Băng Hỏa Chí Tôn

Chương 39: Trốn Thoát!




Chứng kiến cảnh lão Chu bị vạn tiễn xuyên thân, năm gã đồng bọn của lão ta đều thất kinh! Không ai dám nghĩ đến cảnh tượng đáng sợ đó lại xảy ra với một kẻ dày dạn kinh nghiệm và nhiều thủ đoạn như lão Chu.

"Lần này chúng ta đã quá chủ quan rồi. Phải nhanh chóng rút thôi…" gã hắc bào nhân lúc trước dùng độc lực tấn công Hoả Sư lúc này đang giao tranh với Hoả Bách thầm nhủ.

"Linh Thú Triệu Hồi Thuật"

Ngay lập tức, một con Hắc Ma Điệp màu đen sẫm từ bên trong cơ thể tên hắc bào nhân đó xuất hiện. Đôi cánh của nó không ngừng phát tán ra một loại phấn kỳ lạ.

" Mê Hồn Phấn "

Gã hắc y nhân đó vừa vung tay lên thì Hắc Ma Điệp liền vẫy mạnh liên hồi đôi cánh đen kịt chứa đầy bụi phấn kỳ lạ về phía Hoả Bách rồi sau đó lan ra khắp không khí xung quanh.

Hoả Bách hết sức cảnh giác, vận khí lực tạo thành một lớp màn phòng hộ vững chắc không để cho bụi phấn kia bay vào. Nhưng khi bụi phấn kia vừa chạm vào lớp rào chắn khí lực của Hoả Bách thì bỗng phát ra tiếng xèo xèo giống như đang ăn mòn lớp màn chắn khí lực vậy.

" Loại phấn độc gì quái dị thế này? Không thể để nó tiếp tục ăn mòn như vậy, nếu như để nó tiếp xúc với cơ thể thì cực kỳ nguy hiểm!" Hoả Bách nhanh chóng phân tích và quyết định nhanh chóng.

Hai tay dùng hoả lực tạo ra hai hoả cầu lớn, kế đó là dùng khí lực nén chặt khối hoả lực đó. Cuối cùng vỗ mạnh hai hoả cầu vào nhau tạo thành một trận bão lửa quét ra khắp xung quanh.

Những bụi phấn độc kia khi chạm phải ngọn lửa của Hoả Bách liền bốc hơi nhanh chóng. Không đầy vài giây sau, tất cả bụi phấn đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Hoả Sư trông thấy chiêu thức kỳ dị của linh thú kia liền nhận ra sự nguy hiểm của nó. Trong chớp mắt ông ta liền lao tới nhắm thẳng vào Hắc Ma Điệp mà công kích.

Vừa thấy bóng Hoả Sư lao về phía mình, gã hắc y nhân nhếch mép cười nham hiểm. Hai tay hắn điều động một lượng lớn độc lực ra bên ngoài, sau đó đem khối độc lực đó dung nhập vào Hắc Ma Điệp. Ngay sau khi dung hợp, Hắc Ma Điệp liền đổi thành một màu xanh lục sẫm cùng những tia khí độc toát ra xung quanh mang đến cảm giác đầy chết chóc.

Màn hoá hình vừa xong, Hắc Ma Điệp liền đập mạnh liên tục đôi cánh chứa kịch độc của mình. Lần này không phải là bụi phấn bay ra nữa mà là hàng ngàn, hàng vạn giọt độc dịch li ti bắn ra tứ phương tám hướng.

Hoả Sư trông thấy những giọt độc dịch kia lao tới liền dùng hoả lực chưởng mạnh về phía chúng để vô hiệu hoá. Bất ngờ thay, khi những giọt độc dịch kia lao vào ngọn lửa do hoả lực tạo ra liền xuyên qua nhẹ nhàng như chưa từng gặp phải bất kỳ cản trở gì. Lúc này những hạt độc dịch đó đã mất đi lớp độc lực màu xanh lục sẫm bên ngoài, chỉ còn lại màu trắng đục như bụi phấn lúc nãy mà thôi.

Những hạt bụi phấn này bắn mạnh về phía Hoả Sư khiến cho ông ấy phải vận khí lực lên chống đỡ. Lập tức bụi phấn liền ăn mòn lớp khí lực hộ thân của Hoả Sư.

Không chút chậm trễ, Hoả Sư liền thi triển Hoả Giáp để thiêu đốt toàn bộ đám độc phấn còn sót lại kia. Ngay khi Hoả Giáp hình thành, toàn bộ độc phấn đều nhanh chóng tan biến.

