Hôm nay là ngày cuối cùng tu luyện trên tầng mười của Băng Tinh Các. Thấm thoát một tháng thời gian đã trôi qua rất nhanh, Băng Liên ở trong không gian lý tưởng này không ngừng nghỉ một giây phút nào luôn tranh thủ tu luyện mọi lúc, mọi nơi. Nhờ vào thể chất đặc biệt chứa một lượng lớn băng nguyên trong cơ thể khiến cho việc tu luyện của Băng Liên tiến triển cực kỳ nhanh chóng. Chính vì vậy, ngay lúc này đây, cơ thể của Băng Liên đang có dấu hiệu tấn cấp.
Từng đợt hô hấp gấp rút diễn ra, khói băng cuộn quanh cơ thể mảnh mai của Băng Liên, từ từ bao phủ toàn bộ cơ thể nàng, khiến cho Băng Liên giờ trông giống như một đám khói hình thù kỳ dị đang hiện ra ngay chính giữa trung tâm tầng tháp này.
Đột nhiên một luồng khí lực màu xanh lục cuồn cuộn trào ra bên ngoài lớp khói băng kia, tạo thành một quả cầu lục sắc quang khí rồi từ từ biến đổi màu sắc trở thành màu lam nhạt.
Ngay khi cỗ khí lực đó chuyển hoàn toàn sang màu lam nhạt, một luồng khí lực chợt bùng phát từ ngay vị trí trung tâm của Băng Liên. Nguồn khí lực mạnh mẽ này làm cho băng khói đang phủ khắp tầng tháp này bị thổi tung ra xung quanh, để lộ ra thân ảnh mảnh khảnh, có chút gầy gò nhưng có dung mạo tuyệt sắc của Băng Liên. Lúc này hai mắt Băng Liên vẫn đang nhắm lại, nhưng luồng năng lượng tán phát ra từ cơ thể nàng lại không ngừng tuôn trào ra. Bất chợt một dòng băng lực khổng lồ ào ạt trào ra từ khắp cơ thể Băng Liên sau đó chầm chậm bốc lên không trung ngưng tụ lại tại trên đỉnh đầu của nàng. Một hồi sau khối băng lực đó mới hiện ra hoàn chỉnh là hình dáng của một đóa hoa sen đang nở rộ màu trắng đục, được bao phủ bằng một tầng khí lực màu làm nhạt trông cực kỳ lộng lẫy và tinh xảo.
Chính vào giây phút đóa hoa sen hình thành, Băng Liên liền mở bừng mắt ra, ngay sau đó là một quang cảnh tuyệt mỹ xuất hiện.
Một cột sáng màu lam nhạt từ cơ thể Băng Liên phóng mạnh lên trên cao, xuyên qua mái của tầng tháp vút lên trên không trung. Đóa hoa sen tuyệt đẹp kia ngay khi tiếp xúc với cột sáng lam sắc đó liền phát ra một tia sáng từ bên trong, sau đó nổ tung thành nhiều hạt băng nhỏ li ti rồi chầm chậm rơi xuống. Dưới ánh sáng của cột năng lượng lam sắc kia, những hạt băng đó trở nên lấp lánh hết sức lung linh và huyền ảo. Băng Liên ngồi ngay phía dưới trông giống như là một vị tiên nữ giáng trần.
Nhẹ nhàng đứng lên rồi cảm nhận nguồn năng lượng dồi dào đang lưu chuyển trong cơ thể, Băng Liên cảm giác bản thân nàng đã có tiến triển rất nhiều, thể lực cũng đã có cải thiện đáng kể, không còn quá yếu ớt như trước nữa mà bây giờ đã có thể thi triển một loạt chiêu thức mà không cần dùng đến kỹ năng hồi sức như trước nữa. Điều này khiến cho Băng Liên hết sức vui mừng. Hóa ra sau mỗi lần thăng cấp thì cơ thể lại nhận được nhiều lợi ích như vậy, thảo nào mẫu thân nàng luôn muốn nàng mau chóng nâng cao thực lực.
