"Các người thật không cảm thấy rất kì quái sao?" Mai Phượng Tuyết nhìn nhìn
hai người trước mặt quá mức vui vẻ, buồn bực nhíu mày.
Tiểu
Thiện, mẹ, Đỗ bá bá, A Khang bốn người cư nhiên có thể kéo nàng đi uống
rượu mua vui —— dĩ nhiên, nàng không thể uống rượu, nàng phải lấy trà
thay rượu —— điều này thật sự là một chuyện vô cùng kì quái! Rõ ràng
hiện tại mọi người phải rất buồn bã và thê lương mới phải!
"A
Khang!" Nàng đầu tiên hỏi Đỗ Trọng Khang. "Chàng sắp cùng ta đi Hoàng
Tuyền rồi, không phải chàng nên cùng ta ưu tư hay sao? Tại sao lại có
tâm tư uống rượu mua vui ở chỗ này ?"
"Còn mẹ nữa!" Con mắt
chuyển sang mẹ nàng."Người cũng phải bồi nữ nhi đi gặp Diêm La, người
thật sự không sợ sao? Người không phải nên về nhà thông báo với các tỷ
muội chuẩn bị hậu sự sao?" Về phần Đỗ bá bá, con của ngài sắp chết, ngài có thể bị giết, ngài cũng ko quá đau buồn vì ngài chỉ biết có rượu,
nhưng như vậy cũng ko nên...!" Mai Phượng Tuyết bất chấp tất cả, nổ súng toàn diện.
"Còn có tiểu Thiện, ngươi từ lúc nào cũng trở nên ko sợ chết vậy?" Mai Phượng Tuyết cuối cùng hỏi đến tỳ nữ bên cạnh mình.
"Mai Mai, nàng nên tỉnh táo một chút." Đỗ Trọng Khang ôm nhẹ nàng, mắng,
được ôm như vậy mặt nàng đỏ tới mang tai, biết nàng hiện tại rất hoảng
hốt, hắn ko nên nhân cơ hội này trêu chọc nàng, hắn sẽ cảm thấy thật có
lỗi, "Vô luận như thế nào, cuộc sống của chúng ta đều đã định, sống vui
vẻ được ngày nào thì nên tận hưởng hết mới đúng, ko phải sao?"
"Điều đó không sai. Nhưng mà ——" nhưng là bọn họ không nên quá khoái trá như
vậy? Mai Phượng Tuyết còn chưa nói hết lời, Mai đại nương đã đến trước
mặt nàng.
"Đúng vậy đúng vậy! Dù sao mọi người đều sẽ chết, vì
vậy nên sống vui vẻ hết những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời, ko phải sao? Thay vì cả ngày ủ rũ cúi đầu, ko bằng vui vẻ sống qua ngày." Mai
đại nương mỉm cười với nữ nhi, khuyên nhủ.
"Vấn đề là ——" mọi người quá vui vẻ? Mai Phượng Tuyết lời còn chưa nói ra, Đỗ Phụ liền cắt đứt.
"Thả lỏng đi, uống một ly rượu sau đó tâm tình con sẽ rất khá!" Đỗ Phụ nâng
chén bưng đến trước mặt nàng, đồng thời bị tiểu Thiện cùng Đỗ Trọng
Khang ngăn lại.
"Tiểu thư, dù sao đều phải chết, như vậy mặt mày ủ ê làm cái gì?" Vào lúc này, tiểu Thiện lên tiếng."Cao hứng cũng là một
ngày, mất hứng cũng là một ngày."
"Các ngươi cũng không hiểu cả!" Mai Phượng Tuyết đột nhiên khóc thành tiếng, sau đó chạy đi.
Tất cả mọi người lập tức muốn đứng dậy đuổi theo nàng, một cánh tay ngăn mọi người lại. "Ta đi là được rồi."
