Khung cảnh trên sân đấu bỗng trở nên mờ ảo khó quan sát, khói độc nhanh chóng lan rộng ra xung quanh, trong phút chốc đã phát tán ra khắp quảng trường. Không có chút động tĩnh nào tại vị trí của Lôi Phách và Độc Lâu.
Khi mọi người đều đang hiếu kỳ quan sát thì một luồng sáng cực mạnh chợt bùng phát từ bên trong màn độc vụ màu xanh đen kia. Uy lực từ cỗ ánh sáng đó khiến cho làn sương độc kia bị cuốn bay đi trong chớp mắt.
Khói độc vừa tan cũng là lúc hai nhân vật chính trên sân hiện ra. Nhưng cũng đúng lúc đó, khuôn mặt ai nấy cũng đều sững sờ khi nhìn thấy tình hình của hai bên hiện tại.
"Độc Lâu tỷ!!!" Độc Hà đứng bên ngoài bỗng gào lên, thanh âm đầy phẫn nộ.
Còn bên phía Kim Quốc, bọn họ đều có chung một biểu cảm, đó là vẻ mặt đắc chí của kẻ chiến thắng. Tất cả đều đang vui mừng hả hê vì trận chiến thứ hai này bọn họ đã giành được phần thắng.
"Phách đệ, đánh hay lắm!" Lôi Kình đứng phía xa không giấu được vui mừng, lên tiếng cổ vũ.
Lúc này trên sân đấu, Lôi Phách đang dùng tay không bóp chặt cổ họng của Độc Lâu và nhấc bổng cả người nữ tử kia lên, thanh âm mang đầy tính trêu chọc và khiêu khích lại vang lên:
"Sao nào, giờ xem ngươi còn chống cự kiểu gì. Mau tuyên bố đầu hàng đi ta sẽ tha cho ngươi một mạng!"
Độc Lâu ánh mắt đầy phẫn nộ lườm xuống nhìn thẳng vào đôi mắt Lôi Phác. Hai tay đang ôm chặt cánh tay của Lôi Phách, hai chân không ngừng giãy dụa tìm cách thoát ra khỏi tư thế khó chịu này. Tuy nhiên sau một hồi gắng sức vẫn không thay đổi được gì.
"Ngươi đừng vội phách lối, vừa rồi ngươi cũng đã trúng độc của ta, chỉ lát nữa thôi ngươi đến sức để rên la còn không có nữa chứ đừng nói đến cầu xin ta tha mạng!" Giọng nói đầy quả quyết của Độc Lâu vang lên.
"Ngươi thua đến nơi rồi mà vẫn còn thích hù doạ người khác? Được, vậy để ta đánh cho ngươi phải lết dưới sàn xin tha mới thôi!" m thanh đột nhiên thay đổi, tràn đầy ác ý của Lôi Phách vang lên.
Ngay lập tức Lôi Phách đấm mạnh một quyền hết sức cường hãn vào bụng Độc Lâu làm cho cả người cô ta bay ngược về phía sau gần chục thước mới dừng lại được.
Sau một đòn cực mạnh đó, Độc Lâu không chịu nổi phải ói ra một ngụm máu tươi, toàn thân run rẩy do tác dụng của lôi lực khi đánh trúng cơ thể sẽ làm cho cơ thể bị tê và run rẩy giống như khi bị sét đánh trúng vậy.
Chưa kịp định thần lại thì Lôi Phách với tốc độ di chuyển như bóng ma, thoắt ẩn thoắt hiện đã xuất hiện phía sau lưng Độc Lâu, trọng cước tung ra đá thẳng vào bên hông của Độc Lâu khiến cô nàng ngã lăn qua một bên mấy vòng.
Vừa định ngồi dậy thì quyền kình như thái sơn lại tiếp tục giáng xuống đầu Độc Lâu. Đòn cực nặng này trực tiếp khiến cho nữ nhân kia đập mạnh đầu xuống đất, toàn thân bất động.
Nhìn thấy đồng đội bị đánh đập một cách tàn nhẫn trên sân đấu, Độc Hà đứng bên ngoài nắm tay siết chặt đến mức móng tay đâm vào da thịt làm chảy máu. Gương mặt của cô ta bây giờ trông không khác gì một vị thần đang nổi cơn thịnh nộ.
