Ngày thứ hai đại trận mở ra, Nam Anh tới tái khám, song Sầm Thâm vẫn còn đang hôn mê, chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Trong ánh mắt lo lắng của Hoàn Nhạc, Nam Anh đưa tay nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Sầm Thâm, vô số điểm sáng rơi ra từ đầu ngón tay hắn, từ từ chui vào đầu Sầm Thâm.
Hắn nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận, nửa buổi mới thu tay về rồi bảo: “An tâm đi, ý thức của anh ấy vẫn còn, chỉ là bị nhốt thôi.”
“Bị nhốt? Bị cái gì nhốt?” Hoàn Nhạc nhíu mày thật sâu, lòng rối như tơ vò.
“Cái này phải hỏi anh.” Nam Anh ôn hòa nhìn chàng, khóe mắt lại liếc về Sầm Thâm đang nằm trên giường.
Hắn ngủ với mấy chiếc gối dựa lót nửa bên người, bởi vì —- gai nhọn đã mọc trên lưng nên hắn không thể nằm ngửa, nằm nghiêng thôi đã là chuyện cực kỳ khó khăn.
Hoàn Nhạc đặt rất nhiều gối xung quanh và bày vô cùng tỉ mỉ, không có cái nào đụng vào gai của Sầm Thâm.
Gai nhím nhìn thì sắc bén nhưng lại rất yếu ớt cũng rất mềm mại, đại khái tất cả gai mọc lồ lộ trên cõi đời này đều có đặc tính chung như vậy.
Cho nên Hoàn Nhạc cẩn thận để không đồ vật nào có thể chạm vào gai của hắn.
Hoàn Nhạc vẫn luôn cầm tay Sầm Thâm, cứ thế nếu hắn hơi nhúc nhích thì chàng sẽ biết ngay để bảo vệ hắn kịp thời.
Thiếu niên Hoàn Nhạc lớn chừng này hiếm lắm mới có lúc tỉ mỉ săn sóc ai như vậy, Nam Anh dặn dò: “Tìm cách đánh thức anh ấy nhưng đừng quá mạnh bạo, nói chuyện với anh ấy nhiều một chút, người nghe được đấy.
Tuyệt đối phải nhớ rằng, đây là thời cơ đánh tan tâm ma, cũng phải nhớ vũ khí lợi hại nhất của anh là gì.
Tâm ma trước mặt, không lùi bước, không sợ hãi, cần tin tưởng bản thân.”
Hoàn Nhạc nhìn vào mắt Nam Anh, giọng nói toát ra chút hoang mang ít khi gặp: “Ta có thể thật sao?”
Thiếu niên kiêu hãnh bắt đầu nhìn lại chính mình, cũng không rõ là tốt hay xấu.
Nam Anh thấy Thương Tứ không gì không làm được đã quen, cũng không biết nên đánh giá Hoàn Nhạc thế nào, suy nghĩ chốc lát, hắn bèn nói: “Ta cũng không biết anh có được hay không, hay anh cứ làm người hùng đi.”
“Người hùng?” Hoàn Nhạc thoáng run.
“Đúng vậy.” Nam Anh hơi nghiêng đầu cười, đôi mắt trong suốt phản chiếu vẻ mặt nghi hoặc của Hoàn Nhạc, “Chẳng phải anh ấy mong có người tới cứu mình sao, vậy anh đi cứu đi.
Làm như trong phim vậy đó, không cần lo cuối cùng có thành công hay không, anh đều là người hùng của anh ấy.”
Những lời này khiến Hoàn Nhạc thảng thốt.
Mãi cho tới khi Nam Anh đeo hòm thuốc rời đi, chàng còn đang lơ mơ giữa suy nghĩ “làm người hùng” chưa thể thoát ra.
Thật bất ngờ, Thánh Thủ yêu giới thường chứng kiến sinh ly tử biệt, trải qua bao lần thế sự rung chuyển mà vẫn có phức cảm anh hùng hồn nhiên và rực rỡ đến độ ấy, nhưng lại gợi cảm giác rất hiển nhiên.
Bởi vì Hoàn Nhạc đã từng bắt gặp ánh mắt người chung quanh nhìn hắn, ngay cả Kiều Phong Miên cũng vừa tôn kính vừa bảo bọc hắn, có thể thấy hắn được tất cả mọi người nâng niu nhường nào.
Nhưng nó hữu dụng với Sầm Thâm không?
Người hùng trong lòng Sầm Thâm là như thế nào? Giống chàng không?
