Đội hình hai bên trông khá là cân xứng. Bên Mộc Quốc nổi bật nhờ vào cô nương Phong Trúc với trí tuệ thông minh và khả năng vận dụng chiêu thức một cách khéo léo cùng sự hỗ trợ của hai đấu thủ có thực lực đáng gờm là Phong Vỹ và Phong Chính. Đây được đánh giá là một đội ngũ khá đồng đều về thực lực.
Ngược lại bên phía Thủy Quốc thì đội hình có chút khác thường. Trong khi đội trưởng Băng Liên được đánh giá rất cao sau màn trình diễn ở vòng thi đấu đầu tiên và Băng Càn cùng được xem là một ứng viên ưu tú với khả năng phân tích cùng đánh giá tình huống sâu sắc thì đấu thủ Băng Thiết lại đang bị xem là nhân tố gây đột biến lớn nhất trong giải đấu lần này sau nhiều phen công khai chống đối lại mệnh lệnh của đội trưởng bên hắn cùng thái độ có phần háo thắng, hung hăng. Vì lẽ đó mà trong vòng thi đấu đòi hỏi tinh thần đồng đội cực cao như lần này thì việc các thành viên không thể phối hợp ăn ý với nhau sẽ dễ dẫn đến kết cục thất bại.
Sau khi quan sát hai đội và nhận thấy mọi việc đã ổn định, Ngưu Minh liền giơ tay phát tín hiệu bắt đầu trận đấu thứ hai của vòng thi đấu hôm nay.
Tín hiệu vừa phát đi, một bóng đen lập tức lao thẳng vào đội hình của đối thủ. Sau một thoáng ngỡ ngàng thì mọi người mới nhận ra thân ảnh đó chính là Băng Thiết - kẻ háo thắng và luôn thích thể hiện thực lực.
“Băng Thiết, mau dừng lại!” Băng Liên chỉ kịp hét lớn lên một câu khi trông thấy Băng Thiết lao nhanh về phía đội Mộc Quốc.
“Ha ha ha, các người cứ đứng đó chờ đi, ta sẽ một tay dọn sạch đám rác rưởi này!” tiếng cười đắc chí cùng giọng điệu huênh hoang phát ra từ phía Băng Thiết.
Lúc này, bên đội Mộc Quốc, sau khi nghe những câu đầy khiêu khích và sỉ nhục của Băng Thiết, bất ngờ là cả ba người bọn họ đều không có chút thay đổi trên gương mặt. Trong chớp mắt cả ba người đã tản ra ba phía để phân tán sự chú ý của Băng Thiết.
“Hừ, trò trẻ con!”
Băng Thiết hừ lạnh một tiếng, sau đó liền đạp mạnh chân xuống đất, chuyển hướng về phía Phong Trúc đang lui ra xa, điên cuồng phóng tới.
Thấy Băng Thiết nhắm vào mình, Phong Trúc vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh. Hai tay cô nàng lập tức điều động ra một lượng phong lực khá lớn, cả thân mình bỗng tỏa ra một luồng lam sắc quang khí chói lọi.
“Phong Khởi Hóa Song Long!”
Ngay sau đó, hai cột gió lốc từ phía sau lưng Phong Trúc bỗng xuất hiện rồi di chuyển nhanh ra trước mặt. Hai cột gió lốc có hình dáng như hai con rồng đang gầm thét trên cao trông thật dữ tợn. Trong tích tắc liền nhắm thẳng phía Băng Thiết mà lao xuống.
Băng Thiết trông thấy chiêu thức của Phong Trúc chợt khẽ nhếch mép cười, hai tay cũng lại chập vào nhau, kế đó là một cỗ băng lực trắng toát và băng lãnh chợt cuồn cuộn toát ra bên ngoài.
“Liệt Sát Cuồng Đao!”
Một thanh đao khổng lồ ngưng tụ từ băng lực trong nháy mắt từ trong tay của Băng Thiết chém mạnh ra về phía song long đang lao xuống. Lực chém cực mạnh cùng băng lực dày đặc khiến cho hai cột lốc xoáy ngay lập tức bị chém làm đôi!