Là Đỗ Trọng Khang. Cạnh môi hắn lộ ra một nụ cười nhạt, đứng dậy đuổi theo nữ nhân của mình.
Thấy Đỗ Trọng Khang đã ra tay, mọi người lại yên lòng ngồi xuống, tiếp tục uống rượu mua vui. . . . . .
"Mai Mai, nàng đến tột cùng muốn thế nào?" Đỗ Trọng Khang rất nhanh đuổi
theo nàng, ôm nàng vào trong ngực, vừa đau lòng vừa thương tiếc nhìn
nàng.
"Các người toàn bộ không hiểu!" Mai Phượng Tuyết khóc vô
cùng thương tâm không dứt. "Các người tại sao lại vô tâm đối với việc
sinh ly tử biệt đến như vậy?"
"không phải ta đã nói rồi sao?" Đỗ Trọng Khang nhíu mày, bắt đầu hoài nghi mình có phải đã chọc nàng quá đáng.
Hắn có nên nói cho nàng biết, bọn họ căn bản sẽ không bị chém đầu?
"Nhưng mà. . . . . . Nhưng mà chàng không biết. . . . . . Ô. . . . . . Người
ta không phải là không sợ chết, người ta căn bản cũng không muốn chết!"
Mai Phượng tuyết cuối cùng nói ra băn khăn trong lòng nàng.
"Căn bản cũng không muốn chết?" Đỗ trọng Khang chân mày nhíu chặt. "Đây là ý gì?"
"Chàng cũng không hiểu!" Mai Phượng Tuyết thút tha thút thít rơi lệ. "ta còn
chưa yêu sâu đậm, bây giờ phải chết. . . . . . Bất kể có được đầu thai
hay ko ta cũng ko cần!"
Thì ra đây là nguyên nhân thầm kín của
nàng. . . . . . Đỗ Trọng Khang trong lòng hung hăng muốn nhéo nàng một
cái, ôm nàng vào trong ngực thật chặt.
"Ta không muốn chết. . . . . . Cùng chàng ở chung ta rất vui, ta càng không muốn chết. . . . . .
Chàng biết không?" Mai Phượng Tuyết ngước mắt nhìn chằm chằm vào hắn,
vẫn rơi lệ. "Tại sao rõ ràng có thể sống đến bảy tám chục năm, mà nay
mới có mười mấy tuổi đã phải chết, ta thật ko cam tâm. . . . . ."
"Mai Mai. . . . . ." Đỗ Trọng Khang động tâm thì thầm. Hắn thật là quá đáng. Thì ra gánh nặng trong lòng nàng lại lớn như vậy. . . . . .
Mai
Phượng Tuyết nước mắt vẫn lưng tròng. "Người ta chính là tức giận, tại
sao các ngươi tận tình sung sướng, không chịu nghĩ biện pháp khác? Có lẽ chúng ta còn có biện pháp khác để giải quyết mà! Các ngươi chỉ lo hưởng lạc, không muốn nghĩ biện pháp, chúng ta nhất định sẽ bị hoàng thượng
chém đầu! Nhưng là ta không rời khỏi chàng, ta không muốn chết. . . . . . Chết thì không có. . . . . . Ta không muốn!" Nàng kích động.
"Mai Mai, chúng ta có thể không bị chết. . . . . ." Đỗ Trọng Khang muốn đem
sự thật nói ra, nhưng lập tức bị Mai Phượng Tuyết cắt đứt.
"Đúng, chúng ta có thể sẽ ko chết!" Mai Phượng Tuyết đột nhiên hô to, ngừng
khóc. "Chúng ta trực tiếp đi cầu xin hoàng thượng, chàng nói có được hay không?"
"Cầu xin hoàng thượng?" Đỗ Trọng Khang đang định nói ra
lại nuốt vào trong bụng. Nếu nàng nói như vậy, hắn cũng ko cần khai
thật.