“Thiếu hiệp, tìm hiểu Tề Thiên Đại Thánh chút ha?” A Quý đột nhiên đề nghị, chẳng biết ông bò lên giường từ bao giờ, hiện đang đứng trên chăn nhìn Hoàn Nhạc.
“Tề Thiên Đại Thánh?” Hoàn Nhạc biết Tôn Ngộ Không, vì sau khi tới thời hiện đại chàng đã xem rất nhiều phim truyền hình, có điều chàng rất lấn cấn một vấn đề, “Tại sao Tề Thiên Đại Thánh là khỉ? Chó không được hả? Chó là người bạn trung thành nhất của nhân loại đó.”
“Ngươi phiền quá, ta chỉ kêu ngươi đi coi phim thôi.” A Quý lườm chàng.
Nhưng Hoàn Nhạc không nắm chắn mình có thể xem vào không, bèn hỏi: “Phim đó kể về cái gì?”
A Quý cẩn thận nhớ lại, đáp: “Nói chung là bộ phim nổi tiếng lắm, có lời thoại rất hot, nói cái gì mà trong lòng ta có một anh hùng cái thế, ngày kia hắn sẽ cưỡi mây bảy màu tới cứu tôi.”
“Mây bảy màu???”
“Ngươi không làm được hả?”
Ta mụ nội nó chỉ là con chó!
Hoàn Nhạc thấy A Quý đang rước việc cho mình, tức tới độ muốn ném ông ra ngoài.
A Quý khuyên can đủ đường mới bảo vệ được tấm thân yếu đuối mong manh của mình, tiếp tục nêu ý kiến: “Thôi ngươi cứ làm theo lời Nam Anh là được, cho dù ngươi làm gì nó cũng thích hà.”
“Thật không?” Hoàn Nhạc nghi ngờ.
Giờ đây thiếu niên kiêu hãnh tràn đầy hoài nghi với bản thân mình.
“Ngươi từng thấy màn hình khóa của nó chưa?” A Quý hỏi
Hoàn Nhạc lắc đầu, A Quý kêu chàng đem điện thoại của Sầm Thâm qua.
Điện thoại đặt khóa vân tay, Hoàn Nhạc không mở ra, nhưng khi màn hình sáng lên, chàng vẫn nhìn thấy hình ảnh quen thuộc kia, sau đó choáng váng.
Đó là hình chàng chụp hồi làm công ở tiệm hoa ——– trong nắng vàng sáng rỡ, cậu trai ôm bó hoa cúc non trắng xen lẫn hồng và cười đến là xán lạn.
Tấm ảnh quen thuộc mang theo hồi ức ào đến.
Lúc ấy, chàng mới vừa phát hiện tình cảm mình dành cho Sầm Thâm, cứ nhớ Sầm Thâm suốt, nên khi ôm hoa đứng ven đường chào khách, chàng muốn chụp hình gửi Sầm Thâm xem.
Chàng muốn chia sẻ tất cả những gì tốt đẹp với người mình thích, vì vậy sau khi nhận được khoản lương đầu tiên thì đã không hề chần chừ mua ngay hoa hồng đỏ tượng trưng cho ái tình đem về tặng Sầm Thâm.
Cảnh Sầm Thâm ôm hoa hồng ngồi trong ánh tà dương quá sức đẹp đẽ, thế nên chàng len lén chụp lại, tấm ảnh đó chính là màn hình khóa điện thoại của chàng bây giờ.
“Thật ra nó còn thích ngươi nhiều hơn ngươi tưởng.” A Quý ung dung nói tiếp, liên miên không dứt, như bậc cha chú tận tình khuyên nhủ.
“Hồi trước ấy, nó không để ý bệnh của mình như vậy đâu, sẽ có ngày biến chứng tới cũng là chuyện đã biết từ lâu.
Nhưng nó… Ngươi biết đó, thành ra như vậy trước mặt người mình thích, đại khái sẽ hơi sợ hãi.
Cho nên lần rồi nó trốn đi, ngươi còn nhớ không? Nó chui vào gian chứa đồ, không muốn ngươi thấy, Tiểu Thâm Thâm có chút nết khó ưa vậy đó.”
“Buổi tối nọ, ta đương ngủ thì tỉnh dậy, thấy nó cầm Tú Cầu Nhỏ ngồi chỗ bàn làm việc một mình, nó định hủy hạt nhân, sau lại không nỡ xuống tay.”
“Ta còn thường xuyên thấy nó trộm ngắm ngươi, ánh mắt nó lúc nhìn ngươi dịu dàng hơn nhiều, xưa giờ ta chưa từng được nó nhìn như thế, nó nhìn ta toàn như mưa dao thôi.”