Cùng lúc đó, những binh lính của Hoả Quốc cũng bị đám độc dịch này làm cho phải khốn đốn. Ai ai cũng phải tập trung hoá giải độc dịch trước khi chúng chạm vào cơ thể. Một vài binh linh thực lực yếu hơn liền bị dính phải độc phấn, ngay lập tức liền trở nên vô lực, ngã lăn ra đất bất tỉnh.

Lợi dụng hỗn loạn, gã hắc y nhân kia liền nhanh tay lôi lão Chu vẫn còn thoi thóp lui ra sau rồi ra hiệu cho đồng bọn mau chóng rút lui, trong khi vẫn ra lệnh cho Hắc Ma Điệp tiếp tục dùng chiêu thức rải độc dịch để quấy nhiễu đội quân của Hoả Quốc cùng đám người Hoả Sư.

Phát hiện ra ý đồ của đám người áo đen kia, Hoả Sư liền quát lớn:

" Ta đã nói qua, sai lầm lớn nhất của các ngươi chính là dám đến Hoả Quốc gây sự. Giờ thì đừng mong có thể thoát khỏi nơi này!!!"

"Bí kỹ Hoả Tộc: Hoả Thần Nhập Thể - Nhất Thức!

Nhị Thức!

Tam Thức!"

Sau ba tiếng quát chói tai, cả người Hoả Sư liền tán phát ra khí thế kinh người, hoả lực cuồn cuộn tuôn trào ra xung quanh, cảm giác như da thịt Hoả Sư giờ đã hoà làm một với ngọn lửa đỏ rực đang bốc cháy dữ dội quanh ông ta. Khí lực lúc này đã chuyển sang màu lam cực kỳ đẹp mắt. Sau khi thi triển bí kỹ của Hoả Tộc lên mức tối đa, Hoả Sư đã đạt tới cảnh giới Lam Sắc Đại Tiên!

Không gian xung quanh như cũng đang rung chuyển và bị sức nóng của hoả lực toả ra từ Hoả Sư làm cho vặn vẹo, mờ ảo. Quả là một sức mạnh của một cường giả đứng đầu đại lục.

Ngay sau đó, Hoả Sư dùng hoả lực tạo thành một không gian phong toả Hắc Ma Điệp khiến cho đòn tấn công của nó không thể xuyên ra bên ngoài. Kế đến Hoả Sư xoay người về phía đám hắc y nhân đang chạy trốn phía xa, cả người ông ta liền phát ra một cỗ hào quang đỏ rực cực kỳ chói mắt.

Đám người áo đen nhìn thấy Hoả Sư biến hoá kinh khủng như vậy liền quay đầu phi thân thật nhanh với hy vọng có thể thoát khỏi phạm vi tấn công của Hoả Sư.

Hoả Sư đưa tay lên trên cao rồi tập trung tinh thần ngưng tụ hoả khí trong thiên địa. Nơi đây địa thế khô cằn, nóng bức lại có thêm nhiều ngọn núi lửa bao quanh nên hoả khí luôn ở trạng thái dồi dào. Thế nên chỉ sau vài giây ngưng tụ, trên bầu trời đã xuất hiện một quả cầu khổng lồ với kích thước như một mặt trời thu nhỏ, tán phát ra nhiệt lượng vô cùng khủng khiếp.

Sáu tên hắc y nhân ngước đầu lên trông thấy quả cầu hoả khí cực đại kia liền trợn mắt kinh hãi.

" Giờ phải làm sao đây?" Một tên hoảng hốt la lên.

"Với chiêu thức cấp độ này thì chúng ta không còn hy vọng nữa rồi…" một tên khác lặng lẽ thở dài.

Những tên còn lại nghe vậy cũng không biết nói gì hơn, cắn chặt răng ngước nhìn quả cầu hoả khí càng lúc càng phình to hơn.

Khi thấy đám người mặc áo đen kia đã không còn chạy trốn nữa, Hoả Sư liền vung tay xuống phía dưới, ngay lập tức hoả khí cầu chậm rãi rơi xuống.

" Thái Dương Quang Phá "

Tiếng hét uy nghi vang vọng tứ bề của Hoả Sư làm cho mọi hy vọng của đám người hắc y nhân hoàn toàn biến mất. Tất cả bọn chúng đều cúi đầu nhắm mắt chấp nhận kết cục của mình.

Ngay lúc mọi thứ chuẩn bị kết thúc theo cách đã định trước đó thì đột nhiên trên bầu trời nổi lên một đợt sấm chớp chói loá. Tiếp theo đó là một tia sáng cực mạnh lao vút xuống vị trí của đám người áo đen kia.