"Cầu xin hoàng thượng có thể làm người cảm động, cũng có
thể được hoàng thượng xá tội." Mai Phượng Tuyết nói xong, lộ ra hy vọng, mỉm cười.
Nàng tâm tình biến chuyển thật đúng là không phải bình thường, thế nhưng có thể vừa khóc vừa cười như vậy, hắn thật là phục
nàng.
Giúp nàng lau đi nước mắt, hắn dịu dàng mỉm cười. "Nàng nói cái gì cũng tốt."
"Chàng trả lời như vậy ko có một chút tích cực nào cả." Mai Phượng Tuyết mím chặt môi, bất bình trước thái độ của hắn.
"Ta. . . . . ." Dịu dàng cũng có tội sao? Đỗ trọng Khang á khẩu không trả
lời được. "Tốt, cầu xin có thể sẽ ko phải chết nhưng cũng phải chịu đòn
nhận tội."
Chỉ là, như vậy sẽ quá khổ cực không đúng sao?
"Đến lúc đó chúng ta nói tình yêu của chúng ta với hoàng thượng, khiến hoàng thượng cảm động, sẽ ko lấy mạng chúng ta đâu?" Mai Phượng Tuyết khờ dại cười nói.
"Ta muốn như vậy." Phải nói là nàng ngây thơ quá mức.
Nếu không phải hoàng thượng là huynh đệ của hắn, hắn thật sự không dám
nghĩ bọn họ có thể không bị bắt đi ngũ mã phanh thây. "Nàng nói, làm sao chúng ta có thể vào cung được đây?" Hắn tùy tiện taọ ra một vấn đề nan
giải dành cho nàng.
"À?" Mai Phượng Tuyết quả nhiên bị hỏi đến á
khẩu không trả lời được. Bên trong hoàng cung ko phải ai cũng tùy tiện
được phép vào. . . . . .
"Chẳng lẽ nàng còn muốn leo tường sao?" Đỗ Trọng Khang ngoài mặt nâng chân mày, nội tâm lại không nhịn được muốn cười lớn.
"Dĩ nhiên không được! Nếu té xuống đè chết người, vậy thì tâm tư của nàng
chẳng phải là đổ xuống sông xuống bể hay sao?" Mai Phượng Tuyết mãnh
liệt lắc đầu. "Vậy phải làm thế nào đây?"
"Đây là một vấn đề rất khó." Đỗ Trọng Khang nhún nhún vai, buông tay."Ta cũng không biết làm thế nào."
Cho dù hắn hiểu rõ, hắn vẫn cũng muốn giả vờ không biết, nhìn nàng sẽ nghĩ
ra biện pháp gì để giải quyết vấn đề này. Hắn nghĩ, đáp án của nàng nhất định rất nực cười.
"Chàng cũng không biết sao? Để ta suy nghĩ
một chút. . . . . ." Mai Phượng Tuyết quả nhiên chủ động hứng lấy vấn đề làm người ta khổ não. "A, ta biết rồi." Nàng đột nhiên kêu to.
"Nàng có phương pháp gì?" Đỗ Trọng Khang chuẩn bị bật cười.
"Chúng ta trực tiếp dâng rượu cho hắn đi. Với lí do này, người nhất định sẽ
cho chúng ta vào hoàng cung. Thân thể người như vậy, nhất định hoan
nghênh chúng ta, người mừng còn ko kịp. . . . . . Sau khi Người uống
xong khẳng định Long Tâm cực kỳ vui mừng, sau đó sẽ đặc xá cho chúng
ta." Mai PhượngTuyết nói xong, mặt mày hớn hở, vừa khóc thê thảm không
dứt, hoàn toàn phục hồi, đúng là hai loại phong tình.
"Lấy rượu
của ta cho người uống? Như vậy chẳng phải chúng ta biết rõ bệnh trạng
của hắn? Nhiều người biết bệnh của hoàng thượng sẽ làm người tức giận,
lúc đó long tâm sẽ vui mừng sao?" Đỗ Trọng Khang cố ý nhíu mày. Hắn mới
lười phải làm chuyện như vậy. Bình thường nếu hắn muốn vào cung cũng chỉ cần đi thẳng đến nơi, ko phải phiền phức như vậy.