Kế đến, Băng Liên dồn băng lực vào hai lòng bàn tay sau đó tập trung nghĩ về hình ảnh bông hoa sen trong đầu, ngay lập tức luồng băng lực trên tay Băng Liên liền ngưng tụ thành hình dạng một bông hoa sen màu trắng đục sau đó tăng dần kích thước theo lượng băng lực mà Băng Liên cung cấp đến khi nào Băng Liên không tạo ra băng lực nữa thì đóa hoa sen đó mới ngưng lại.
Lam Sắc Tiểu Tiên: Khả năng hóa hình cho đòn tấn công thuộc tính được củng cố khiến cho hình dạng và kích thước cũng như số lượng của chiêu thức tăng lên phụ thuộc vào ý chí và năng lực của bản thân. Ngoài ra có thể dùng khí lực để điều khiển hướng di chuyển của chiêu thức khiến cho độ chính xác của chiêu thức được tăng lên rất nhiều.
Ngắm nhìn hai bông sen to như cái mặt bàn để ở trong góc đằng kia, Băng Liên khẽ gật đầu thích thú. Nếu muốn nàng có thể tạo ra một hoa sen băng khổng lồ để tạo ra một chiêu thức hủy diệt dùng trong những trường hợp khó giải quyết.
Sau đó Băng Liên thử dùng khí lực bao lấy hai bông hoa sen băng kia rồi vẫy nhẹ hai bàn tay một cái, hai bông sen băng lập tức bay lên trên không. Băng Liên dùng khí lực để điều khiển hướng đi của hoa sen rồi khi hai bông hoa sen đó bay ra xa khoảng hai thước, Băng Liên chợt nắm chặt hai bàn tay lại
“Bạo”
Lập tức hai đóa hoa sen băng kia chợt bị khí lực bao quanh nén chặt lại rồi tiếp đến là một tiếng nổ như tiếng sấm rền vang lên kéo theo một trận kình phong từ tâm vụ nổ bạo quét ra xung quanh khiến cho Băng Liên phải vội vã thi triển Băng Tường che chắn cơ thể nàng lại. Tuy nhiên uy lực tạo ra từ vụ nổ quá cường hãn khiến cho lớp Băng Tường vững chắc kia cũng không chống đỡ được lâu liền bị vỡ vụn ra chỉ sau vài giây.
Kinh hãi trước sức tàn phá của chiêu thức này, Băng Liên Vội thi triển liên tục Băng Chông và Băng Tường để chống đỡ nhưng kết quả vẫn như cũ, đều bị chấn tan nát sau vài giây xuất hiện.
Lúc này mọi thứ trong tầng tháp này đều bị cỗ lực lượng cuồng bạo đó chấn bay về một góc, ngay cả chiếc chuông to lớn bằng kim loại kia cũng không chống lại được luồng năng lượng kinh khủng này nên cũng bị thổi bay đi, tạo ra những tiếng chuông mang thanh âm đầy hỗn loạn.
Áp lực tạo ra từ vụ nổ khiến cho cả tòa tháp cũng phải rung lắc liên hồi tựa như có một đợt động đất vậy, khiến cho các đệ tử khác đều lộ vẻ hoang mang và lo lắng.
Ngay lập tức, Băng Mị cùng Băng Lục và Băng Lưu phóng nhanh về phía đỉnh tháp nơi phát ra rung chấn đó để xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Vừa lao lên tới tầng đỉnh của Băng Tinh Các, cả ba người đều bị cảnh tượng nơi đây làm cho kinh ngạc đến sững sờ.
Bức tường xung quanh tầng tháp bị nứt thành nhiều đường nhỏ, mái tháp bị thổi bay một góc làm cho họ có thể nhìn thấy những đám mây đang lơ lửng phía trên đầu họ. Mặt sàn của tầng tháp bị lõm xuống một lỗ nhỏ, chiếc chuông cùng toàn bộ đồ vật trong tầng này đều bị thổi bay về một góc. Một cảnh tượng hoang tàn chưa từng xảy ra ở nơi đây.
Chợt Băng Mị nhớ đến Băng Liên, vội đảo mắt ra xung quanh tìm kiếm cô bé. Sau vài giây tìm kiếm đã phát hiện ra Băng Liên đang nằm trong đống đồ đạc hỗn độn trong góc sảnh, nhìn qua có thể thấy Băng Liên không gặp tổn thương gì nghiêm trọng nhưng khuôn mặt cũng xanh xao và có dấu hiệu kiệt sức.
