Có một đoạn thời gian dài Sầm Thâm luôn chìm sâu trong bóng tối đậm đặc, không nhúc nhích được, cũng không cách nào kêu cứu, chỉ có cô tịch như sóng biển vỗ về hắn.
Giữa mênh mông cô tịch ấy còn có cả nỗi hoang mang.
Cũng chẳng biết trải qua bao lâu, khi Sầm Thâm đã dần dần trơ lì, khung cảnh như thuở hỗn độn sơ khai trước mặt bỗng lóe lên ánh sáng.
Hắn nháy mắt mấy cái, thoáng như tỉnh mộng, bấy giờ mới phát hiện hình như mình tới đại dương rồi.
Tú Cầu Nhỏ tuy có thể đưa người ta xuyên qua thời không nhưng điểm đến của nó không đủ chính xác, cho nên lần này Liễu Thất rơi xuống sườn núi nhỏ bên ngoài thành Trường An.
Đi dọc theo đường mòn thì bắt gặp ngã ba, một lối dẫn vào thành Trường An, lối kia hướng về Lạc Dương, lối còn lại kéo dài tới ngọn núi xanh ngắt xa xa.
Liễu Thất cầm Tú Cầu Nhỏ đứng ở ngã ba này, chậm chạp không bước tiếp.
Nên đi đâu đây?
Nán lại lâu trong vùng ký ức này, dường như Sầm Thâm cũng bắt đầu đọc được một ít cảm xúc của Liễu Thất.
Hắn theo bản năng đứng ở góc độ của Liễu Thất suy nghĩ về vấn đề này —- nên đi đâu nhỉ?
Hình như hắn chỉ trùng hợp xuyên tới nơi này vào thời điểm này mà thôi, không giống với suy đoán trước đây của bọn họ.
Liễu Thất cũng biết hoang mang, cái này cũng không giống với những gì bọn họ tưởng tượng cho lắm.
Ven đường thấp thoáng bóng dáng tảng đá lớn nhẵn bóng, Liễu Thất bèn ngồi lên.
Trông có vẻ như y không biết mình nên tới chỗ nào, cúi đầu nhìn tay mình, hình như vẫn còn nhớ cảnh nó dính đầy máu tươi.
Một lần ngồi này thế là hết cả một ngày.
Sầm Thâm rốt cuộc không nhịn được hỏi y: “Ông không đi tìm đáp án của mình à?”
Suốt một đường đều thẳng tiến về phía trước, ông chưa từng dừng lại vì ai, cho dù là phu tử hay Ngô Sùng An cũng vậy.
Tại sao bây giờ lại mịt mờ? Bởi vì đáp án xa vời không thể với tới ư?
Hay do… Bất chợt phát hiện ngược xuôi ngang dọc bao bận vẫn chỉ mình mình vò võ cô đơn.
Nhưng Liễu Thất không nghe được tiếng Sầm Thâm, hiển nhiên không cách nào trả lời, vì vậy Sầm Thâm đành tiếp tục yên lặng bồi y.
Chẳng ai biết Liễu Thất sẽ ngồi ở đây bao lâu, y đã là bán thần, cho dù ngồi liền ba năm cũng chả có vấn đề gì.
Thời gian của thần và người khác nhau, “Thuật dị ký” từng ghi chép một điển cố, tiều phu chỉ tình cờ xem một ván cờ trong núi mà nhân gian đã vùn vụt trăm năm, khi xuống núi thì người xưa đều biến mất hết.
Bỗng ý thức được điều này khiến Sầm Thâm thấy nóng ruột.
Hắn thấy mình không nên lãng phí thời gian ở đây, hắn còn chuyện quan trọng hơn cần làm, hắn nên rời đi.
Nhưng hắn muốn đi dâu?
Muốn trở về làm gì?
Sầm Thâm nghĩ không ra, ký ức của hắn bắn đầu mơ hồ, hắn muốn nhớ lại nhưng chỉ làm mình đau đầu.
Vì vậy người ngồi trên tảng đá lớn ven đường ngẩn ngơ từ một biến thành hai, nhìn trời lên trăng tàn, năm tháng thăng trầm.
Vô số người lướt qua trước mặt nhưng giống như không hề thấy họ, hoặc là đã xem họ như cục đá, chừng dừng mắt lại dù chỉ một giây.
