Băng Đế

Quyển 2 - Chương 10: Kim Sư thú




Sau một hồi phi hành, Tô Phong chỉ còn cách truyền tống trận xuống tầng thứ chín hai mươi dặm. Nếu như dùng toàn lực phi độn thì cũng chỉ trong một khắc là đến nơi. Còn dùng tốc độ phi hành như hiện tại thì cần phải mất một canh giờ mới có thể đến nơi được.

Thế nhưng nếu dùng toàn lực phi độn thì rất dễ bị các tu sĩ khác thông qua thần thức phát hiện ra. Tuy rằng thời gian phi hành có lâu một chút nhưng ngược lại vô cùng an toàn.

Tinh thần tập trung cao độ, dọc theo đường đi, Tô Phong liên tục tránh qua mấy làn địch nhân. Có một lần thiếu chút nữa là đụng phải Lỗ Ngân Hùng. May mà Tô Phong nhanh chóng trốn đi. Ở chỗ ẩn nấp hắn thấy được Hoàng Phủ Hạo bị Lỗ Ngân Hùng cặp bên hông, vẻ mặt bơ phờ. Xem ra trong khoảng thời gian này Phủ Hạo sẽ trở thành mục tiêu để Lỗ Ngân Hùng bạo dâm a.

Một thời thần sau, Tô Phong một mực phi hành vẫn chưa xuất hiện điều gì ngoài ý muốn. Khi đến gần phụ cận thông đạo truyền tống trận thì hắn thầm nghĩ di chỉ địa cung này phi thường to lớn. Ngoại trừ gặp được Hoàng Phủ Hạo và Liễu Thanh Y là đồng môn ra thì cũng không gặp qua bất kỳ người nào khác.

Trong lòng mặc dù có chút lo lắng cho sư tỷ thế nhưng trên người Hư Tử Uyên có Cực Quang Bảo Kính cho dù gặp phải tu sĩ Dẫn Hồn kỳ thì cũng có khả năng chạy trốn. Đồng thời trong cơ thể của Hư Tử Uyên còn có Huyền Âm Hàn Khí cũng có thể dùng để đả thương người. Nếu như gặp phải nguy hiểm thì chỉ cần dẫn phát Huyền Âm Hàn Khí, cho dù tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ bị Huyền Âm Hàn Khí bắn trúng thì cũng khó tránh khỏi cái chết. Biết được độ an toàn của sư tỷ cũng không thấp, Tô Phong cũng an tâm hơn.

Đi qua truyền tống trận, Tô Phong bắt gặp một con cự thú trừ bỏ con mắt có màu đen ra thì toàn thân nó đều là màu vàng. Theo dáng dấp của cự thú này có phần giống với một cơn sư tử, chỉ là so với sư tử còn muốn to lớn hơn gấp trăm lần.

Cao gần mười trượng, dài gần hai mươi trượng. Với hình thể này của con cự thú hoàn toàn có thể so sánh với một ngọn núi nhỏ. Có vẻ như cự thú đã ngủ rất lâu, hiện giờ tỉnh lại tinh thần không có được tốt cho lắm. Nó cẩn thận nhìn Tô Phong, hồi lâu sau lại nhắm mắt lại, thân thể phủ phục trên mặt đất, cái đầu lớn của nó tựa lên hai chân trước tựa hồ bắt đầu ngủ lại.

Tô Phong nhìn lại con cự thú, trong ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc nói:

- Kim Sư thú? Dĩ nhiên là Kim Sư thú đã thất tung trên Cổ Hoang cả nghìn năm?

Kim Sư thú cũng có chút ít năng lực đặc thù, thọ mệnh của nó rất dài. Thực lực của Kim Sư thú không nhất định cao nhưng lại có thể duy trì được cuộc sống lâu dài. Trước đây một nghìn năm hay là từ thời thượng cổ thì nó đều là tọa kỵ mà tu sĩ tương đối ưa thích.

Di chỉ địa cung này đã bị phong ấn một nghìn năm. Rõ ràng đầu Kim Sư thú này cũng có tuổi thọ ngoài nghìn năm. Bất quá Tô Phong thầm kêu may mắn, đầu Kim Sư thú này tuy rằng đã sống nghìn năm nhưng tu vi cũng chỉ là Dẫn Hồn hậu kỳ.