Nhanh chóng lao về phía Băng Liên rồi thi triển Băng Tâm Quang Phục cho cô bé, Băng Mị nét mặt có chút khẩn trương và lo lắng vội hỏi:
“Việc này là như thế nào?”
“Là lỗi của đệ tử, trong lúc khám phá chiêu thức lại vô tình tạo ra một thảm họa, đệ tử xin nhận phạt” Băng Liên cúi đầu, thanh âm đầy hối hận nói.
“Được rồi, việc thu dọn đống hỗn độn này cứ để bọn ta xử lý, giờ con hãy đi xuống tầng trệt để nghỉ ngơi đi, dù sao ngày mai cũng là ngày kiểm tra thăng các, con cũng nên có chút chuẩn bị” Băng Mị nhìn thái độ ăn năn và hối hận đó của Băng Liên, liền mỉm cười dịu dàng nói.
“Đa tạ Băng Mị chưởng quản” Băng Liên nghe vậy liền nhanh chóng thi lễ rồi vội đi xuống phía dưới.
Sau khi Băng Liên rời đi, Băng Mị quay sang phía Băng Lục và Băng Lưu thì thấy cả hai người kia cũng lắc đầu cười khổ với tác phẩm này của Băng Liên. Tuy vậy cả ba người họ đều rất trông chờ vào sự phát triển đầy triển vọng của thiếu nữ Băng Liên này.
Trên đường đi xuống, Băng Liên bắt gặp vô số ánh mắt dòm ngó đầy hiếu kỳ và tò mò từ những đệ tử trên các tầng các khác. Đa số họ đều tò mò không biết cô nương ốm yếu này làm thế nào lại có thể gây ra một chấn động kinh khủng như vậy. Một số ít lại cực kỳ hào hứng muốn thử thực lực của thiếu nữ xinh đẹp kia.
Cước bộ mỗi lúc một nhanh, Băng Liên muốn nhanh chóng thoát khỏi những cặp mắt soi mói khó chịu đó, muốn lập tức về gian phòng của mình dưỡng sức.
Vừa về đến gian phòng của mình, Băng Liên nhìn thấy phía trước đang là Băng Thanh, cô nàng cũng vừa trở về sau đợt tu luyện trong Sơ Nhập phòng.
Nhìn thấy tỷ tỷ nàng, Băng Thanh vội chạy tới nhảy lên ôm ghì lấy cơ thể mảnh mai, mềm mại của tỷ tỷ nàng, giọng nói vui mừng xen lẫn xúc động:
“Tỷ tỷ cuối cùng đã trở lại rồi, cả tháng nay muội ngày nào cũng mong chờ được gặp lại tỷ”
“Tỷ cũng rất nhớ muội, giờ mau vào phòng của tỷ rồi kể tỷ nghe xem trong thời gian một tháng vừa qua đã có chuyện gì thú vị xảy ra” Băng Liên cũng vui mừng ôm lấy tiểu muội nàng, cô bé này thực sự rất quan trọng đối với Băng Liên.
Nghe vậy Băng Thanh liền gật đầu, sau đó hai người liền đi vào trong gian phòng của Băng Liên.
Sau một màn tâm sự vui vẻ, Băng Thanh kể cho Băng Liên nghe về việc các đệ tử trong thời gian một tháng tu luyện đều đã thăng cấp lên Hoàng Sắc Tiểu Tiên, những người còn lại thì cũng đang có dấu hiện tấn cấp. Bản thân Băng Thanh cũng hào hứng khoe với Băng Liên về việc nàng vừa thăng lên Lục Sắc Tiêu Tiên không lâu. Khuôn mặt đắc chí cũng nụ cười khoái chí của Băng Thanh vang vọng cả gian phòng khiến cho không gian thêm hoan hỉ.
“À đúng rồi, tỷ tu luyện trên đỉnh tháp chắc chắn là chiếm được không ít lợi ích, tỷ đã tấn cấp chưa?” Băng Thanh chợt nhớ ra việc Băng Liên được tu luyện trong môi trường cực kỳ thuận lợi liền quay sang hỏi.