“Cho nên ngươi sao thì cứ vậy, tự tin lên chút đi thiếu hiệp.
Nếu không sau khi tỉnh lại nói không chừng nó hết thích ngươi, rồi ngươi kiếm ai khóc đây?”
Mấy câu nói của A Quý nói cho Hoàn Nhạc ửng hồng đôi mắt.
A Quý tặc lưỡi, không lên tiếng nữa, ẩn sâu công và danh.
Hoàn Nhạc khịt khịt mũi, nắm chặt điện thoại của Sầm Thâm, sung sướng thỏa thê như vừa nốc cạn mấy chén rượu ngon thật lớn rồi lòng lại vô cùng đau đớn.
Chàng muốn ôm Sầm Thâm thật lực, nhưng sợ đụng vào gai làm hắn đau.
Xoắn xuýt một hồi, chàng lấy điện thoại chụp lại màn hình khóa của Sầm Thâm —- lưu giữ chứng cứ đầy đủ, không lo Sầm Thâm tỉnh lại chối bỏ không nhận.
Chàng tin Sầm Thâm sẽ tỉnh lại.
Bởi vì Hoàn Nhạc có thể làm Sầm Thâm yêu mến chắc chắn là siêu anh hùng.
Nam Anh nói phải, không thể chùn bước thoái lui, không thể sợ hãi, luôn nhớ vũ khí mạnh nhất của mình là gì.
Nếu thứ vũ khí này là thực thể, nhất định nó chính là con tim anh dũng vô chừng.
Cùng lúc đó, Sầm Thâm còn đang ở Nam Kinh thời Dân quốc, đồng hành cùng Liễu Thất đi qua con đường lớn rợp bóng ngô đồng.
Nam Kinh năm một ngàn chín trăm hai mươi tám lại đón thời khắc ly biệt.
Liễu Thất còn chưa tìm được đáp án của mình, mà Ngô Sùng An vừa thành niên sắp trở lại Thượng Hải kế thừa nhà tổ.
Anh hỏi Liễu Thất có muốn đi Thượng Hải chung không, nhưng lần này đổi thành Liễu Thất từ chối anh.
“Đừng nói anh biết ta, cũng đừng nói cho ai biết ta đã từng dạy anh về nghề thủ công.”
Ngô Sùng An vốn không hiểu lắm vì sao từ nhỏ tới lớn, Liễu Thất luôn không thích người ngoài biết quan hệ giữa họ, thậm chí xưa nay đều từ chối làm thầy anh.
Sau này lớn lên anh nghe miệng đời phán xét Liễu Thất, bấy giờ mới chợt thấu tỏ.
Nhưng anh vẫn mịt mờ, “Sao anh không giải thích? Chẳng phải anh không hề dùng pháp khí để hại người ư? Lỗi không ở đao, cũng không ở thợ rèn đao mà ở người cầm đao.”
“Ta chả quan tâm.” Song, bao giờ Liễu Thất cũng chỉ đáp bằng câu này.
Quả tình y chưa từng để ý người mua pháp khí là thiện hay ác, cho nên trước chất vấn và khiển trách từ thế nhân, y chẳng phản bác lần nào.
Nhưng trong cuộc đời dài lâu này, Ngô Sùng An đại để là người đầu tiên thực lòng thực dạ lo lắng cho y.
Ngoại hình của anh khác phu tử, song đại khái là cùng một linh hồn nên ánh mắt của họ gần như giống y đúc, rặt một vẻ sạch sẽ và cố chấp.
“Người ta bài xích anh là vì chưa từng nghĩ nên tìm hiểu anh, nỗ lực vì anh, cảm thấy anh không tuân thủ quy tắc của họ chứ không chỉ là phê phán về mặt đạo đức.
Nhưng hiệp hội thợ thủ công cần anh gia nhập, mỗi một thời đại đương trong buổi loạn thế đều cần một người đủ mạnh của lớp trẻ gánh vác tương lai, anh có thể, đúng không?”
Phu tử sinh tại Đại Đường thịnh thế thoắt cái trở thành thanh niên nhiệt huyết hiên ngang.
Anh giống như ngàn ngàn vạn vạn người trong thời cuộc này, chào đời đã cõng trên lên sứ mệnh và trách nhiệm.
Liễu Thất không trả lời anh, y sẽ không thay đổi bản thân vì dăm ba câu của Ngô Sùng An, với hắn mà nói, tìm kiếm đáp án mới là chuyện quan trọng nhất.