“Ông còn chưa đi hả?” Sầm Thâm không nhớ rõ đây là lần thứ mấy mình mở miệng hỏi.
Thời gian trôi khiến hắn hoảng hốt, hắn không biết Liễu Thất định ngồi thêm bao lâu, ông ta đang nghĩ gì rồi đang đợi gì, mà Sầm Thâm biết mình không thể chờ được.
Nếu tiếp tục như thế, hắn sẽ quên luôn suy nghĩ “phải về” này.
Hắn sẽ hoàn toàn biến thành cục đá bên lề, đến cả tên của mình cũng không nhớ.
Càng đáng nói hơn là, hình như hắn quên cái gì đó quan trọng lắm rồi.
Hắn cảm nhận được một nỗi bi thương mênh mông.
“Ông phải đi.” Sầm Thâm giục y lần nữa, “Chờ đợi sẽ không có kết quả.”
Hắn không muốn trở thành lạn kha nhân giống tiều phu kia, thời gian là thứ vô tình biết nhường nào, nếu như cuối cùng có một ngày hắn rời khỏi đây, tất cả đã là cảnh còn người mất, vậy chẳng bằng hắn cứ như cán búa mục rữa trong núi.
Thế cũng tốt, ít nhất không cần đối mặt với hết thảy.
Vậy vì sao hắn khăng khăng muốn đi?
Bên ngoài có ai đang đợi trông hắn à?
Không phải hắn vốn… Một thân mình mình sao?
Sầm Thâm chợt rơi vào cơn hoang mang khủng khiếp, cho tới khi Liễu Thất đứng lên, hắn cũng chưa hồi thần.
Hắn bị ép theo tầm mắt Liễu Thất nhìn ra ngoài, thấy ngọn núi xanh.
Ngọn núi kia trông hơi quen quen, nhưng núi non khu này đều na ná nhau cả.
Liễu Thất cứ ngó ngọn núi kia như thể gặp cố nhân, thần sắc thoáng thay đổi.
Y do dự, chần chờ thật lâu, rốt cuộc cất bước về phía đó.
Sầm Thâm chỉ có thể nhìn núi xanh xanh ngắt một màu, con đường mòn trong rừng chẳng khơi nổi chút hứng thú nào cho hắn.
Sầm Thâm như du hồn bị động bám vào người Liễu Thất từ từ mệt mỏi và khốn đốn.
Ngủ đi, ngủ đi, ngủ là tốt rồi.
Sầm Thâm thật sự rã rời, cảm giác sắp tới giới hạn, nhưng có mùi đồ ăn thơm phức bỗng bay tới từ đằng xa, khiến hắn tỉnh táo hơn một chút.
Lúc này, Liễu Thất cũng dừng bước, đứng phía sau gốc cây lớn nhìn bóng người quen thuộc phía trước.
Người kia mặc bộ đồ màu xanh đã chuyển sang trắng phếch, ống tay áo xắn lên, đang gấp gáp nấu nồi canh nấm dại tươi rói.
Đó là phu tử.
Sầm Thâm nhận ra hắn, chữ “canh nấm” thoáng qua đầu nhiều lần, rốt cuộc trong tích tắc nào đó, hắn nhớ lại vài chuyện — chẳng phải vì ăn nấm độc phu tử mới chết sao?
Lẽ nào chính là hôm nay?
Đúng rồi, cuối cùng phu tử bị sửa mệnh, là Liễu Thất cứu hắn, chắc chắn cũng là hôm nay.
Nhưng Liễu Thất cũng không lập tức xông lên cản hắn, chỉ lẳng lặng nhìn phu tử.
Có lẽ đây là sự sắp xếp của vận mệnh, y rời khỏi Nam Kinh, song sau cùng vẫn đụng phải phu tử ở chỗ này.
Đạo trời luân hồi, nhân quả tuần hoàn, thật sự là y trốn không thoát sao?
Nếu y khoanh tay đứng nhìn, kết cục sẽ thế nào?
Liễu Thất không khỏi ngẩng đầu nhìn trời, Sầm Thâm vọng về bầu trời trong xanh kia, cũng lặng im hồi lâu.
Hắn nhớ phu tử đã từng dạo bên bờ vực tử vong, mặc dù biết phu tử chắc chắn sẽ được cứu nhưng vẫn thấy sốt sắng làm sao.
