa Sư liền phái người tỏa đi khắp hướng để tìm tung tích của nhóm người kia.

Sau một hồi tìm kiếm, bọn họ đã phát hiện ra nơi trước kia từng giam cầm những tộc nhân của các đế quốc khác bị mất tích. Hiện giờ bọn họ chỉ còn lại những cái xác vô hồn, ban nguyên dường như đã bị hút ra khỏi cơ thể khiến họ tử vong.

“Thật khủng khiếp, không biết ai đã nghĩ ra chiêu thức hút cạn bản nguyên trong cơ thể họ, khiến họ chết một cách đầy đau đớn như vậy.” Băng Tuyết kinh ngạc và ghê sợ khi chứng kiến những cái xác vô hồn kia.

Rồi chợt như nhớ ra điều gì, nàng vội vàng chạy đi kiểm tra từng xác nữ nhi. Vừa tìm kiếm trong đầu nàng không ngừng cầu mong chuyện xấu nhất đừng xảy ra.

Rồi đột nhiên Băng Tuyết phát hiện một chiếc vòng tay nằm dưới mặt đất. Vật này đối với nàng vô cùng quen thuộc vì nó chính là thứ mà nàng đã tặng cho Băng Hoa nhân dịp cô bé lên bốn tuổi.

Bàn tay nàng run rẩy cầm chuỗi ngọc lên, đôi mắt đã ngấn lệ vội vã đảo quanh khu vực đó để kiểm tra thêm một lần nữa.

May mắn là không có xác chết nào giống Băng Hoa cả, nhờ vậy Băng Tuyết mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất thì cho đến giờ phút này nàng cũng đã biết cô bé còn sống.

Vừa quay lại nhìn về phía Băng Ngọc thì Băng Tuyết chợt cứng đơ cả người khi thấy trên tay Băng Ngọc là xác chết của Băng Càn, người cùng bị bắt chung với Băng Hoa.

Vội quay người đi rồi lau đi nước mắt đau buồn của mình, Băng Tuyết gắng gượng nói.

“Sư huynh, chúng ta cần lập tức truy đuổi bọn chúng, ta nghĩ bọn chúng chưa rời khỏi đây lâu đâu, chắc chắn là còn một lối ra khác ở đâu đó.”

“Được, chúng ta mau chia ra tìm kiếm, nhất định phải tìm ra đám khốn kiếp đó!” Hỏa Sư tức giận quát lớn.

Cầm trong tay chuỗi ngọc của Băng Hoa, Băng Tuyết bỗng siết chặt tay lại, thầm nhủ.

“Hãy cố gắng cầm cự chờ mẫu thân nhé, tiểu Hoa. Ta nhất định sẽ cứu được con!”