Khi nhận thấy đối thủ đã không còn cử động, Lôi Phách liền nhìn về phía Ngưu Minh ra hiệu tuyên bố kết thúc trận đấu.
Ngưu Minh lập tức chạy lại kiểm tra Độc Lâu, sau một hồi xem xét liền đứng dậy tuyên bố:
"Độc Lâu vẫn còn muốn tiếp tục chiến đấu, trận đấu tiếp tục!"
Nghe vậy Lôi Phách hết sức kinh ngạc, hắn vội quay sang nhìn về phía Độc Lâu thì lập tức trông thấy cô nàng đang gắng sức ngồi dậy dù toàn thân đã tơi tả và đang không ngừng run rẩy.
"Tên lì lợm này, thân lừa ưa nặng à, đã vậy đừng trách ta vô tình!" Lôi Phách bỗng trở nên điên cuồng, hét lớn một tiếng rồi lao nhanh về phía Độc Lâu.
Đột nhiên cơ thể của Lôi Phách chợt cảm giác vô lực, khí lực trong người như tan biến đi đâu hết, lôi lực cũng suy giảm một cách nhanh chóng.
"Cảm giác gì thế này? Sao ta lại đột nhiên bị mất đi năng lực???" Lôi Phách hoang mang tự hỏi.
Rồi như nhớ ra điều gì đó, hắn ta quay lại nhìn Độc Lâu bằng một ánh mắt căm giận.
"Thì ra là do độc khí ban nãy của ngươi!" Lôi Phách gào lên.
"Ha ha ha, ta đã nói từ trước. Giờ ngươi chẳng khác gì một tên phế nhân. Tới lượt ta đáp trả lại những gì mà ngươi đã tặng cho ta!" Độc Lâu giọng nói có phần yếu ớt, run rẩy nói.
"Dựa vào cái thân thể sắp xuống lỗ của ngươi? Dù ta không còn nhiều sức lực nhưng đánh cho ngươi câm miệng lại thì vẫn dư sức!" Lôi Phách nghiến răng, trợn mắt quát lớn.
Sau đó hắn dùng hết sức lực trong người cố gắng thi triển ra một chiêu thức cuối cùng trước khi bị khí độc kia làm cho tiêu biến hết.
"Bí kỹ Lôi Tộc: Lôi Lực Quy Hồi!"
Nghe thấy hai chữ "bí kỹ", cả quảng trường liền trở nên xôn xao. Bí kỹ của Lôi Tộc là một trong những bí kỹ đa dạng nhất. Vừa có thể hồi phục sức mạnh tạm thời trong thời gian ngắn như Hoả Tộc, vừa có khả năng trị liệu như Băng Tộc lại còn có thể nâng cao tốc độ lên cực hạn như Phong Tộc. Tùy vào loại bí kỹ người sử dụng thi triển mà nó sẽ đem lại năng lực hết sức đặc biệt.
Chiêu thức vừa được thi triển thì ngay lập tức những đám lôi vân trên bầu trời liền tụ lại với nhau ngày một dày đặc. Cả một vùng trời bỗng chốc hoá thành một biển mây sét khổng lồ. Sấm sét không ngừng xuất hiện từ bên trong đám mây đen đó. Lôi lực trong tự nhiên lần đầu tiên được tích tụ đến mức đáng sợ như vậy.
Sau một lúc ngưng tụ trên cao, hàng trăm ngàn tia sét lớn nhỏ liên tục giáng xuống cơ thể Lôi Phách. Tiếng sét phát ra mỗi khi đánh trúng Lôi Phách khiến cho những người xung quanh khẽ rùng mình. Nếu là bọn họ, chỉ một vài tia sét kia là đã đủ làm cho họ biến thành cát bụi rồi chứ đừng nói đến việc hứng trọn toàn bộ lượng sấm sét kinh khủng kia. Cảnh tượng quá sức kinh hãi!
Lúc này, sau một hồi hấp thụ lôi lực tự nhiên từ lôi vân trên trời, Lôi Phách lại tràn đầy lôi lực trong người. Tuy vậy, hắn biết rõ hạn chế của bí kỹ này là không thể duy trì lâu. Chính vì vậy sau khi vừa được nạp một lượng lôi lực cực kỳ khổng lồ, Lôi Phách liền lao nhanh về phía Độc Lâu để tung ra chiêu thức có uy lực cao nhất.
