Băng Ghi Hình

Chương 7: (Góc nhìn của Phó Dục phần 4)




Edit + Beta: Go

Trong bóng tối truyền đến tiếng th ở dốc kịch liệt, Phó Dục bị cơn đau đầu khó chịu mà tỉnh lại.

Trong mộng tình cảnh còn rõ ràng trước mắt, phảng phất như giây tiếp theo liền có thể xảy ra. Phó Dục hoảng loạn tìm điện thoại, mở ra vừa thấy, đã 9 giờ sáng rồi.

Bởi vì hôm nay là đông chí, màn hình khóa di động tự động mở lên hình ảnh đoàn viên quây quần hạnh phúc. Phó Dục nhìn món sủi cảo trắng trẻo thơm mềm trong di động đến phát ngốc, sau một lúc lâu mới xuống giường rửa mặt.

Thời điểm ra cửa, Phó Dục không giống chính mình hằng ngày mà chờ mong cao hứng, nhưng không biết vì cái gì trong lòng lại ẩn ẩn chút bất an. Anh rất muốn hiện tại liền gọi điện thoại cho Nguyễn Kim, nhưng là... Phó Dục cúi đầu nhìn nhìn trong tay, anh cái gì cũng chưa có chuẩn bị tốt.

Phải kiên nhẫn một chút, kiên nhẫn một chút, anh khuyên chính mình.

Sủi cảo ở siêu thị thật sự có rất nhiều loại, Phó Dục xem đến hoa cả mắt, dứt khoát lấy mỗi loại một túi. Lại dạo tới rồi khu thực phẩm tươi sống chọn thịt và cá, anh tính toán hôm nay tự mình xuống bếp nấu cơm, cho Nguyễn Kim nếm thử tài nghệ của anh. Vì thế Phó Dục liền như vậy đẩy một xe đồ vật lớn đi đến quầy xếp hàng tính tiền.

Khó khăn mà lấy từng món đồ vật lên trên xe, khi về tới nhà cũng đã 12 giờ. Phó Dục hẹn hoa hồng sẽ vào 5 giờ chiều đưa đến, sau đó anh sẽ tặng cho Nguyễn Kim và cả hai cùng có một đêm thật hạnh phúc, vui vẻ.

Quá trình nấu ăn thật sự không đơn giản giống như tưởng tượng của Phó Dục, anh đã lãng phí năm con cá mới miễn cưỡng làm ra một món cá hấp kỳ quái không ra hình thù gì.

Kim đồng hồ đã chỉ hướng về phía con số ba, dù sao tiếp tục ở phòng bếp lăn lộn đại khái cũng không còn kịp rồi. Huống hồ bàn ăn này miễn cưỡng chỉ có món cá hấp vừa nhìn liền thấy khó ăn. Phó Dục có chút nhụt chí, anh nhớ tới Nguyễn Kim thật sự vô cùng am hiểu nấy ăn, nửa giờ liền có thể làm ra một bàn đồ ăn thịnh soạn, màu sắc lẫn hương vị đều đầy đủ, khiến bàn tay không thể không động đũa.

Có đôi khi trước một ngày anh nói muốn ăn món ăn nào thì ngày hôm sau món ăn kia liền sẽ xuất hiện ở trên bàn cơm, cùng đôi mắt sáng lấp lánh của Nguyễn Kim mong muốn anh nếm thử.

Nói đến cũng kỳ quái, theo lý thuyết Nguyễn Kim trước kia cùng anh ở bên nhau cũng chỉ là một tiểu thiếu gia được yêu chiều mười ngón tay chưa từng đụng vào bếp, trong nhà cũng có người phụ việc nấu cơm nấu đồ ăn cho em ấy. Làm sao em ấy có thể quen thuộc phòng bếp đến như vậy? Chẳng lẽ là thiên phú sao?