“Tỷ cũng vừa tấn cấp lúc nãy” Băng Liên không giấu diếm, liền nhẹ nhàng trả lời.
“Vậy ra chấn động ban nãy là do tỷ tấn cấp thành công gây ra sao?” Băng Thanh tò mò hỏi tiếp.
“Cái đó… là một tai nạn trong lúc tỷ thử kết hợp chiêu thức mà ra” Băng Liên tỏ ra xấu hổ vì nàng đã gây ra thiệt hại khá lớn cho tầng đỉnh tháp.
Nghe vậy Băng Thanh cũng kinh ngạc trợn mắt há mồm. Chỉ là chiêu thức mà đã có thể khiến cho cả tòa tháp to lớn này rung chuyển đến mức độ đó, không biết trong chiến đấu còn có thể gây ra sức phá hoại lớn cỡ nào nữa đây.
Thấy nét mặt kinh ngạc đó của Băng Thanh, Băng Liên nhịn không được phải phì cười một tiếng.
“À phải rồi, ngày mai là đợt kiểm tra thăng các, muội nghe Băng Mị chưởng quản nói nếu vượt qua sẽ được tiến lên tầng thứ nhất. Tất cả mọi người đều đang rất háo hức mong chờ kỳ kiểm tra ngày mai, tỷ muội chúng ta cũng phải cố gắng mới được” Băng Thanh chợt nhớ ra đợt kiểm tra ngày mai, vội nói với Băng Liên.
“Ừ, tỷ có nghe Băng Mị chưởng quản nói qua, ngày mai cả hai tỷ muội chúng ta cứ cố hết sức là được. Tỷ tin chúng ta sẽ vượt qua thành công bài sát hạch ngày mai.” Băng Liên ôn nhu cười nói.
Hai tỷ muội Băng Liên sau đó ngồi nói chuyện thêm một lúc nữa rồi Băng Thanh cũng trở về gian phòng của nàng để nghỉ ngơi sớm, chuẩn bị cho buổi luyện tập sắp diễn ra.
Hiện giờ chỉ còn lại Băng Liên trong gian phòng yên tĩnh. Khẽ nhấc bàn tay lên rồi trong tâm trí thoáng hiện ra hình ảnh một con tiểu thố thì băng lực trong cơ thể nàng liền tỏa ra nhanh chóng sau đó kết tụ thành hình ảnh một chú thỏ con bằng băng hết sức tinh xảo mà Băng Liên vừa nghĩ tới lúc nãy. Đẩy nhẹ một cái, chú thỏ như có sinh mệnh liền phóng ra bay về phía trước. Băng Liên dùng khí lực của nàng bao lấy tiểu thố đó rồi điều khiển nó bay một vòng quanh phòng rồi cuối cùng đáp xuống bàn tay ngọc mềm mại của Băng Liên. Nhẹ nhàng giải trừ đi tiểu băng thố đó, Băng Liên thầm nhủ:
“Khả năng hóa hình và điều khiển băng lực này cần phải được luyện tập thật kỹ để khi đối chiến có thể ra chiêu chính xác và giảm thiểu tiêu hao sức lực của cơ thể”
Lần này Băng Liên thử sức với khả năng tạo ra nhiều hóa hình băng thể hơn với tám bông hoa sen được tạo ra, kích thước mỗi bông sen lớn cỡ một bình hoa nhưng đều sắc nét và trông như thật. Kế đến, Băng Liên dùng khí lực để điều khiển những đóa hoa sen đó di chuyển theo ý muốn của nàng. Sau gần một giờ luyện tập, cơ thể Băng Liên đã thấm mệt, bộ võ phục đã ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt của Băng Liên giờ có chút tái nhợt đi. Cảm nhận được cơ thể đang kiệt sức, Băng Liên vội giải trừ tám đóa hoa sen kia đi rồi nhanh chóng ngồi xuống thi triển chiêu thức hồi sức.
Hơn một giờ sau, cơ thể Băng Liên đã phục hồi trở lại. Lúc này nàng chợt nghe thấy nhiều âm thanh ồn ào bên ngoài nên tò mò mở cửa bước ra.