"Thế cũng
phải." Mai Phượng Tuyết đồng ý gật đầu."Vậy phải làm thế nào đây. . . . . . A, ta biết rồi!" Nàng lại một lần nữa kêu to.
"Nàng lại biết cái gì rồi hả?" Đỗ Trọng Khang tà tà nhíu mày.
"Ta đã nói với chàng rồi, chúng ta sẽ chờ hoàng thượng phái người tới nơi
này bắt chúng ta, đên khi đó, chúng ta nhất định sẽ bị giải vào cung,
lúc đó chỉ có hai chúng ta, như vậy ko phải được rồi sao?" Mai Phượng
Tuyết cười đến rất đắc ý.
"Cái này hay." Đỗ Trọng Khang khẽ gật đầu. Chỉ là hắn sẽ phải viết thư cho đệ đệ, bảo đệ đệ ko phái người tới bắt người.
"Ừ, vậy chúng ta sẽ chờ bọn họ tới bắt chúng ta!" Mai Phượng Tuyết mỉm
cười, dụi đầu vào lòng hắn. "Không phải chết thật là tốt. . . . . ."
Nàng có thể quá lạc quan rồi hả? Vào lúc này lại đến Đỗ Trọng Khang âm thầm cau mày.
Nhưng chỉ cần nàng vui vẻ, hắn sẽ ko phá mất mộng tâm tươi đẹp của nàng.
"thật đúng lúc?" Trong cùng một lúc, Thiên Tử Dận Lệ nhận được bồ câu đưa tin của Tam Phong và Trọng Khang, viết thư bảo muốn tới gặp hắn.
"Tất cả đều muốn tới gặp ta? Tất cả chỉ vì nữ nhân?" Dận Lệ môi mỏng khẽ
nhếch thành hình cánh cung. "Thật là, không hổ là huynh đệ của ta!"
Tay hắn cầm bút lông, ở trên giấy Tuyên Thành rồng bay phượng múa hạ mấy
hàng chữ, tờ giấy cùng ngọc tỷ đều biểu hiện cho thân phận của hắn.
"Mau đến đây đi, cuộc sống của ta bây giờ vô cùng nhàm chán."
Những ngày vui vẻ qua đi, thời khắc phân ly rốt cuộc đã đến. Quan tuần phủ đã đến áp giải Mai Phượng Tuyết cùng Mai đại nương. Đỗ Phụ cùng tiểu Thiện cũng muốn đi theo tới kinh thành, nhưng quan tuần phủ chỉ cho phép một
người đi cùng Mai Phượng Tuyết, dĩ nhiên Đỗ Trọng Khang cùng đi tới kinh thành rồi.
Quan tuần phủ chỉ cho Phượng tuyết nửa canh giờ để từ biệt mọi người, nhưng khi nhìn thủ dụ của hoàng thượng ở trong tay,
thêm ánh mắt lạnh lùng của nam nhân nào đó, liền gia hạn thêm.
"A, hai canh giờ có đủ hay không? Bằng không, ba canh giờ có được hay
không? hay là bốn canh giờ mới đủ? Hay là muốn tận năm canh giờ?"
"Quan gia, năm canh giờ có thể là quá dài? Năm canh giờ đủ lâu rồi !" Mai
Phượng Tuyết mặc dù rất không nỡ rời xa mọi người, nhưng cảm giác vị
quan gia này quá mức khoa trương rồi. Bình thường đều ko phải là sẽ hất
hàm ra lệnh sao? Tại sao bây giờ lại khúm núm như vậy?
"Không phải, tùy ngươi, bao lâu cũng được." Quan tuần phủ khiến nàng ko thể nào tưởng tượng nổi.