..... Kia vẫn không nên mất mặt xấu hổ trước em ấy, nghĩ đến đây, Phó Dục quyết định gọi thư ký mang một bàn đồ ăn đến đây. Về phần nấu ăn, về sau anh có thể cùng Nguyễn Kim chậm rãi học tập. Hiện tại quan trọng nhất chính là làm Nguyễn Kim thấy thành ý của anh, sau đó cùng em ấy ngọt ngọt ngào ngào hòa hảo.

Nhưng em ấy cũng thật nhẫn tâm a, Phó Dục nghĩ. Ba ngày cuối tuần cũng không có lấy một cuộc điện thoại đến anh, chẳng lẽ em ấy một chút cũng không muốn nghĩ đến anh sao? Lần này em ấy thực sự đã sinh khí sao? Được rồi, lần này anh vẫn nên rộng lượng một chút, nhường em ấy là được rồi.

Lần này mình và em ấy cãi nhau vì cái gì? Hình như..... Hình như là bởi vì nghe nói Cố Vân Thư về nước, Nguyễn Kim hỏi anh có phải hay không sẽ đi tìm Cố Vân Thư. Rốt cuộc anh vẫn nói với Nguyễn Kim, chỉ cần Cố Vân Thư về chính mình liền sẽ đi tìm hắn.

Khi ấy em ấy đã trả lời như thế nào? Anh nhớ rõ lúc ấy nghe thấy Nguyễn Kim đột nhiên hỏi câu hỏi này quả thực khiến anh không vui, vì thế cố ý chọc giận em ấy, trả lời như một câu nói đương nhiên, " Bằng không tôi còn lưu lại cậu ở bên cạnh làm gi?"

Nguyễn Kim khi nghe thấy anh nói, giống như đã biết sớm câu trả lời, biểu tình vì thế không có biến hóa gì lớn, còn cười một chút, còn hỏi anh muốn giúp đỡ đóng gói đồ vật không.

Anh vừa nghe lời nói này, càng không vui. Giống như Nguyễn Kim ước gì anh lập đi tìm Cố Vân Thư nối lại tình xưa. Tức giận đến mức anh còn lớn tiếng trả lời, "Không cần cậu nhọc lòng sắp xếp, vài thứ không cần thiết kia liền bỏ đi, chờ tôi tự mình đi tìm Cố Vân Thư thì sẽ cùng cậu ấy lựa chọn đồ mới."

Nguyễn Kim cư nhiên còn cảm thấy đúng, còn hưởng ứng anh làm như vậy, xác thật vẫn nên mua đồ mới, đồ cũ sẽ rất không phù hợp.

Vì thế anh liền không biết nói cái gì, phiền muộn chán nản mà rời khỏi, cảm giác không muốn nhìn thấy Nguyễn Kim nữa.

Phó Dục bất tri bất giác mà nổi lên sự áy náy, cảm thấy chính mình lúc ấy thật sự rất quá đáng.

Nếu không anh nên gửi một tin nhắn xin lỗi trước, thuận tiên nói em ấy đến đây cùng ăn cơm với anh, để cho em ấy thời gian mà chuẩn bị một chút?

Anh mở ra giao diện tin nhắn, vừa mới chuẩn bị gửi, lại nghe thấy chuông cửa vang lên.

Nhìn thoáng qua đồng hồ, bốn giờ rưỡi, cửa hàng bán hoa ước chừng sẽ đưa tới trong ba mươi phút nữa. Hiện tại bây giờ, ai sẽ đến lúc này? Chẳng lẽ là Nguyễn Kim? Anh nghĩ đến khả năng này, đôi mắt đều sáng, vội vàng đi đến cổng lớn mở cửa.

Nhưng người tới lại không phải Nguyễn Kim.

Người đến tự xưng là nhân viên chuyển phát nhanh, đưa Phó Dục ký nhận đơn hàng.

Nhưng địa chỉ gửi lại là một địa phương xa lạ. Anh cảm thấy có chút kỳ quái.

Thử sờ lên cái nắp, Phó Dục đem kiện hàng mở ra.

Bên trong là một chiếc băng ghi hình.