Thuận thế, Băng Thiết tiện tay bổ mạnh cự băng đao xuống vị trí Phong Trúc đang đứng, khí thế như chẻ tre khiến cho mọi người đều hồi hộp chờ đợi phản ứng của Phong Trúc.
Ngay đúng lúc đó, Phong Trúc lại không có chút hành động gì, chỉ đứng yên nhìn về phía thanh đao đang rơi về phía mình, khuôn mặt vẫn như cũ không lộ một chút dao động. Điều này khiến cho những người xung quanh không khỏi kinh ngạc.
“Xoẹt!!! Rầm!!!”
Đại đao bổ mạnh xuống võ đài, cảnh tượng máu me, chết chóc đã không xuất hiện như trong tưởng tượng của Băng Thiết mà thay vào đó là một làn gió từ từ tan biến từ vị trí Phong Trúc đang đứng khi nãy.
“Là di ảnh… từ khi nào mà cô ta…?”
Trong lúc Băng Thiết còn chưa hết thắc mắc thì từ phía sau lưng, một chưởng cực mạnh đã giáng thẳng vào lưng hắn.
Không kịp sử dụng chiêu thức hộ thể, cả người Băng Thiết bị đánh văng mạnh về phía trung tâm võ đài, rơi mạnh xuống đất rồi trượt dài trên trên mặt sân hơn hai mét mới dừng lại.
Lúc này Băng Liên và Băng Càn mới nhận ra sự nguy hiểm trong chiêu thức của đội Mộc Quốc, vội chạy lên ứng cứu Băng Thiết.
“Đinh!!!”
Ngay khi vừa định lao vào bên trong, cả hai người liền va vào một bức vách trong suốt như vô hình khiến cho cả hai đều bị đẩy lui về phía sau vài bước.
“Đây là cái gì? nó xuất hiện ở đây từ khi nào?” Băng Càn quay sang hỏi Băng liên với vẻ mặt đầy khó hiểu.
“Muội nghi đây chính là một trong những chiêu thức lợi hại nhất của Phong Tộc khi họ hợp lực tác chiến. Nó giống như một bức màn chắn ngăn cách kẻ địch với thế giới bên ngoài và rất khó để có thể phá rào chắn này để vào bên trong ứng cứu hay thoát ra bên ngoài.” Băng Liên hơi cau mày, lo lắng nói.
“Không ngờ Băng Liên cô nương lại có kiến thức sâu rộng như vậy, đây đúng thực là chiêu thức cô vừa nhắc tới. Có trách chỉ trách tên nhóc này kiêu căng tự mãn tự dưng chui đầu vào rọ, nhờ vậy bên chúng ta mới có thể chiếm được ưu thế trước mắt này.” Thanh âm nhẹ nhàng phát ra từ phía Phong Vỹ.
Nghe vậy, Băng Liên liền lục lọi trong trí nhớ của mình cách để phá chiêu thức này. Tuy nhiên không phải trong một khắc liền có thể tìm ra cách hóa giải được.
Trong lúc Băng Liên đang tìm cách phá giải chiêu thức của đội Mộc Quốc thì bên trong không gian đặc biệt kia, Băng Thiết đang phải vất vả chống chọi là sự hợp công từ ba phía khiến cho hắn bắt đầu có dấu hiệu không chống đỡ nổi.
“Rầm!!!”
Đột nhiên một thân thể bị văng mạnh về phía Băng Liên, đập mạnh vào rào chắn rồi rơi xuống đất. Thân ảnh đó không ai khác chính là Băng Thiết!
Nhìn kỹ thì Băng Thiết trên người đã đầy vết thương, bộ dạng khá thê thảm, hơi thở đang khá gấp và nặng nề, máu từ hai khóe miệng đã chảy xuống ướt hết phần áo phía trước.