Hiện tại ngay chính giữa sảnh có rất nhiều đệ tử đang luyện tập các chiêu thức sơ cấp của băng hệ, thỉnh thoảng có một vài người còn đang trực tiếp giao đấu để học hỏi kinh nghiệm dưới sự giám sát của trưởng phòng Băng Lãm. Mỗi lần xuất chiêu đều tạo ra một âm thanh to lớn để tạo uy thế khiến cho bầu không khí trở nên thật sự náo nhiệt.
Đảo mắt nhìn qua một vòng, Băng Liên nhanh chóng nhận ra những gương mặt quen thuộc mà nàng đã từng giao đấu trong vòng thi tuyển lúc trước lẫn những tuyển thủ đã gây ấn tượng cho nàng. Bọn họ bây giờ ai ai cũng đều phát ra một khí tức dũng mãnh, chứng tỏ thời gian qua bọn họ cũng đã tiến bộ không ít.
“Tỷ tỷ cũng ra đây xem muội luyện tập sao?” Băng Thanh từ đâu chợt xuất hiện sau lưng Băng Liên, cười vui vẻ nói.
“Tỷ cũng vừa bị những âm thanh bên ngoài này làm cho tò mò nên cũng muốn ra xem thử rốt cuộc đó là cái gì” Băng Liên xoay người lại mỉm cười nói với Băng Thanh.
“Vậy tỷ mau đi theo muội, muội sẽ cho tỷ xem những thứ mà muội cùng các đệ tử ở đây học được trong một tháng qua.” Băng Thanh nở một nụ cười đầy ẩn ý, nét mặt lộ ra một vẻ bí ẩn khiến cho Băng Liên cũng cảm thấy khó hiểu.
Sau đó Băng Thanh kéo Băng Liên chạy về phía Băng Lãm đang đứng quan sát những trận đấu giao lưu gần đó rồi báo với Băng Lãm về trận tỷ thí giao lưu giữa nàng và Băng Liên.
Nghe thấy tên Băng Liên, tất cả đệ tử đang luyện tập quanh đó chợt ngưng lại, sau đó vội xếp thành một vòng tròn lớn quanh khu vực tỷ thí, ánh mắt tò mò pha lẫn thích thú khi sắp được chứng kiến hai tỷ muội Băng Liên tỷ thí. Ai cũng nóng lòng muốn được xem thành quả tu luyện một tháng trên đỉnh Băng Tinh Các của Băng Liên.
Thấy mình bỗng dưng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, Băng Liên cảm thấy có chút xấu hổ, đôi má nàng bỗng ửng đỏ lên, đôi môi căng mọng hơi mím chặt lại, chân mày khẽ cau lại, đầu hơi cúi xuống, cặp mắt phượng xinh đẹp bối rối nhìn xuống phía dưới như muốn né tránh những ánh mắt hiếu kỳ đang chăm chú nhìn vào nàng. Biểu hiện ngại ngùng của Băng Liên khiến cho những nam đệ tử ở đây đều ngẩn người ra như bị hút hồn, ngay cả Băng Lãm cũng phải lấy hết định lực của hắn để trấn tĩnh lại, vẻ đẹp này của Băng Liên thật sự mê người.
Duy chỉ có tên Băng Thiết là vẫn dửng dưng, trái lại còn có chút hận ý. Hắn luôn mang trong lòng cảm giác thua cuộc mỗi khi gặp lại Băng Liên, mà với bản tính kiêu căng của hắn thì tuyệt đối phải rửa được mối nhục vì thua một nữ nhân ốm yếu này mới có thể khiến hắn hả dạ.
“Tỷ tỷ, bây giờ tỷ hãy xem kết quả tu luyện một tháng qua của muội đây”. Ngay sau khi Băng Lãm gật đầu tán thánh thì Băng Thanh liền chạy đến đứng đối diện Băng Liên rồi mỉm cười đầy bí hiểm nói.
Vừa dứt lời, Băng Thanh liền vận khí lực lên. Một cỗ khí lực màu xanh lục chợt bùng phát ra bên ngoài tạo thành một đợt kình phong dữ dội cuốn bay ra xung quanh khiến cho những người đứng gần đó cũng phải nhanh chóng vận khí lực lên để chống đỡ.