"Lôi Chấn Bát Phương!"
Một quả cầu sét to lớn được tạo ra từ đôi tay Lôi Phách, kế đó bay lơ lửng trên cao rồi từ trung tâm lôi cầu hàng trăm tia sét phóng mạnh ra khắp nơi trên sân đấu. Nơi nào bị lôi lực đánh trúng, nơi đó liền biến thành cát bụi. Uy lực lần này của chiêu thức là rất khủng khiếp.
"Tên khốn này không ngờ vẫn còn sức vùng vẫy như vậy, xem ra lần này khó có thể đánh bại hắn rồi…" Độc Lâu trông thấy lực công kích khủng khiếp của chiêu thức Lôi Phách vừa thi triển liền khẽ thở dài.
"Chỉ còn một cách cuối cùng đó là sử dụng bí kỹ…" chợt ánh mắt Độc Lâu chợt loé lên một tia hy vọng cuối cùng, hai bàn tay siết chặt lại dự định tung ra một chiêu cuối cùng quyết phân thắng bại với Lôi Phách.
"Lâu tỷ, dừng lại thôi, không cần gắng sức, còn phải giữ sức cho vòng sau nữa!" Đột nhiên giọng nói đầy uy áp phát ra từ phía Độc Hà đang đứng phía ngoài võ đài.
Nghe giọng điệu nghiêm túc của Độc Hà, Độc Lâu quay sang liền bắt gặp đôi mắt đầy tự tin của Độc Hà liền mỉm cười rồi khẽ gật đầu. Sau đó giơ tay lên ra hiệu nhận thua.
Ngưu Minh vừa trông thấy tín hiệu đầu hàng của Độc Lâu liền nhanh như chớp phóng về phía lôi cầu đang bộc phát dữ dội trên cao rồi dùng một loại năng lượng kỳ lạ từ hai bàn tay ép mạnh vào lôi cầu khiến cho lôi cầu từ từ thu nhỏ lại trước khi hoàn toàn biến mất.
Chứng kiến một màn hoá giải lôi cầu hết sức đơn giản của Ngưu Minh, tất cả những người đang có mặt ở đây đều kinh ngạc, ngoại trừ Lôi Thiên vì ông ta đã quá quen thuộc với năng lực của những linh thú biến dị cấp cao này.
"Thực lực những gã linh thú này quả nhiên không tầm thường." Một vị cường giả phía Mộc Quốc tự nhủ.
"Không biết nếu giao thủ thì ta và hắn ai sẽ chiếm ưu thế nhỉ?" Một giọng nói phấn khích khẽ phát ra từ Hoả Bách khi nhìn thấy năng lực kỳ lạ của Ngưu Minh.
Trong khi đó, trên sàn đấu, sau khi hoá giải chiêu thức lôi cầu của Lôi Phách, Ngưu Minh dõng dạc tuyên bố người chiến thắng trận này là Lôi Phách.
Ngay lúc đó, Độc Hà nhanh chân phi thân lên võ đài để dìu Độc Lâu ra khỏi sân đấu, giọng nói nhỏ nhẹ phát ra:
" Lâu tỷ đã vất vả rồi, tên kia chắc chắn không thể tái chiến thêm trận nào nữa trong ngày hôm nay. Chuyện còn lại cứ giao cho muội!" Bàn tay ngọc nhẹ nhàng đặt lên đôi vai đang run rẩy của Độc Lâu khẽ an ủi.
"Được, hết thảy đều trông cậy vào muội!" Độc Lâu cũng mỉm cười dịu dàng nhìn Độc Hà đáp.
Bên phía Kim Quốc, mặc dù giành được thắng lợi đầu tiên nhưng bản thân Lôi Phách lại trúng độc khiến cho cả người không còn chút sức lực nào, như vậy chẳng khác nào phế nhân. Thật sự là một tổn thất quá mức nặng nề.