“Băng Thiết, ngươi mau ra hiệu nhận thua, nếu không sẽ còn tiếp tục bị đánh đến khi nào ngất đi mới thôi đó!” Băng Càn nhìn bộ dạng đang suy yếu của Băng Thiết vội khuyên nhủ.
“Câm miệng, ta dù có chết cũng không bao giờ nhận thua. Ngươi lo rằng ta sẽ thua đám yếu ớt kia sao? nực cười, ta còn chưa dùng đến toàn lực của ta đâu!”
Nghe giọng điệu cứng đầu của Băng Thiết, Băng Càn cũng bất lực, không nói thêm một câu nào nữa. Bây giờ chỉ mong Băng Liên có thể nghĩ ra cách phá giải được chiêu thức vây khốn đáng sợ kia.
Chợt Băng Liên nhắm chặt mắt lại, cả người ào ạt băng lực tuôn ra khiến cho nơi Băng Liên đang đứng bỗng trở nên cực kỳ lạnh giá. Mặt đất như bị cỗ băng lực kia xâm chiếm trở nên trắng xóa. Làn băng sương âm lãnh từ từ lan ra xung quanh, sau đó bao trùm lên lớp rào chắn như vô hình của đội Mộc Quốc rồi sau đó đọng lại một lớp băng mỏng phía trên. Sau một lúc thì toàn bộ không gian phong tỏa của đội Mộc Quốc đã dần hiện ra.
Nó trông như một cái lồng hình bán nguyệt, bao phủ gần hết phạm vi của sân đấu, chỉ chừa lại khu vực Băng Liên và Băng Càn đang đứng. Phạm vi ảnh hưởng của không gian vây khốn này có lẽ được thay đổi theo ý muốn của người thi triển.
Ngay lúc tấm lồng phong tỏa hiện ra, Băng Liên cũng đã ngưng tụ được tám bông sen băng khá lớn, bên ngoài những bông sen đó được bao phủ bởi một lớp khí màu xanh lam khiến cho chúng trở nên lung linh và huyền ảo.
Chính vào giây phút tám bông hoa sen thành hình, Băng Liên cũng vừa mở mắt ra, tám đóa hoa sen băng đều đồng loạt xoay tròn tạo ra vô số âm thanh rin rít như tiếng gió xoáy.
Tốc độ xoay của những đóa hoa sen càng nhanh, năng lượng từ bên trong chúng tỏa ra càng cuồng bạo. Không gian như bị nén chặt lại dưới áp lực kinh khủng đó.
Băng Càn đứng bên cạnh theo bản năng liền lùi ra xa. Hắn mơ hồ cảm nhận được một nguồn năng lượng cực kỳ khủng khiếp chuẩn bị phát tác.
Bên Trong không gian vây khốn, cả bốn người dường như cũng đều cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp từ những đóa hoa sen băng kia nên mọi động tác như chậm lại, mọi sự chú ý giờ đây đều đổ dồn lên tám bông hoa sen rực rỡ kia. Cả quảng trường chợt trở nên im ắng lạ thường.
“Bát Vũ Băng Liên Hoa - Bạo!”
Trong không gian yên tĩnh đó, một tiếng quát chói tai mang theo uy nghiêm của bậc tôn giả đột nhiên vang lên khiến cho tất cả đều khẽ kinh ngạc.
Ngay sau tiếng quát đó, tám bông hoa sen băng đang xoay tròn với tốc độ chóng mặt kia đồng loạt phóng thẳng về phía bức tường phong tỏa trước mặt, cả tám bông hoa sen đều tập trung lao vào một chỗ đã được Băng Liên nhắm tới, cùng lúc phát nổ.
Gió bụi tung trời, mặt đất rung chuyển, không gian như vỡ ra thành từng mảng nhỏ. Băng Càn dù đã chuẩn bị trước cũng không tránh được việc bị hất bay về phía sau vài bước, bức tường băng vững chãi chỉ trong giây lát đã trở lại về với cát bụi.