“Lục Sắc Tiểu Tiên? chúc mừng tiểu muội, vậy là muội cũng đã tấn cấp thành công rồi.” Băng Liên nhìn vào luồng lục sắc quang khí đang bao quanh cơ thể của Băng Thanh, vui vẻ cười nói.
“Chưa hết đâu, tỷ hãy xem muội này” Băng Thanh chợt nghiêm túc lại, sau đó lao tới phía Băng Liên với tốc độ cực nhanh.
Thoáng chút giật mình vì tốc độ kinh khủng của Băng Thanh, Băng Liên nhanh chóng dựng lên Băng Tường để phòng thủ. Nhưng đúng lúc đó, một tiếng cười đắc ý vang lên bên tai Băng Liên.
“Tỷ sơ hở quá rồi kìa”
Giọng nói pha ý cười đắc chí kia vừa dứt thì Băng Liên kinh ngạc phát hiện ra băng chưởng của Băng Thanh từ lúc nào đã áp sát ngay bên hông nàng.
Nhận thấy không thể né tránh được đòn công kích này, Băng Liên liền vận khí lực ra bao bọc lấy cơ thể để chống lại đòn công kích mãnh liệt của Băng Thanh.
“Ầm!!!”
Một tiếng nổ phát ra khi chưởng lực của Băng Thanh chạm vào lớp khí lực hộ thể của Băng Liên. Liền ngay sau đó, Băng Liên bị dư chấn của đòn công kích chấn bay ngược về phía sau năm bước.
“Tiểu muội giỏi lắm, tốc độ và uy lực đều tăng lên rất nhiều, tỷ thực sự bị muội làm cho kinh ngạc đó” Băng Liên nhìn về phía Băng Thanh, giọng nói đầy tán thưởng phát ra.
“Đa tạ tỷ tỷ quá khen, giờ tới lượt tỷ xuất chiêu rồi” Băng Thanh cười khoái chí nói.
Nghe vậy, Băng Liên cũng muốn thử xem nếu đổi lại là nàng tấn công thì Băng Thanh sẽ chống đỡ như thế nào. Nàng thực sự rất tò mò về sự tiến bộ của tiểu muội nàng, không biết tiểu cô nương này còn chiêu thức gì khác thường nữa hay không.
Tâm trạng hiếu kỳ muốn khám phá thực lực của Băng Thanh, Băng Liên liền nhanh chóng vận khí lực ra bên ngoài. Lần này khi Băng Liên bộc phát khí lực bên trong cơ thể đã làm cho một vài đệ tử không chịu nổi phải lui lại hơn năm bước. Khí tức áp bức còn khủng bố hơn Băng Thanh rất nhiều.
Nhìn thấy một cỗ lam sắc quang khí bao phủ toàn thân Băng Liên khiến cho đám đông đệ tử xung quanh chợt sững sờ vì kinh ngạc.
“Là Lam Sắc Tiểu Tiên cấp bậc! không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà Băng Liên đã đột phá lên tận cấp bậc này, thật là một tốc độ tu luyện khủng khiếp!” một đệ tử chợt hét lên.
Đứng bên ngoài, Băng Thiết nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải kinh hãi toát cả mồ hôi lạnh. Hắn không ngờ lúc trước bản thân hắn còn đang vượt mặt Băng Liên về tốc độ tu luyện, vậy mà không ngờ chỉ sau hơn một tháng hắn lại bị thiếu nữ tóc tím kia vượt qua. Thật là đáng hận. Hàm răng của Băng Thiết lúc này đang nghiến chặt vào nhau tạo ra âm thanh kẽo kẹt đáng sợ, hai bàn tay siết chặt đến mức cả người hắn cũng khẽ run rấy theo cơn phẫn nộ này.
Băng Thanh ngược lại không hề tỏ ra bất ngờ vì nàng đã biết trước việc này. Thế nên bây giờ Băng Thanh đang tập trung chuẩn bị đối phó với đòn công kích từ tỷ tỷ của nàng.
“Tiểu muội, tỷ đến đây” Băng Liên khẽ trầm giọng nói.
