Từ phía trên cao nhìn xuống, Phong Trúc có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo đến thấu xương do khối băng lực khổng lồ toát ra từ Băng Liên tạo ra. Cơ thể hiện giờ đang rất đau đớn nhưng vẫn cố gắng cử động, cố gắng tung ra một chiêu cuối cùng.
"Phong Linh Hội Tụ!"
Hai bàn tay khẽ run rẩy, từ từ siết chặt lại. Cỗ phong lực trong tự nhiên từ khắp nơi bỗng chốc cuồn cuộn xoáy quanh cơ thể Phong Trúc tạo thành một hình dáng như một mũi khoan với phần đầu vô cùng sắc nhọn. Tiếng gió xoáy điên cuồng gầm rú trong không trung làm cho ai nghe thấy cũng đều nổi da gà, nương theo thế rơi của Phong Trúc, tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn.
Ánh mắt đầy kiên định và quyết đoán, Phong Trúc nhìn về phía Băng Liên bên dưới, dùng hết sức bình sinh hét lớn:
" Băng Liên, đây là chiêu thức cuối cùng của ta, nếu ngươi có thể phá giải nó thì ta sẽ chấp nhận thua trận thi đấu này!"
"Tới đi!" Băng Liên lạnh lùng đáp
Băng lực từ trong người Băng Liên đột ngột bùng phát mãnh liệt, trong nháy mắt khối băng lực đó đã ngưng tụ thành hình một con phụng hoàng băng cực kỳ uy phong và tuyệt mỹ.
"Phụng Vũ Cửu Thiên!"
Sau tiếng hét, phụng hoàng cất cao sải cánh của nó để phóng thẳng lên bầu trời trên cao, lượn một vòng quanh quảng trường rồi nhanh chóng lao thẳng về phía Phong Trúc đang rơi xuống.
Không gian xung quanh như bỗng chốc rơi vào trong im lặng, tất cả đều chăm chú hướng sự chú ý lên phía trên cao, nơi xuất hiện màn đọ sức gay cấn của hai tuyển thủ xuất sắc nhất trận đấu này.
"Ầm...Đùng...Oành!!!"
Vô số tiếng nổ liên tiếp nổ ra, trên bầu trời giờ đây phủ đầy những bụi tuyết li ti rơi ra từ cơ thể băng phụng. Một cảnh tượng đẹp huyền ảo bỗng nhiên lại xuất hiện giữa thời khắc quyết định này.
Trong hoàn cảnh mịt mờ như vậy, không ai có thể nhìn ra người nào đang chiếm ưu thế. Chỉ có thể chờ đợi đến khi đám bụi tuyết kia hoàn toàn biến mất.
Đột nhiên một thân ảnh từ bên trong đám băng tuyết kia rơi thẳng xuống đất, bất tỉnh tại chỗ. Xung quanh không còn phát ra một chút khí lực hay phong lực nào. Điều này cho thấy Phong Trúc đã hoàn toàn thất bại trong lần đối đầu vừa rồi.
Phụng hoàng băng bấy giờ mới tiếp tục bay thẳng lên chín tầng mây trên cao, tung đôi cánh rực rỡ đầy kiêu hãnh của nó rồi biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người.
Băng Liên sau đó liền di chuyển tới khu vực trung tâm sân đấu, cơ thể chợt phát ra luồng sáng màu lam sắc dịu nhẹ. Kế đó liền thi triển chiêu thức phục hồi đa thể lên tất cả những người đang nằm trên sân.
Chỉ một lúc sau, những người đang nằm trên sân đã từ từ tỉnh lại, cơ thể bắt đầu có dấu hiệu cử động.
Ngưu Minh từ bên ngoài quan sát đã rõ ràng minh bạch đội chiến thắng trong trận thi đấu thứ hai này, liền nhanh chóng tiến lại phía Băng Liên rồi hô lớn.
“Đội còn lại tiến vào trận chung kết ngày mai chính là đội đến từ Thủy Quốc!”
Khắp quảng trường lập tức dậy lên một loạt âm thanh hoan hô chúc mừng cùng vô số tiếng vỗ tay tán thưởng cho màn trình diễn xuất sắc của cả hai đội, tất nhiên người hô vang lớn nhất chính là những người đến từ Thủy Quốc.