Khí lực nén chặt vào băng lực khiến cho năng lượng sinh ra từ vụ nổ đó mang sức phá hoại kinh người! Đến cả trọng tài Ngưu Minh cũng phải lui xa về phía đài quan sát mới thoát khỏi tầm ảnh hưởng kinh khủng của vụ nổ.
Tám vụ nổ khủng khiếp cùng bộc tác tại một điểm trên bức tường chắn khiến cho nó dù rất kiên cố cũng phải vỡ ra thành một mảng lớn. Uy lực chiêu thức này của Băng Liên quả thật đáng sợ!
Tuy nhiên, đổi lại thì Băng Liên cũng đã phải tiêu hao một lượng băng lực cực kỳ lớn để thi triển chiêu thức vừa rồi. Hiện tại gương mặt hoa mỹ của nàng đang lấm tấm đầy những giọt mồ hôi, lồng ngực phập phồng lên xuống một cách khá gấp gáp. Nhìn qua là có thể dễ dàng nhận thấy vẻ xuống sức của Băng Liên.
Hai tay ngọc vươn ra, tạo thành hai luồng băng khí lam sắc nhàn nhạt, sau đó chưởng vào hai vị trí trọng yếu trên người.
“Băng Tâm Quang Phục!”
Cả người Băng Liên chợt phát ra một cỗ hàn khí lạnh lẽo. Điều kỳ diệu là trong môi trường băng giá như vậy, sắc mặt Băng Liên lại có chiều hướng khôi phục đáng kể.
“Băng Thiết, mau thoát ra ngoài!”
Đột nhiên Băng Càn từ xa hét lớn. Băng Thiết từ bên trong kết giới cũng không chút chậm trễ, lỗ hổng vừa xuất hiện là hắn ta đã nhanh chân dùng hết sức tàn còn sót lại để lao thẳng ra bên ngoài.
Dường như đoán chắc rằng Băng Thiết sẽ hành động như thế, cả ba người bên đội Mộc Quốc đồng loạt tung ra ba chiêu thức cực mạnh về phía Băng Thiết đang phóng tới, quyết phải loại bỏ gã này khỏi trận chiến.
Phát giác thấy ba luồng khí lực cực lớn đang dần áp sát phía sau lưng, nhưng lối thoát đã ở ngay trước mặt khiến cho Băng Thiết không còn cách nào khác ngoài việc cắn răng vận toàn bộ khí lực trong người ra để hộ thân, liều mạng lao ra ngoài.
“Đùng!!!”
Tiếng nổ như sấm động trời cao vang lên, ba đòn công kích đã đánh trúng lưng của Băng Thiết khiến cho hắn bị hất tung ra bên ngoài, đập mạnh xuống mặt đất rồi tiếp tục bị trượt dài thêm một đoạn mới dừng lại được. Tình trạng của hắn bây giờ thật sự quá mức thê thảm, dù có khí lực hộ thân nhưng trước lực công kích của ba người Phong Tộc thì việc bị trọng thương là điều khó tránh khỏi.
Băng Càn ngay lập tức lao đến thi triển chiêu thức trị liệu lên người Băng Thiết. Dù không ưa gì vẻ kiêu căng ngạo mạn của hắn nhưng nhìn thấy vẻ tàn tạ hiện giờ của hắn, Băng Càn cũng cảm thấy xót xa.
Lúc này đội Mộc Quốc đã giải khai kết giới. Thành quả thu được quả thật ngoài dự kiến. Vừa trọng thương được Băng Thiết, vừa tiêu hao sinh lực của Băng Liên. Hiện tại chỉ còn Băng Càn là không bị ảnh hưởng gì nhiều sau đợt giao tranh vừa rồi.
“Đại ca, Chính Ca, mau hợp sức tấn công gã Băng Càn kia. Chỉ cần hắn nằm xuống thì cả ba chúng ta có thể hợp lực giải quyết cô nương Băng Liên kia.” Băng Trúc nhanh trí nói.