Thanh âm trầm thấp vừa tan biến, thân ảnh của Băng Liên chợt biến mất. Kỳ lạ hơn là sau khi Băng Liên biến mất thì khu vực này bỗng tràn ngập một màn băng khói dày đặc khiến cho tầm nhìn bị giảm xuống, mọi người đều bị làn khói băng kia làm cho rơi vào một khung cảnh huyền ảo.
“Hóa ra là Băng Sương Huyễn Cảnh kết hợp với Phi Tuyết Vô Ảnh khiến cho đối phương có cảm giác như đối thủ của mình chợt biến mất. Tốc độ ra chiêu nhanh tới mức độ này quả thật hiếm thấy” Băng Lãm trông thấy cảnh tượng này chợt thầm tán thưởng.
Về phía Băng Thanh, nàng lập tức thi triển một chiêu thức phòng thủ mà nàng hết sức tâm đắc để đối phó với tốc độ sử dụng chiêu thức nhanh như điện xẹt này của tỷ tỷ nàng.
“Sơ cấp kỹ năng phòng thủ: Băng Cầu”
Một quả cầu bằng băng trông cực kỳ vững chắc và kiên cố được tạo ra từ băng lực bên trong cơ thể Băng Thanh, sau đó bao phủ hoàn toàn cơ thể của Băng Thanh khiến cho Băng Thanh an toàn trước đòn công kích đến từ bất kỳ hướng nào.
Bên trong làn sương băng, Băng Liên nhận ra được chiêu thức kỳ lạ của Băng Thanh liền dồn băng lực và khí lực vào hữu chưởng sau đó lao về phía Băng Thanh mạnh mẽ đánh một cái.
“Rầm…..Rắc…..rắc”
Chưởng lực cực mạnh của Băng Liên khiến cho khối băng cầu kia xuất hiện nhiều vết nứt, sau đó từ từ lan rộng ra và cuối cùng là rớt ra thành từng mảng lớn. Tuy nhiên Băng Thanh đứng bên trong khối băng cầu đó vẫn không bị ảnh hưởng gì.
Chứng kiến một màn công thủ toàn diện của Băng Thanh, Băng Liên cảm thấy hết sức vui mừng. Tiểu muội nàng đã ngày càng trưởng thành và tiến bộ hơn trước rất nhiều.
Khẽ đưa tay hóa giải huyễn cảnh, Băng Liên nhìn về phía Băng Thanh mỉm cười dịu dàng nói:
“Trận này tỷ thua rồi, công không được mà thủ cũng không xong. Muội thật sự rất giỏi”
“Tỷ chẳng qua chưa tung hết sức thôi, nếu không với thực lực của muội sao có thể chống đỡ được.” Băng Thanh vui vẻ cười nói.
“Lần này thực sự khiến cho tỷ tò mò về những thứ muội được học trong thời gian qua, kể từ ngày mai tỷ cũng sẽ cố gắng tu luyện và học hỏi thêm từ trưởng phòng và chưởng giám ở đây.” Băng Liên cũng cảm thấy phấn khích về những thứ nàng sắp được tiếp thu trong thời gian tu luyện sắp tới.
“Hai sư muội đánh tốt lắm, giờ cũng nên nghỉ ngơi để chuẩn bị cho đợt sát hạch ngày mai.” Băng Lãm từ phía xa chợt cất tiếng nói.
“Tuân lệnh Băng Lãm sư huynh” hai tỷ muội Băng Liên đồng thanh đáp.
“Tất cả mọi người ở đây cũng giải tán về nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai nhất định phải cố gắng vượt qua kiểm tra để được thăng các, rõ chưa?” Băng Lãm quay về phía các đệ tử khác, dõng dạc nói.
“Rõ” tất cả đều đồng loạt trả lời.
Sau đó mọi người từ từ đi về phía gian phòng của mình, thỉnh thoảng vẫn còn có những tiếng xì xào bàn luận về trận đấu lúc nãy của tỷ muội Băng Liên, mọi người đều bất ngờ trước tốc độ tu luyện của Băng Liên.
Về phần hai chị em Băng Liên và Băng Thanh, họ chậm rãi đi về gian phòng của họ, thanh âm vui vẻ phát ra từ hai thân ảnh nữ nhi đó làm cho không gian thêm sinh khí.