Không ít yêu thú có tuổi thọ lâu dài thế nhưng tu vi lại tăng trưởng quá chậm chạp. Ví dụ như Giao Long, nó phải sống trên nghìn năm thì mới có có năng lực hóa vũ thành long, nhưng tu vi thì cũng chỉ là Thần Hải Cảnh Trúc Thai kỳ mà thôi.

Thân thể Kim Sư thú hầu như chiếm toàn bộ không gian đằng sau cửa băng. Thầm nghĩ không còn đường lui, Tô Phong cũng chỉ còn biết đi về phía trước. Tuy thân thể của Kim Sư thú rất to lớn thế nhưng mà vẫn chừa lại đường cho Tô Phong đi qua.

Tô Phong bước đi thong thả, hắn sợ rằng mình sẽ làm Kim Sư thú tỉnh giấc ngủ. Con cự thú này sở dĩ sống lâu dài chính là bởi nó rất thích ngủ, tới bất cứ địa phương nào cũng có thể ngủ say, vì vậy khi tu sĩ để kim sư thú tại bất cứ địa phương nào cũng không sợ không tìm thấy, đây cũng là lý do vì sao tu sĩ rất hoan nghênh đối với chúng.

Tô Phong không ngừng tới gần, vừa rồi Kim Sư thú đứng cách hắn mười trượng, đột nhiên hai mắt mở trừng trừng. Nhất thời ánh mắt của nó nhìn thẳng vào Tô Phong, đối với Kim Sư thú thì cho dù một con voi đứng trước mặt nó cũng nhỏ bé vô cùng.

Tô Phong phải kiễng chân lên, mới xem như nhìn được toàn bộ đầu của Kim Sư thú.

- Grao......

Kim Sư thú đột nhiên mở miệng hướng tới Tô Phong rống to một tiếng.

Trong thanh âm của Kim Sư thú tràn đầy sự tíc giận. Tựa hồ Tô Phong quấy rối giấc ngủ của nó khiến cho nó khó chịu mà hướng tới Tô Phong thị uy.

Nếu như còn có đường để đi thì Tô Phong tự nhiên không muốn ở lại nơi này cùng đầu Kim Sư thú phân cao thấp. Thế nhưng ngoại trừ còn đường này ra thì cũng không còn một lối rẽ nào khắc. Tô Phong khẽ nhíu mày, dù thế nào đi nữa thì hắn cũng phải đi qua....

Tô Phong mở địa đồ địa cung ra nhìn, đi tới cửa băng đã được hai phần ba quãng đường, chỉ còn một phần ba nữa thôi là hắn có thể đến được trung tâm của địa cung tầng thứ chín.

Ánh mắt Tô Phong lộ ra hung mang nhìn Kim Sư thú nói:

- Ngươi sống quá nghìn năm, tự nhiên có thể nghe hiểu được lời ta nói, ta muốn đi ngang qua đây, được chứ?

Nếu như Kim Sư thú có thể nhường đường thì có thể miễn đi một hồi tranh đấu, như vậy là tốt nhất.

- Rống......

Kim Sư thú gầm lên một tiếng giận giữ, nhe răng về phía Tô Phong, hiển nhiên là không đáp ứng.

Ánh mắt Tô Phong lạnh lùng nói:

- Đã như vậy tựu đừng trách ta thủ đoạn độc ác vô tình.

Nói xong, Tô Phong nhún chân nhảy thẳng lên đầu Kim Sư thú, kèm theo đó là một cú đấm và chẳng có gì phải ngạc nhiên khi Kim Sư thú ăn no đòn, trên người nó còn có vài chỗ chụi húi do Tô Phong nhổ mất một ít lông của nó.

Kết quả là Kim Sư thú phải khuất phục chước dâm uy của Tô Phong, và biến thành một con sư tử nhỏ lẽo đẽo theo sau Tô Phong.

Đi qua cửa băng, hiện giờ thông đạo không còn chỉ là cương thạch mà toàn bộ đều là bạch băng kỳ hàn không gì sánh được.

Tường, nền, đỉnh thông đạo đều do bạch băng kết thành, trên đỉnh còn có sương trắng lơ lửng, dày đặc.

Thông đạo này thẳng tắp về phía trước, bất quá sương trắng có ở khắp mọi nơi, mắt thường không thể nào nhìn quá được mười trượng. Tô Phong dùng thần thức điều tra một phen mới biết được thần thức ở đây cũng bị hạn chế không thể nào dò xét quá ba trượng, không thể nào kéo dài thêm được nữa. Còn không cả bằng dùng mắt thường mà quan sát.