Cũng đúng vào giây phút đó, một âm thanh như sét đánh chợt vang lên khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.

" Lôi Trụ Phá Thiên "

Một cột sét cực đại từ trên trời đột ngột giáng thẳng vào hoả khí cầu khổng lồ khiến cho hoả khí cầu phát nổ tạo ra một trận siêu chấn động.

Sức công phá từ vụ nổ đã làm cho mặt đất rung chuyển dữ dội, cát đá xung quanh bị thổi tung lên mù mịt, mặt đất nơi phía dưới vị trí hoả khí cầu bị thổi tung thành một cái hố sâu gần hai mươi trượng. Không khí xung quanh bị lực xung kích nén lại khiến cho việc hô hấp trở nên hết sức khó khăn. Những người có mặt quanh đó đều bị cuồng phong từ vụ nổ thổi bay hơn hai mươi thước. Ngay cả Hoả Sư cũng bị đẩy lùi về sau vài bước. Nhóm Hoả Bách, Hoả Liệt và Hoả Chấn thì bị đẩy lui hơn chục bước mới miễn cưỡng trụ lại được. Chấn động từ hai chiêu thức đỉnh cấp quả thật hết sức khủng khiếp!

Một lúc sau, khi khói bụi tan dần đi, Hoả Sư liền bay tới kiểm tra khu vực trung tâm của vụ nổ để kiểm tra tình hình. Khi tới vị trí hố cát, Hoả Sư không phát hiện được cái xác nào quanh đây. Chỉ có rất nhiều vệt máu tươi vẫn còn rất mới vương lại trên mặt đất. Điều này chứng tỏ bọn chúng cũng bị trọng thương sau khi đỡ một chiêu toàn lực của Hoả Sư. Hoả Sư khẽ thở dài tiếc nuối vì đã không tự tay giết hết bọn chúng, chỉ sợ sau này sẽ rất khó có được cơ hội thứ hai.

Tuy tiếc là vậy nhưng mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi nên không thể làm gì hơn, Hoả Sư liền nhanh chóng giải trừ trạng thái Hoả Thần Nhập Thể.

Ngay khi vừa giải trừ trạng thái đó, Hoả Sư liền lảo đảo như muốn ngã xuống. Cơ thể hơi run rẩy, hơi thở có chút gấp gáp, mồ hôi chảy đầy khắp trán. Đây là phản ứng phụ thường gặp sau khi thi triển bí kỹ của Hoả Tộc.

Ngay lúc đó, Hoả Chấn và Hoả Liệt vội lao đến đỡ lấy Hoả Sư rồi nhanh chóng đưa ông ấy về cung điện nghỉ ngơi. Hoả Bách ở lại để thay mặt quốc vương chỉnh đốn lại hàng ngũ binh lính và tổ chức canh gác nghiêm ngặt hơn. Qua sự việc lần này, chắc chắn việc nâng cao an ninh và siết chặt quản lý việc ra vào thành sẽ được thực hiện.

Trong khi đó, ở phía bìa rừng, một đám người mặc hắc bào đang tụ tập lại với nhau. Nổi bật nhất trong số đó chính là một tên mặc bạch bào, hoàn toàn đối lập với đám còn lại, cũng là tên phát ra khí tức cường hãn nhất.

Lúc này, cả đám hắc bào nhân đang thở hồng hộc như trâu, mặt mũi và quần áo chúng đều dính đầy những cát, bụi và đất đá trông hết sức dơ bẩn. Chưa kể máu tươi từ những vết thương do cát đá gây ra từ vụ nổ không ngừng chảy ra rồi hoà cùng với lớp cát bụi trên mặt chúng tạo thành những mảng bụi màu đỏ sẫm trông cực kỳ kinh dị. Vài tên còn bị thương cả trên người và dưới chân. Nặng nhất vẫn là gã có biệt danh lão Chu, trên người dày đặc những lỗ thủng do bị hoả tiễn xuyên qua. Cũng may là lão ta đã dùng băng lực làm đông lại vết thương nên không bị mất máu quá nhiều. Đội hình của bọn chúng bây giờ trông thật sự thảm hại.

"Đa tạ lão Bạch đã kịp thời cứu mạng, không có ngài đến kịp là chúng tôi đã bỏ mạng ở đó rồi." Một giọng nói khàn khàn có phần yếu ớt thốt lên từ một tên trong số đám người mặc áo đen kia.