Lúc này Băng Thanh nhanh chóng lao đến bên cạnh tỷ tỷ của nàng rồi nhảy lên ôm chặt vào chiếc cổ thon mảnh mềm mại của Băng Liên cười vui sướng.
“Tỷ tỷ làm được rồi! tỷ làm được thật rồi, chúng ta đã vào tới trận chung kết rồi. Mẫu thân chắc chắn rất tự hào về tỷ! Chúc mừng tỷ tỷ!”
Băng Liên hiện giờ đã thoát khỏi trạng thái băng nhân vừa rồi, nét mặt khá phờ phạc, mệt mỏi nhưng đôi mắt xinh đẹp vẫn ánh lên sự vui mừng khi nàng cùng đồng đội của nàng đã tiến vào trận thi đấu cuối cùng vào ngày mai. Hai cánh tay ngọc đưa lên ôm lấy thân thể mềm mại của Băng Thanh, miệng khẽ nở một nụ cười mãn nguyện.
“Chúng ta đã thua rồi, thật sự tâm phục khẩu phục. Hy vọng sau này còn có dịp tái đấu. Đa tạ sự trợ giúp vừa rồi của ngươi.” Phong Trúc lúc này đã có thể đứng dậy, tuy cơ thể vẫn không ngừng run rẩy nhưng vẫn mạnh mẽ đứng thẳng lên nói với Băng Liên vài câu với một giọng điệu nghiêm nghị.
“Chúng ta luôn sẵn sàng bất cứ khi nào!” Băng Liên khẽ cười đáp.
Sau đó Phong Vỹ dìu Phong Chính đứng dậy rồi cùng Phong Trúc rời khỏi sàn đấu trong sự tán thưởng và khích lệ của những người đứng bên ngoài. Bọn họ dù thua nhưng vẫn để lại cho người xem một ấn tượng sâu đậm về tinh thần quyết chiến không bao giờ từ bỏ. Đây chính là thứ mà những người trẻ tuổi rất cần để có thể vươn đến đỉnh cao của sức mạnh trong tương lai.
Một lúc sau, khi Ngưu Minh đã thông báo cụ thể giờ thi đấu của trận chung kết giữa hai đội Hoả Quốc và Thủy Quốc thì mọi người lập tức giải tán. Ai về khu vực người nấy để nghỉ ngơi.
Ngày thi đấu hôm nay đã kết thúc nhưng dư âm của nó vẫn sẽ còn kéo dài đến rất lâu sau này trong trí nhớ của những người tham dự lần này.
Khi thấy mọi người đều đã rời đi, Ngưu Minh mới lặng lẽ phi thân bay về phía tòa nhà nằm khuất sâu phía sau thần điện, nơi được che phủ bởi vô số tảng đá và cây cối.
Vừa đáp xuống phía trước tòa nhà đó, những cánh cửa đóng đầy rêu xanh cho thấy ngôi nhà này có niên đại khá cổ xưa, chủ nhân của tòa nhà này không biết là nhân vật nào.
Chầm chậm bước chân vào bên trong, không gian heo hắt chỉ có chút ánh sáng phía sâu bên trong tòa nhà. Lần theo hướng ánh sáng, Ngưu Minh nhanh chóng tiến đến khu vực đang phát ra nguồn sáng duy nhất của căn nhà này.
Ở trung tâm tòa nhà là một cái bàn được đặt một cây đèn dầu nhỏ, nơi tỏa ra ánh sáng duy nhất trong căn phòng. Bên cạnh đó là một chiếc ghế bẳng đá, ngay tại vị trí chiếc ghế đó là một vị nam nhân có mái tóc hoa râm, bộ râu hơi dài cùng nét mặt có chút già nua và mệt mỏi đang nhắm nghiền đôi mắt lại trông giống như là đang ngủ. Đây có lẽ là chủ nhân của ngôi nhà này.
“Bái kiến thủ lĩnh. Ngưu Minh có tin tức quan trọng muốn bẩm báo!” Ngưu Minh chợt gầm lên.