- Nơi này có chút kỳ quái.

Tô Phong dừng lại nhìn sương trắng phía trước nói.

Nhanh chóng lấy địa đồ địa cung ra nhìn một lượt. Tô Phong nhìn về phía tầng thứ chín, không có phương pháp hành tẩu chỉ có mấy từ “một đường đi thẳng về phía trước”.

Tô Phong thầm nghĩ:

“Dù sao thì phía sau cũng không có lối ra, cũng chỉ còn cách liều mạng.”

Tô Phong cũng theo thông đạo mà đi tiếp, không ngừng đi về phía trước. Mặt dù nơi này hàn khí kinh người nhưng mà Tô Phong có Tử Diễm Băng Viêm, căn bản là không có cảm giác. Cho dù hàn khí có xâm nhập thân thể đi chăng nữa thì Tử Diễm Băng Viêm cũng ngay lập tức thôn phệ để hàn khí của Tử Diễm Băng Viêm mạnh hơn một ít.

Tô Phong đi về phía trước, thì phát hiện ở phía trước hiện ra một gian phòng. Trong lòng Tô Phong khẽ động, dừng cước bộ, hắn lại lấy địa đồ ra coi lần nữa, đúng là phía cuối thông đạo cửa băng là có một gian phòng. Tựa hồ từ gian phòng này đi ra là có thể thấy được địa cung ở tầng thứ chín.

Thu hồi lại địa đồ, Tô Phong tiếp tục đi về phía trước. Đi được ba mươi trượng thì thấy phía trước trống trải, quả nhiên hắn đã đi ra khỏi thông đạo hàn băng. Hiện giờ bản thân Tô Phong ở trong một sơn động rộng chừng năm mươi trượng.

Tô Phong đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, cách hai mươi hai mươi trượng có một thanh niên một thân bạch y, tóc bạch đang đứng ở nơi đó, cũng đánh giá Tô Phong.

Thấy Tô Phong, mặc dù người thanh niên kinh ngạc nhưng cũng lộ ra vẻ tươi cười kinh hỉ.

Hai người tựu cứ như vậy nhìn nhau. Đột nhiên ánh mắt người thanh niên rơi xuống chân Tô Phong kinh hô một tiếng:

- Kim Sư thú?

- Grừ

Kim Sư thú nhe răng trợn mắt, gầm lên một tiếng chói tai đối với người thanh niên tóc bạc mặc bạch y.

Thấy Kim Sư thú như vậy, Tô Phong cũng mặc kệ. Hắn biết người trước mặt này là ai. Đây là một trong những đại boss trong truyện này, người này nắm dữ Nghịch Mệnh Hóa Long quyết, một pháp quyết hàng khủng mà từ khi xuyên tới đây ,Tô Phong lúc này cũng chỉ mong có được nó.

Tô Phong khẽ quát Tử Kim thú, mặc dù trong lòng hắn rất vui sướng nhưng vẫn giả bộ ôm quyền nói:

- Tại hạ Tô Phong, xin hỏi tiền bối.....

- Tiền bối?

Người thanh niên mặc bạch y hú lên quái dị, nói:

- Đừng có gọi ta là tiền bối, thoạt nhìn ta so với ngươi cũng không hơn bao nhiêu tuổi đâu. Còn tên của ta, ta nghĩ ngươi có thể gọi là Ngô Tinh, người khác đều gọi ta là Bạch Y Ngô Tinh.

Tô Phong kỳ quái nhìn Bạch Y Ngô Tinh: người này hiển nhiên là ở đây đã ngây ngốc cả nghìn năm, nếu không làm sao ngay cả tên mình cũng phải suy nghĩ?

Thấy người này đối với tên của bản thân mình mà còn phải suy nghĩ như vậy, Tô Phong cũng không có thắc mắc gì nhiều chỉ cần lấy được Nghịch Mệnh Hoá Long quyết là được.

Thấy người này không có ác ý, Tô Phong lại hỏi:

- Xin hỏi, đạo hữu đã tiến vào nơi đây bao lâu rồi?

Bạch y Ngô Tinh hồi tượng lại một lúc rồi nói:

- Bao lâu... Ai, ta cũng không biết nữa, cũng đã rất nhiều năm?