Bên kia, mùi canh nấm ngày càng đậm đà, phu tử cầm muôi gỗ đảo không ngừng, đơn giản chỉ vì một nồi canh thế này mà vui vẻ.
Hắn đói lắm rồi, sờ bụng chỉ thấy lép xẹp.
“Chín chưa ta….” Phu tử vừa làu bàu vừa nuốt nước bọt, lập tức múc muỗng canh đưa tới bên môi định nếm thử.
Sầm Thâm căng thẳng trong lòng.
Đúng lúc này, cảnh tượng trước mắt chợt biến.
Liễu Thất một bước xẹt lại bên cạnh phu tử, giơ tay cầm chắc cổ tay hắn, cản: “Có độc, đừng ăn.”
“Hả?” phu tử sững sờ quay đầu lại nhìn chằm chằm Liễu Thất, rồi cúi đầu nhìn nồi canh sôi ùng ục quyến rũ vô biên, cuối cùng không tỏ ra ngạc nhiên gì với vị khách không mời mà tới, chỉ phun ra một câu: “Độc cũng chết đói cũng chết, chẳng phải đều là chết? Vị huynh đài này, ta thực sự rất đói.”
Liễu Thất: “…”
Sầm Thâm cảm tưởng có khả năng Liễu Thất sẽ thả tay phu tử ra ngay giây sau đó, nhanh chân bỏ đi, nhưng cuối cùng ý vẫn không làm vậy, mà là móc thỏi socola mang đến từ năm một ngàn chín trăm ba mươi bảy.
“Cái gì thế?” phu tử kinh ngạc.
“Ăn.” Liễu Thất chỉ lạnh lùng một chữ.
Phu tử ăn thật, có lẽ dưới cái nhìn của hắn, đói bụng quả tình là chuyện lớn.
Bầu không khí im lặng một cách lạ lùng.
Liễu Thất khoanh tay, lạnh lùng ngồi một bên, phu tử vui vẻ ăn thỏi sô cô la đáng ra không thể xuất hiện tại thời Đường, bên cạnh còn có vị khán giả là Sầm Thâm.
Khung cảnh này cũng rất kỳ quái.
Diễn biến kế tiếp càng làm Sầm Thâm giật mình hơn, giống như đạp trúng vỏ dưa hấu rồi trượt băng băng trên mặt đất — Liễu Thất kể sạch đầu đuôi câu chuyện chẳng giấu giếm chút gì cho phu tử, bao gồm lần đầu họ gặp gỡ và cả sự tồn tại của Ngô Sùng An.
Phu tử nghe rất nghiêm túc, sau đó mặt mày ngơ ngác ngồi hồi lâu, khó thể hồi hồn trong khoảng thời gian ngắn.
“Xin lỗi.” Liễu Thất nói.
“Tại sao xin lỗi?” Phu tử sững sờ, hắn ngó Liễu Thất đăm đăm một cách đầy ngờ vực, hoài nghi kẻ này là tên lường gạt.
Nhưng hắn vô thức cảm thấy Liễu Thất không lừa mình, bởi vì sắc mặt Liễu Thất quá lạnh, nếu y bưng vẻ vô tình này ra ngoài bịp bợm, sợ rằng sẽ bị những kẻ cao sang quyền quý trong thành Trường An đánh chết.
Liễu Thất tiếp tục nói: “Trước kia ta từng hỏi ngươi, ngươi nói không muốn cải mệnh.”
Phu tử bừng tỉnh, sau đó vui vẻ, “Đúng là ta sẽ nói vậy thật, nhưng ngươi cũng không cần mặc cảm tội lỗi.
Nếu ta vốn phải trúng độc chết mà bây giờ vẫn còn sống, ta chết đi lúc trước và ta hiện tai không phải là một, ngươi để ý hắn làm chi?”
Nghe vậy, Liễu Thất lặng thinh một hồi, lại hỏi: “Ngươi tin ta?”
Phu tử xòe tay: “Chuyện này rất thú vị.”
Không cần biết tin hay không, ít nhất Liễu Thất không làm hại mình, còn chuyện khác thì phu tử chẳng quan tâm lắm.
Hắn nghe rất nhiều chuyện liên quan tới “một hắn đã chết” kia, cuối cùng đúc kết —-
“Thật xui xẻo.”
Sao có thể tự độc mình chết bằng nấm độc cơ chứ?