Ngay sau khi tiếng gầm vừa dứt, vị nam nhân có vẻ ngoài đứng tuổi kia từ từ mở mắt lên. Ánh mắt sau đó chầm chậm quét ngang về phía Ngưu Minh. Bàn tay phải khẽ phất một cái như thể ra lệnh cho Ngưu Minh tiếp tục nói.
“Trong số những người tham gia Tiểu Tiên Chi Chiến lần này, có một vị cô nương mang trong mình Băng Huyết Mạch trong truyền thuyết…”
Vừa nói đến đây, nam nhân kia vốn có vẻ rất chậm rãi bỗng dưng trợn mắt lên sáng quắc, hai bàn tay chống mạnh xuống ghế, bật người đứng thẳng dậy.
“Ngươi nói sao? có người đó xuất hiện rồi sao? Ha ha ha, trời không phụ ta, cuối cùng ta cũng đã đợi được đến giờ phút này!” Nam nhân kia mừng đến phát khóc. Đôi mắt của ông ta khẽ ngấn hai dòng lệ lấp lánh.
“Nói ta nghe, người đó lai lịch ra sao?” Sau một hồi bộc phát cảm xúc, nam tử kia mới trầm tĩnh lại rồi vội quay sang hỏi.
“Cô nương kia chính là công chúa của Băng Tộc, thuộc Thủy Quốc. Vừa rồi đã tiến vào trận chung kết được tổ chức vào ngày mai. Năng lực cùng trí tuệ của cô ta đều cực kỳ xuất sắc.” Ngưu Minh trầm giọng báo cáo.
“Tốt, đúng là một thiên tài lại được thiên phú trời ban. Phen này chúng ta thật sự có hy vọng rồi. Được rồi, ngày mai ta sẽ đích thân đến dự trận chung kết đó và quan sát. Nếu đó thật sự là người mà chúng ta đang chờ đợi thì chúng ta phải hết mực bồi dưỡng cho cô ta.”
“Thời gian đúng thật quá dài, kể từ lúc chúng ta lưu lại đến nay cũng đã hơn năm trăm năm rồi. Ta thực sự rất mong đến ngày có thể trở về cố hương, lúc đó ta có chết cũng mãn nguyện…” nam nhân kia chợt lộ vẻ u sầu, buồn bã.
“Thủ lĩnh xin đừng nói gở, chúng ta nhất định sẽ trở về được cố hương. Giờ đây chúng ta chỉ cần cố gắng chờ thêm một thời gian nữa là đã có thể rời khỏi nơi này rồi.” Ngưu Minh trông thấy vẻ u buồn của vị nam tử kia liền nhẹ giọng an ủi.
“Hừ, tất cả chỉ tại tên khốn đó, nếu không phải vì ngu ngốc tin vào lời hứa nhăng cuội của hắn thì chúng ta đâu có bị kẹt ở nơi này, chịu cảnh tha phương khổ sở như vậy. Nếu ta mà gặp lại hắn, nhất định sẽ đập cho hắn một trận!” nam nhân nọ bỗng nổi cơn thịnh nộ, giơ tay vỗ mạnh một cái, chiếc ghế bên cạnh liền biến thành cát bụi.
Lúc này Ngưu Minh cũng không biết phải nói gì, đành im lặng đứng bên cạnh vị thủ lĩnh kia chờ đợi.
Sau một hồi nộ hỏa xung thiên, vị thủ lĩnh kia dần trở nên trầm tĩnh lại. Hắn quay sang Ngưu Minh căn dặn.
“Ngươi nhớ để ý Lôi Thiên, dạo gần đây ta cảm thấy biểu hiện của hắn có gì đó không ổn. Tuy không chắc chắn nhưng linh cảm của ta trước giờ chưa sai bao giờ. Giờ thì ngươi lui về đi, nhớ căn dặn anh em khác lưu ý nhất cử nhất động của hắn nhưng đừng để hắn chú ý.”
Ngưu Minh có chút kinh ngạc khi nghe vị thủ lĩnh nhắc đến Lôi Thiên nhưng cũng không ý kiến gì, chỉ lẳng lặng gật đầu, sau đó chắp tay trước ngực chào rồi nhanh chóng đi khỏi.
Giờ đây trong ngôi nhà tối tăm đó, vị nam nhân nọ lại tiếp tục ngồi xuống một chiếc ghế khác, gương mặt có chút đăm chiêu suy nghĩ.