Hai người Phong Vỹ và Phong Chính đều gật đầu tán thành. Nếu có thể thuận lợi loại bỏ thêm một người nữa thì với trận hình ba đánh một đối phương không chột cũng què.
Chiến lược đã có, cả ba liền nhanh như chớp phóng tới vị trí Băng Càn công kích liên miên bất tuyệt.
Về phần Băng Càn, thực lực cũng chỉ tầm ngang ngửa Phong Chính bên phía Phong Tộc nên khi bị công kích một lúc ba phía thì chỉ sau vài chiêu là Băng Càn đã bộc lộ sơ hở. Kế đến là liên tục dính chiêu. May nhờ có thể trạng khỏe mạnh cùng ưu điểm thiên về phòng ngự nên mới có thể trụ lâu thêm một chút.
Đứng một bên võ đài, Băng Liên không dám khinh suất tấn công mà đứng quan sát thật kỹ lối đánh của đội Mộc Quốc. Băng Liên nhận thấy ba người họ phối hợp cực kỳ ăn ý, người vào người ra hết sức nhịp nhàng đến độ lô hỏa thuần thanh. Nếu đổi lại là nàng ở vị trí Băng Càn lúc này cũng rất khó chống đỡ.
“Phải mau chóng hỗ trợ Càn huynh, nếu không chỉ một lát nữa thôi mình cũng sẽ rơi vào trạng thái tương tự như huynh ấy, lúc đó rất khó trở mình.” Băng Liên thầm nhủ.
Ngay sau đó, Băng Liên lập tức phóng xuất ra một cỗ băng lực cực mạnh, hai chân khẽ đạp xuống mặt đất, cả thân hình mềm mại như nhung lụa của nàng trong tích tắc đã biến mất.
“Phi Tuyết Vô Ảnh!”
“Đầu tiên cần giảm tốc độ của bọn họ lại…”
Một luồng khói màu trắng đục lạnh buốt bỗng chốc bùng phát từ phía Băng Liên, lan nhanh đến khu vực Băng Càn đang bị công kích.
Phát hiện có dấu hiệu nguy hiểm, Phong Vỹ ra hiệu cho hai người Phong Chính và Phong Trúc lui về.
Chính lúc này, làn băng sương âm lãnh đã bao phủ lấy khu vực Băng Càn và Băng Liên đang đứng. Khói băng dày đặc khiến cho tầm nhìn của đội Mộc Quốc trở nên khó quan sát.
“Càn huynh, mau tiếp muội thi triển Băng Ngục!” Băng Liên quay về phía Băng Càn nói.
Hiểu được dụng ý của Băng Liên, Băng Càn lập tức cũng thi triển Băng Ngục. Hai chiêu thức vây khốn cùng lúc được sử dụng làm cho tác dụng của nó được nhân lên gấp đôi. Điều này khiến cho đội Phong Tộc không dám tùy tiện triển khai thế công nữa.
“Phong Cuốn Tàn Vân!”
Đột nhiên một âm thanh to lớn đồng loạt được ba người bên đội Mộc Quốc hét lên.
Cuồng phong từ phía ba người bọn họ dần dần tụ lại với nhau tạo thành một cơn đại cuồng phong cực kỳ dữ dội. Tiếng gió xoáy mạnh đến mức tạo thành những tiếng vù vù kèm tiếng gió rít ê tai. Những vật lớn nhỏ trong phạm vi cơn đại cuồng phong này đều bị nó chém nát thành từng mảnh vụn!
“Lên!”
Sau tiếng hét, cỗ lốc xoáy đáng sợ kia lập tức tiến thẳng về phía đám băng sương dày đặc của Băng Liên và Băng Càn. Cơn đại cuồng phong đi tới đâu, nơi đó liền bị cắt vụn thành cát bụi rồi bị thổi bay ra bên ngoài. Uy lực thực sự cường đại.
Khi cơn đại cuồng phong sắp tiến vào phạm vi của lớp băng sương dày đặc kia thì bất chợt từ trong cỗ khói băng đó có hai bóng đen lao ra từ hai phía…