Lôi Kình không chấp nhận sự thật này, tức giận lao về phía đội của Thổ Quốc lớn tiếng:
"Lũ tiện nhân các ngươi đã thua còn dùng thủ đoạn hèn hạ để hạ độc tiểu đệ của ta. Mau giao ra thuốc giải bằng không đừng trách ta không khách khí!"
Nghe xong, một vị cường giả bên Độc Tộc liền đứng ra phân giải:
"Đây là thi đấu, việc các ngươi không cẩn thận dẫn đến mất năng lực chiến đấu là do bản thân các ngươi yếu nhược. Thử hỏi những trận vừa qua có ai chiến đấu xong mà không mang thương tích không? Về thuốc giải thì loại độc vừa nãy không có thuốc giải mà chỉ cần sau hai mươi bốn giờ sẽ tự động biến mất nên ngươi không cần lo lắng cho tiểu đệ của ngươi!"
"Hai mươi bốn giờ? Thế thì coi như ngày thi đấu hôm nay chúng ta bị thiệt quân sao? Ngươi đừng có giỡn mặt với ta!" Lôi Kình cáu tiết quát lớn.
"Được rồi, hai bên không cần tranh cãi nữa, đúng như vị Độc Mãn này có nói qua, trong khi thi đấu nếu vô tình để bị thương hoặc mất đi năng lực chiến đấu thì đó là do kẻ đó chủ quan hoặc yếu đuối, vì thế chuyện này chấm dứt ở đây được rồi." Ngưu Minh thấy tình hình trở nên căng thẳng liền đứng ra dàn xếp.
Lôi Kình nghe vậy liền hướng mắt về phía Lôi Thiên ra hiệu cầu xin ông ta đứng ra làm chủ việc này.
Lôi Thiên về tình thì hoàn toàn có thể đứng ra bênh vực cho con trai của mình. Nhưng về lý thì giống như Ngưu Minh đã nói, thi đấu không thể quản việc bị đối phương đánh trọng thương hoặc hạ độc. Nếu bây giờ lấy địa vị Chí Tôn Điện Chủ để ra mặt đứng về phía con trai mình thì sẽ dễ khiến cho các cường quốc khác không phục. Chính vì điều đó nên sau một hồi cau mày suy nghĩ, Lôi Thiên nhìn qua phía Lôi Kình khẽ lắc đầu.
Nhìn thấy dấu hiệu của cha mình, Lôi Kình càng thêm bực bội và thất vọng. Hắn lườm đám người Thổ Quốc một lượt rồi vung tay một cái thật mạnh sau đó quay người bỏ đi.
Sau khi giải quyết xong vấn đề lộn xộn vừa rồi, Ngưu Minh tiếp tục xướng tên hai đấu thủ của trận thi đấu tiếp theo. Lần này là màn đối đầu giữa Thủy Quốc và Hoả Quốc.
Người đại diện cho Thủy Quốc lần này chính là Băng Liên, còn bên phía Hoả Quốc là Hoả Nương.
Trận đấu này có yếu tố tương khắc hệ nên chưa cần bàn về thực lực hai đấu thủ cũng có thể nhìn ra thế trận chắc chắn sẽ nghiêng về phía Thủy Quốc một ít.
Sau khi đọc tên, hai bên đều lần lượt phóng về phía trung tâm quảng trường để chuẩn bị thi đấu.
Hoả Nương sở trường là tốc độ và lực công kích khá mạnh kết hợp với sự dẻo dai và linh hoạt trong cận chiến có khả năng sẽ tấn công áp đảo ngay từ đầu để chiếm ưu thế.
Băng Liên với lợi thế về khả năng phân tích tình huống cùng cách xử lý thần tốc và cực kỳ sắc xảo trong tấn công có lẽ sẽ chọn phương pháp cẩn thận thăm dò địch thủ trước khi xuất chiêu.
Vừa trông thấy Băng Liên xuất hiện trên võ đài, Hoả Long ngay lập tức như người mất hồn vì vẻ đẹp thanh nhã và thoát tục của nàng. Hoả Long rất hy vọng sau giải đấu này có thể làm quen được với Băng Liên.
Trông thấy biểu hiện ngờ nghệch, vô hồn của Hoả Long, Hoả Lân chợt vỗ mạnh vào vai hắn ta một cái rồi khẽ thì thầm:
"Sao, đệ đã chấm cô nương kia rồi đúng không? Giỏi, không uổng là tiểu đệ của ta, mắt nhìn người khá lắm." Hoả Lân tinh quái cười trêu chọc.