Hiện giờ tại khu vực phòng nghỉ của đội Hoả Quốc, Hoả Long cùng mọi người đang tập trung bàn luận chiến sách cho trận đấu quan trọng ngày mai.
"Đối thủ là đội Thủy Quốc, vốn là khắc tinh của Hoả Tộc chúng ta nên việc chiến đấu ngày mai cực kỳ bất lợi cho chúng ta rồi." Hoả Bách trầm giọng nói.
"Đúng vậy, không ngờ tới đối thủ lại là khắc hệ của chúng ta, chưa kể lực lượng của chúng ta cũng tổn thất khá nặng sau trận đấu hôm nay. Về cơ bản chỉ có Hoả Long là gần như còn đủ sức để đánh một trận, Hoả Nương và Hoả Ly thì vẫn còn bị ảnh hưởng từ chấn thương nên không hoàn toàn sung sức cho trận đấu ngày mai." Hoả Cương cũng ôm đầu suy nghĩ trước tình thế khó khăn này.
"Không cần mọi người quá căng thẳng, cứ đánh một trận thật sảng khoái, dù có thua cũng không phải hối tiếc!" Hoả Long bỗng cười lớn nói.
"Tên ngốc nhà ngươi, lại chả gặp tiểu tiên nữ kia rồi mềm lòng nương tay hay sao?" Hoả Lân bĩu môi châm chọc.
"Ha, chưa chắc đệ đánh thắng được cô nương tên Băng Liên đó chứ đừng nói đến việc nương tay. Thực lực của vị cô nương đó quả thật cao thâm khó dò, lại còn trạng thái kỳ quái kia nữa, trông khá giống bí kỹ của Hoả Tộc của chúng ta." Hoả Long bực mình đấm một cái vào vai Hoả Lân.
"Không sai, trận đấu ngày mai ta nghĩ chúng ta chỉ có một cách là dốc sức tấn công thật nhanh và kết thúc trận đấu trước khi đối phương kịp phát huy năng lực của họ." Hoả Cương chợt đưa ra ý kiến.
"Đó cũng là một phương án hay, đằng nào Hoả Ly và Hoả Nương cũng không thể tấn công, vậy thì hai ngươi hãy dồn sức hỗ trợ Hoả Long để giúp Hoả Long đánh nhanh thắng nhanh!" Hoả Bách suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng phân công.
"Rõ!" Hoả Ly cùng Hoả Nương đều đồng thanh đáp.
"Hoả Long, ngày mai con cần nhanh chóng tiến nhập Nhị Thức để nhận cường hoá từ Hoả Ly và Hoả Nương. Kế đó nhân lúc đối phương còn đang bất ngờ, lập tức ra chiêu loại bỏ từng người một." Hoả Bách nhấn mạnh.
"Con đã rõ!" Hoả Long nhanh chóng gật đầu.
"Ngày mai dù kết quả có như thế nào, hãy cho tất cả mọi người ở đây thấy được nhiệt huyết sôi sục của chúng ta!" Hoả Bách nghiêm nét mặt, lớn giọng nói.
"Rõ, quốc sư!" Tất cả mọi người đều hô to đầy quyết tâm.
Ngay sau đó, tất cả liền giải tán để về phòng nghỉ ngơi, sẵn sàng cho trận thi đấu cuối cùng vào sáng mai.
Riêng Hoả Long lại không tài nào chợp mắt được. Nghĩ đến việc hắn phải giành chiến thắng để không phụ lòng phụ thân hắn thì đột nhiên xuất hiện một áp lực vô hình như đang đè nặng lên đôi vai hắn. Chưa kể đối phương lại còn là hệ tương khắc cùng thực lực cao cường. Những điều này khiến cho Hoả Long như đang ở trong một mê cung rối rắm không tài nào tìm được lối ra.
Trằn trọc mãi không ngủ được, Hoả Long bèn ngồi dậy đi ra ngoài tản bộ để đầu óc được thư giãn.
Giờ đang là giữa khuya, không gian xung quanh vô cùng im ắng, thi thoảng lại có vài cơn gió nhẹ lướt qua làm cho những tán lá khẽ lay động. Trong những bụi cỏ còn phát ra những tiếng kêu nho nhỏ của những con vật sống về đêm. Khung cảnh thật sự yên tĩnh và nhẹ nhàng khiến cho nội tâm của Hoả Long cũng nhẹ đi vài phần.