Nói xong trên mặt hắn lại lộ ra một tia hưng phấn tươi cười nói:

- Bất quá mấy năm nay ta cảm thấy quá tịch mịch, ha ha... Một người ở một mình lâu như vậy không cô đơn mới là lạ. Thực không nghĩ tới địa phương quỷ quái này cư nhiên còn có người tiến đến. Sau này có ngươi ở đây cùng với ta, xem ra nơi này ngày sau sẽ có thêm nhiều hứng thú.

Tô Phong nghe lời Ngô Tinh nói như vậy thì trong lòng không nhịn được thầm nghĩ:

“Hắn thế nào cứ ở trong này không đi ra? Có thể sống quá nghìn năm, chí ít cũng là Mệnh Tuyền Cảnh Minh Khiếu hậu kỳ đỉnh phong. Nếu như đi ra bên ngoài, chỉ cần động chân động tay thôi là cả tu chân giới run rẩy.”

Trong lòng vừa nghĩ, Tô Phong liền hỏi:

- Nếu như sợ hãi tịch mịch, tại sao đạo hữu không có rời khỏi nơi này?

- Rời khỏi?

Ngô Tinh kỳ quái liếc nhìn Tô Phong nói:

- Ngươi đã đến nơi này còn muốn rời khỏi?

Thấy Ngô Tinh biểu tình có chút kỳ quái, Tô Phong nhất thời cảm thấy không ổn nói:

- Lẽ nào? Không thể rời khỏi sao?

- Ha ha......

Ngô Tinh cười nói:

- Ta lúc vừa mới vào đây cũng đã nghĩ rời khỏi. Thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui... Không biết đã nghĩ bao lâu, nhưng ta không thể nào tìm được lối ra, cuối cùng thì ta cũng ở đây tới giờ, quen rồi.

Nghe vậy Tô Phong thầm giật mình tự nhủ:

- Đệt! Quên cmn là ở đây là cái nhà giam, mải nghĩ tới Nghịch Mệnh Hóa Long quyết mà quên mất cái này.

Nhìn Tô Phong thất thần, Ngô Tinh nhún vai, ánh mắt nhìn Tô Phong nói:

- Các ngươi lẽ nào không thấy nơi này chính là một nhà giam.

- Nhà giam?

Tô Phong giả vờ giật mình cả kinh nói.

Ngô Tinh lãnh đạm nói:

- Nếu như không phải là nhà gian thì ta sao lại chịu ở trong này lâu như vậy? Lúc đầu ta nghĩ người của Cực Băng Tông không lâu sau sẽ tới đây, nhưng cuối cùng lại không thấy đâu, có khả năng đã quên mất lão tử ta ở đây rồi

- Cực Băng Tông?

Ngô Tinh nói khiến Tô Phong không kinh ngac mấy.

Cực Băng Tông là một trong những tông môn thượng cổ, thực lực vô cùng mạnh mẽ, tại một đoạn thời gian có thể so sánh với tam đại thánh địa. Trong Cực Băng Tông cao thủ vô số, uy danh vang vọng Cổ Hoang đại lục. Cuối thời kỳ thượng cổ, theo chư tử bách thánh biến mất thì Cực Băng Tông cũng biến mất một cao thủ đứng đầu. Các tu sĩ trong tông lúc này chi làm hai phái, Cực Băng Tông cũng vì như thế mà chia làm hai.

Băng Thần Tông và Tà Băng Tông chính là hai phái chi nhánh tách ra từ Cực Băng Tông. Tuy rằng pháp quyết, công pháp gần nhau nhưng một bên hướng chính đạo, một bên hướng ma đạo. Quả thực là hai con đường khác nhau.

Tô Phong nhìn Ngô Tinh, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Trong mắt hắn không ngừng kinh ngạc. Thời gian Cực Băng Tông tồn tại cho đến nay đã rất lâu rất lâu. Ngô Tinh đã xuất hiện tại thời đại đó, chẳng phải nói người này đã sống ngoài vạn năm rồi sao.

Tô Phong hít một ngụm khí lạnh, tu vi người này rất có thể là Độ Hư cảnh.

Thấy ánh mắt kinh ngạc của Tô Phong, Ngô Tinh kỳ quái nhìn Tô Phong nói:

- Có vấn đề gì sao?

Tô Phong hỏi:

- Ngươi thật không nhớ rõ ngươi đã ở chỗ này qua bao nhiêu năm sao.

Ngô Tinh mỉm cười nói:

- Làm sao tính toán một năm lại một năm, ai, có lẽ cũng chỉ mới mấy trăm năm hay hơn nghìn năm!