Vừa nghe thấy câu nói đó, gã bạch y nhân liền xoay mặt lại. Trên mặt hắn có đeo một chiếc mặt nạ che đi phần trên của khuôn mặt, chỉ để lộ cái miệng phía dưới. Mái tóc có dấu hiệu của thời gian, ước chừng bạch y nhân này cũng khoảng tuổi trung niên.

" Các ngươi hành sự cần cẩn thận một chút nếu không sẽ hỏng hết đại sự. Các ngươi có vai trò rất quan trọng trong kế hoạch lần này." Thanh âm như sấm động vang lên từ tên bạch y nhân kia.

" Chúng tôi đã rõ, lần sau nhất định sẽ cẩn thận hơn!" Sáu gã hắc y nhân đồng thanh đáp.

Ra đây chính là lão Bạch, gã đứng đầu tổ chức thần bí kia. Xem qua cách nói chuyện và thái độ của những tên hắc y nhân kia thì đúng là bọn chúng đều rất thần phục gã lão Bạch này. Có vẻ như việc chúng lấy lại được thực lực đúng là có liên quan đến tên bạch y cầm đầu này.

Ngay sau đó, cả nhóm liền vận khí hồi sức, tranh thủ chữa thương. Riêng lão Chu thương thế vô cùng hung hiểm nên lão Bạch phải đích thân ra tay trị liệu.

Đột nhiên lão Bạch đưa tay lên ôm ngực, một ngụm máu tươi từ trong cổ họng liền phun ra, sắc mặt của lão ta trở nên xanh xao, hơi thở có phần rối loạn.

"Lão Bạch, ngài không sao chứ?" Lão Chu giọng thều thào, yếu ớt, gắng sức hỏi.

Đám người còn lại cũng hoảng hồn, vội chạy lại đứng xung quanh gã lão Bạch, ánh mắt lo lắng kèm bất an liếc qua liếc lại nhìn nhau.

"Ta không sao, chỉ là ban nãy dùng lực quá độ nên giờ có chút kiệt sức." Lão Bạch lên tiếng trấn an.

Ca đám hắc bào nhân nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Chiêu thức lúc nãy quả thực quá sức khủng khiếp!

Thấy tình hình không có gì nguy hiểm, cả nhóm người họ lại tách ra tiếp tục trị thương.

Lão Bạch cũng nhanh chóng lau đi vết máu nơi khoé miệng, hít một hơi thật sâu điều tiết lại nhịp thở rồi mới tiếp tục trị thương cho lão Chu.

" Tên khốn Hoả Sư này không ngờ lại tiến bộ đến mức này. Lúc nãy quả thật quá nguy hiểm đi, xém chút nữa là cả đám bỏ mạng tại Hoả Quốc rồi. Đúng là không thể coi thường sức mạnh ngưng tụ từ thiên địa." Lão Bạch thầm nghĩ trong lòng.

Màn đêm dần buông xuống, cả khu rừng đều chìm trong một không gian âm u và tĩnh lặng. Giờ phút này, một đám hắc ảnh đang xuyên qua những bụi cây, tán lá để lao vun vút đi trong đêm. Không ai biết những kẻ này đang đi đâu chỉ có một điều chắc chắn là những kẻ luôn ẩn nấp trong bóng đêm thì không phải là loại người làm việc tốt lành gì.

Hôm sau tại cung điện Hoả Quốc, Hoả Sư sau một đêm tịnh dưỡng đã khôi phục được sức mạnh của mình, liền cho triệu tập ba vị quốc sư vào để căn dặn nhiệm vụ trước khi lên đường sang Thủy Quốc để kiểm tra tình trạng của Hoả Lân và Hoả Cương.

Sau một hồi phân phó công việc, Hoả Sư vội lên đường hướng về Thủy Quốc mà phóng tới. Trong chớp mắt ông ấy đã biến thành một vệt sáng rồi biến mất cuối đường chân trời.

Với tốc độ hiện tại, chỉ không đầy vài phút là Hoả Sư đã tới được biên giới của Thủy Quốc. Sau một vài thủ tục bắt buộc, Hoả Sư lại có thể tiếp tục lên đường. Băng Điện cũng đã dần xuất hiện trong tầm mắt.

Từ xa ở bên trong băng điện, Hoả Y đã sớm cảm nhận được cỗ năng lượng mạnh mẽ của Hoả Sư, liền đứng tại đại sảnh đón tiếp.

Vừa đáp xuống băng điện, Hoả Sư liền bắt gặp thân ảnh hết sức quen thuộc của Hoả Sư, kế đến là nữ vương Băng Tuyết cũng đang có mặt tại băng điện.