“Khụ.” Phu tử hắng giọng, kiểu chết này lãng quá, hắn quyết định đứng dậy cáo biệt: “Hàn huyên lâu như vậy còn chưa biết tôn tính đại danh là gì, nhà ở đâu? Hôm nay ngươi cứu tại hạ một mạng, tại hạ vô cùng cảm kích, nếu huynh đài không chê, hẹn ngày khác ta sẽ tới nhà cảm tạ.”
“Liễu Thất, nhà ở cầu Nam Lưu.” Liễu Thất lời ít ý nhiều.
Phu tử không hỏi thăm thêm nữa, hẹn mai mốt sẽ tìm y rồi đeo rổ xuống núi.
Liễu Thất lẳng lặng đứng tại chỗ dõi theo hắn, không vội đi chung.
Có lẽ bởi y là bán thần nên có thể nhìn rất xa, ánh mắt xe đuổi theo phu tử thật lâu, cho đến khi thấy hắn —- khom lưng hái nấm.
Đây là người đàn ông cực kỳ chấp nhất với nấm.
Đời trước có lẽ là nấm tinh.
Sầm Thâm cứ xem, nín thinh một thoáng.
Mà lúc này đây, có mũi tên bỗng xé gió bay tới, sượt sát rạt đỉnh đầu phu tử với tốc độ cực nhanh, ánh sáng sắc lạnh lóe lên rồi đâm phập vào trong bụi cây phía trước.
“Grừ!” Tiếng gào đau đớn vang lên khiến phu tử sợ hết hồn.
Song, hắn phản ứng vô cùng nhanh, chắc là con thú hoang nào đó nấp trong bụi cây kia, có người ra tay đúng lúc cứu hắn.
Hắn vội vã nhìn chung quanh, không tìm được ai, mà giọng nói thì chợt vọng từ trên đầu.
“Lui về sau.” Giọng nói này hết sức trẻ.
Phu tử ngẩng đầu, bắt gặp thiếu niên vận đồ hồng hông đeo bảo đao.
Chàng đang đứng trên cây khô cài tên giương cung, dáng người ấy cao ngất, mặt mày tuấn tú, còn cả ánh sáng mãnh liệt trong đôi con ngươi, khiến người ta không thể không chân thành cảm thán “Không hổ là binh sĩ Đại Đường.”
“Ngươi là…”
Phu tử còn chưa dứt câu, thiếu niên lại nhanh tay bắn tiếp.
Mũi tên vọt ra như sấm như điện, xuyên vỡ nắng đang lổ loang trong rừng và một nháy mắt thôi đã đâm thủng cổ họng con mãnh thú khác, đóng đinh nó lên thân cây.
Thú hoang thôi giãy giụa, lông ở đuôi tên còn hơi run.
“Xong rồi.” Thiếu niên nở nụ cười xán lạn, thần thái rạng ngời kia có thể so với nhật nguyệt.
Đó là nhật nguyệt của lòng Sầm Thâm.
Hắn như bị mũi tên kia cố định tại chỗ, vô phương nhúc nhích, song cõi lòng đương hoảng thúc giục hắn mau chóng đi về phía trước.
Tâm hải bắt đầu rung lắc kịch liệt, chặn hô hấp của hắn, nắm lấy tim hắn, một cái tên bị mịt mùng sương mù che lấp rốt cuộc hiển lộ.
Hoàn Nhạc!
Đó là Hoàn Nhạc!
Hắn nhớ ra rồi!
Sầm Thâm nhìn chăm chú bóng dáng quen thuộc kia, khoảnh khắc ấy, tất thảy buồn ngủ, mỏi mệt và hoang hoải bất chợt đều tiêu tan.
Con tim đập kinh hoàng nói cho hắn biết mình còn sống, hắn không phải hồn ma bám trên người Liễu Thất, hắn là Sầm Thâm.
Hoàn Nhạc tới đón hắn à?
Chàng rốt cuộc tìm được hắn rồi?
Sầm Thâm không kiềm chế được vươn tay về phía Hoàn Nhạc, liều mạng xông lên, chạy đến bên cạnh chàng, nhưng chân lại như mọc rễ, không cách nào nhúc nhích.
Liễu Thất bất động, hắn cũng bất động.
Mà thiếu niên của hắn không hề phát hiện ra hắn đang ở đây..