"Huynh đừng có suy bụng ta ra bụng người, đệ chỉ là đang…" Hoả Long nói đến đây chợt ấp úng.
"Đang thế nào, đang rung rinh trong tim rồi chứ gì. Thôi nào, mau nói cho đại ca nghe, biết đâu ta lại có cách giúp đệ chiếm được trái tim của mỹ nhân đó thì sao?" Ánh mắt gian tà nhìn về phía Hoả Long, Hoả Lân cười nói.
"Huynh bớt giỡn đi, trận đấu bắt đầu rồi kìa!" Hoả Long có phần lúng túng trước lời trêu chọc của đại ca hắn, đành tìm cách đổi chủ đề.
Quả thật, hiện giờ trên sân đấu đã bắt đầu có giao tranh nổ ra.
Hoả Nương chuyên đánh cận chiến nên vừa bắt đầu đã nhanh chóng tìm cách áp sát đối thủ, hoả lực ào ạt tuôn trào ra hoà cùng khí lực liên tục cuồng công vào các vị trí yếu hại của Băng Liên.
Ngược lại với thế công cường hãn như thác đổ của Hoả Nương, Băng Liên lại rất ung dung, từ tốn sử dụng băng lực của mình để chặn đứng mọi chiêu thức của Hoả Nương. Vì có lợi thế về tương khắc hệ nên chiêu thức nào của Băng Liên thi triển ra đều có thể hoàn toàn hoá giải chiêu thức của Hoả Nương.
Nhận thấy đối phương có khả năng phòng thủ cực kỳ chắc chắn, Hoả Nương nhanh trí biến tấu chiêu thức cùng với lợi dụng tốc độ của mình để tấn công từ nhiều phía. Tốc độ càng lúc càng được đẩy nhanh lên rất nhiều. Từ bên ngoài nhìn vào có thể lầm tưởng rằng Băng Liên đang bị ba bốn người vây đánh.
Mặc dù ban đầu Băng Liên có chút bối rồi trước tốc độ công kích cực nhanh và biến ảo liên tục của Hoả Nương, nhưng chỉ sau vài chiêu thì Băng Liên đã nắm được quy tắc ra chiêu của Hoả Nương nên liền có thể chế ngự được màn biến hoá này của Hoả Nương.
Lúc này Hoả Nương có chút kinh ngạc trước sự bình tĩnh tuyệt đối và phản xạ nhanh nhẹn đến mức khó tin của Băng Liên. Loại đối thủ này nàng ta chưa từng gặp bao giờ nên cảm thấy bản thân có chút bất lực.
"Hoả Nương, đừng phí sức nữa, hãy dồn lực vào một đòn để phá tan lớp phòng ngự của cô ta trước!" Hoả Lân đứng bên ngoài trông thấy sắc mặt của Hoả Nương có chút dao động thiếu tự tin liền lớn tiếng nhắc nhở.
Vừa nghe xong, Hoả Nương liền quyết định dồn sức vào một chiêu, quyết tâm phá vỡ lối đánh phòng ngự kiên cố của Băng Liên.
Tâm vừa quyết, Hoả Nương ngưng tụ hoả lực từ trong cơ thể dồn vào một quyền trên tay phải khiến cho nơi đó trở nên đỏ rực, hồng quang loé sáng, nhiệt độ xung quanh cũng bị sức nóng từ hoả quyền của Hoả Nương làm cho tăng vọt. Không khí trên sân đấu lập tức trở nên khô rát và nóng nực.
Băng Liên cũng nhận ra sự nguy hiểm của đòn tấn công lần này, không chút chậm trễ vội phóng thích ra băng lực để chế ngự. Băng lực chí âm chí hàn mạnh mẽ tán phát ra xung quanh tạo thành một vùng không gian cực kỳ băng lãnh.
Giờ phút này trên sân đấu đang tồn tại hai mảng không gian đối lập nhau, một bên chí dương còn một bên chí âm không ngừng xâm chiếm, cắn nuốt lẫn nhau tạo ra một cảnh tượng hết sức kỳ dị.