"Sao rồi Hoả Y, Lân nhi và Hoả Cương có tiến triển gì không?" Hoả Sư nóng lòng muốn biết tin tức nên vội hỏi.

"Quốc vương yên tâm, mấy ngày qua cả hai người bọn họ được Băng Chúc bà bà tích cực chữa trị nên hiện giờ đã phục hồi lại khá nhiều, theo như lời bà bà thì vài ngày nữa là có thể hoàn toàn chữa trị dứt điểm!" Nhìn vẻ mặt lo lắng đến mức khẩn trương của Hoả Sư, Hoả Y hiền từ mỉm cười đáp.

Nghe vậy Hoả Sư lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng đã có thể cứu được hai người bọn họ, đặc biệt là Hoả Lân.

Rồi chợt Hoả Sư quay người về phía Băng Tuyết, ôn tồn nói:

" Đây chính là hai giọt Hoả Nguyên như đã giao ước trước đó. Mong nàng thay ta nói một tiếng cảm ơn đến Băng Chúc bà bà, sau này nếu Thủy Quốc có việc cần giúp đỡ, Hoả Quốc của ta sẽ toàn lực hỗ trợ."

Hai bình ngọc màu đen bóng từ trong bàn tay của Hoả Sư từ từ bay ra rồi phóng về phía Băng Tuyết.

Đưa bàn tay ngọc trắng như tuyết của mình ra đón lấy hai bình ngọc, Băng Tuyết có thể cảm nhận rõ rệt sức nóng toả ra từ thứ bên trong hai bình ngọc này. Nàng cẩn thận thu nó vào bên trong băng giới của mình trong chiếc nhẫn rồi hướng mắt về phía Hoả Sư nhẹ nhàng nói.

" Đa tạ Hoả Sư quốc vương đã rộng rãi. Ta nhất định sẽ chuyển lời giúp ông."

Rồi như chợt nhớ ra điều gì, Băng Tuyết liền hỏi:

" Không biết vị cao nhân Hoả Y đây có từng nghe qua thể chất đặc biệt có khả năng hấp thu một lượng lớn bản nguyên thể ngay từ khi sinh ra hay không?"

Vừa nghe xong, chân mày Hoả Y khẽ nhướn lên kinh ngạc, sau đó đưa bàn tay vuốt ve chòm râu bạc của lão rồi chậm rãi trả lời:

" Lão phu có từng gặp qua một người giống như vậy, đó chính là nhị công tử của Hoả Sư quốc vương đây. Ngay từ lúc sinh ra, nhị công tử đã hấp thụ một lượng hoả nguyên khổng lồ khiến cho mọi người đều hết sức kinh ngạc."

Qua miêu tả của Hoả Y, Băng Tuyết liền nhận ra đặc trưng đó, vì chính nữ nhi của nàng cũng đã từng gặp tình trạng tương tự.

" Vậy không biết nhị công tử hiện giờ sức khoẻ như thế nào?" Băng Tuyết như người khát nước giữa sa mạc gặp được ốc đảo, vội vàng hỏi tiếp.

"Ài, nó cứ như một đứa trẻ không biết mệt mỏi là gì, cứ chạy khắp nơi phá phách đủ thứ khiến cho ta hết sức đau đầu…" Hoả Sư liền chen vào, giọng điệu có phần than vãn.

Nghe đến việc đứa trẻ kia cũng có biểu hiện giống Băng Liên nhưng lại có sức khoẻ cực kỳ sung mãn, ngược lại Băng Liên thì vô cùng yếu ớt. Sau một lúc đắn đo, Băng Tuyết chợt lên tiếng:

" Không biết có thể làm phiền vị cao nhân Hoả Y này đi xem qua giúp tình trạng sức khoẻ của tiểu nữ ta được không? Con bé cũng có biểu hiện giống như vậy từ khi sanh ra nhưng cơ thể lại cực kỳ suy nhược, không giống với nhị công tử bên đây. Hy vọng lão cao nhân giúp đỡ." Thanh âm nhẹ nhàng, dịu dàng mang đầy hàm ý cầu khẩn từ Băng Tuyết phát ra.

" Nữ vương xin đừng khách khí, cứ gọi lão là Hoả Y. Mấy ngày qua cũng là nhờ nữ vương cùng ngũ đại tổng quản chiếu cố. Giờ cứ xem như lão phu ra chút sức mọn để đáp lại ân tình của người." Hoả Y ôn nhu nói.

Thấy vậy Băng Tuyết cũng không khách sáo nữa, vội đưa Hoả Y cùng Hoả Sư đến Băng Tinh Các để gặp Băng Liên.