Đảo mắt một lượt nhìn xung quanh, đến khi tầm mắt đưa về phía toà nhà nằm uy nghiêm trên đỉnh núi cao nhất nơi đây, Hoả Long chợt dừng lại tại một nơi nằm ngay phía bên ngoài toà nhà kia.
Hai bóng đen đang đứng nói chuyện gì đó phía bên trên, điệu bộ khá là bí ẩn, không giống những người mà Hoả Long đã gặp qua.
Trong lòng chợt trào dâng một cảm giác tò mò, Hoả Long bèn lao nhanh vào bên trong khu rừng, men theo con đường mòn dẫn lên núi, hướng về phía toà nhà kia phóng tới.
Sau vài phút, Hoả Long đã tiếp cận gần tới khu vực cần quan sát. Để tránh bị phát hiện, Hoả Long dùng năng lực đặc biệt của Hoả Tộc là Hoả Nhãn để nhìn rõ hơn trong màn đêm.
Hoả Long chợt nhắm mắt lại, hai ngón tay phát ra hoả lực rồi ấn nhẹ lên đôi mắt đang nhắm kia rồi từ từ mở mắt ra. Đôi mắt bình thường hàng ngày của Hoả Long giờ đây đã chuyển thành màu đỏ rực, toả ra một luồng hồng sắc nhàn nhạt trông cực kỳ đẹp mắt.
Ngay khi đó, cảnh tượng xung quanh Hoả Long liền trở nên rõ hơn, mọi thứ như được chiếu sáng. Cảnh vật trong đêm như đang phát sáng trong con mắt của Hoả Long.
Vào đúng lúc đó, Hoả Long liền quay về phía hai bóng đen kia để quan sát thì bỗng kinh ngạc nhận ra một trong số đó chính là Lôi Thiên - Chí Tôn Điện Chủ hiện nhiệm. Người còn lại mặc một bộ đồ màu tím đen, đeo khăn mặt, có dáng người thon gọn, quyến rũ, khá giống một người trong đoàn Thổ Quốc.
"Hai người này không biết đang làm gì nhỉ, phải chi ta có thể nghe được cuộc nói chuyện này…" Hoả Long khó chịu vì không thể nghe được đoạn nói chuyện của hai người kia.
Dù có chút bực bội trong lòng nhưng Hỏa Long cũng nhanh chóng gạt qua một bên, chú tâm quan sát, cố gắng nhìn từ trong động tác của hai người họ mà suy ra một vài điều.
Tuy nhiên cả hai người họ đều rất ít khi ra dấu hay ám hiệu mà chỉ đứng trò chuyện với nhau một hồi lâu. Có điều vào một thời điểm khi Lôi Thiên vừa nói xong điều gì đó thì người nữ nhân kia chợt đưa tay lên miệng tỏ vẻ rất bất ngờ, như kiểu vừa nghe thấy một tin tức cực kỳ bí mật.
Sau đó mọi thứ lại quay trở về như cũ. Cuộc nói chuyện của bọn họ kết thúc sau gần một canh giờ. Lúc này người nữ nhân kia lập tức xoay người đi rồi lăng không bước xuống phía dưới.
Thấy mọi việc đã kết thúc, Hỏa Long cũng vội vàng rời khỏi vị trí của mình, nhanh chân lao thẳng về gian phòng của hắn.
Khi về đến căn phòng, Hỏa Long vẫn còn ấm ức vì không nghe được câu chuyện của hai người Lôi Thiên và vị nữ nhân kia. Lại thêm nét kinh ngạc của ả ta nữa thì Hỏa Long dám chắc đó là một điều gì đó rất quan trọng.
Tuy trong lòng còn có nhiều nghi vấn không dứt ra được, nhưng vì trận đấu quan trọng ngày mai nên hắn vẫn phải tranh thủ chợp mắt một chút.
Ngày mai, sẽ là ngày xuất hiện nhà vô địch của giải đấu Tiểu Tiên Chi Chiến này. Ngày mai nhất định là một ngày hết sức trọng đại…