Nhưng Ngô Sùng An cũng không phải người dễ dàng thay đổi suy nghĩ, anh vẫn ngày đêm nỗ lực vì hiệp hội thợ thủ công.
Liễu Thất thường xuyên nhận được thư anh gửi từ Thượng Hải, có lúc sẽ thảo luận với y vài vấn đề chuyên môn của thợ thủ công, có lúc sẽ nói cho y hay tương lai tươi sáng mình tưởng tượng ra.
Thí dụ như khi ở Thượng Hải, anh thường tiếp xúc với khoa học kỹ thuật Tây Dương, anh rất hào hứng ứng dụng vào pháp khí và cũng chân thành hỏi thăm ý kiến Liễu Thất.
Thí dụ như anh thấy đáp án Liễu Thất phải tìm chắc không xuất hiện trong vòng mấy trăm năm ngắn ngủi này.
Thời đại đang không ngừng tiến về phía trước, vấn đề bây giờ không thể giải quyết, không có nghĩa là mai sau không giải quyết được.
Chỉ cần hiệp hội thợ thủ công còn tồn tại, thợ thủ công đời trước nối tiếp đời sau lưu truyền những kỹ thuật, tài nghệ này, cũng như phát triển chúng đến thịnh vượng huy hoàng, một ngày nào đó, tất cả đều không thành vấn đề.
Ngô Sùng An trẻ tuổi với tinh thần hăng hái luôn có một trăm lẻ tám cách khác nhau để khuyên Liễu Thất gia nhập hiệp hội thợ thủ công.
Tết năm một ngàn chín trăm ba mươi, anh lại nảy ra ý tưởng mới.
Anh ở nhà gọi điện thoại cho Liễu Thất, nghiêm trang như kể chuyện gì kỳ thú lắm: “Tôi nghĩ được kế sách vẹn toàn rồi —- tôi sẽ tự mình làm hội trưởng hiệp hội thợ thủ công, quy tắc cũ đã mục nát, thời đại mới cần diện mạo mới.
Làm thế thì anh sẽ không còn trong tình thế bị kẹp ở giữa đầy khó xử nữa.”
Liễu Thất im lặng hồi lâu, hắn nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ, đáp rằng: “Ta không khó xử.”
Ngô Sùng An chỉ coi như mình không nghe, Liễu Thất cũng không đính chính.
Sầm Thâm là khán giả đứng bên ngoài xem hết thảy, trong lòng lẫn lộn ngũ vị.
Là thợ thủ công, mặc dù đã biết kết cục của hiệp hội, song tận mắt nhìn nó từng bước diệt vong vẫn khiến Sầm Thâm cảm thấy bị rút cạn năng lượng.
Sau đợt chia tay năm một ngàn chín trăm hai mươi tám, Liễu Thất và Ngô Sùng An không gặp nhau lần nào.
Liễu Thất chuyên tâm tìm kiếm đáp án mình muốn, Ngô Sùng An cũng luôn truy tìm lý tưởng của bản thân, đôi bên đều không có thời gian rảnh rỗi tạm ngừng nghỉ.
Sầm Thâm từng hoài nghi, rốt cuộc Liễu Thất có lung lay bởi lời Ngô Sùng An hay không, có chút hy vọng nào với tương lai Ngô Sùng An từng mô tả, thắc mắc ấy cứ vướng ở đó rất lâu, mãi cho tới năm một ngàn chín trăm ba mươi bảy.
Vụ nổ Nam Kinh xảy ra.
Theo thời gian cận kề, Sầm Thâm bỗng sinh cảm giác sốt sắng.
Dường như hắn đã quên mình đang rơi vào một đoạn ký ức, cũng quên hết mọi thứ trong hẻm Tây Tử, thậm chí quên bản thân là ai.
Sau đó hắn đọc được phong thư đến từ Ngô Sùng An, nhắn rằng anh đã tới Nam Kinh, hẹn Liễu Thất gặp mặt.
Trong thư quả thực là nét chữ của Ngô Sùng An, điểm hẹn cũng là nơi họ đã từng ghé qua, ngoại trừ Ngô Sùng An, trên cơ bản không ai biết địa chỉ của Liễu Thất, tất cả thoạt nhìn kín kẽ không sơ hở.
Mà Sầm Thâm đã biết kết cục rõ ràng đây là cái bẫy, nhưng hắn vô phương ngăn cản những điều này.
Liễu Thất theo lời đồn đãi là kẻ lạnh lùng, khắc nghiệt, đáng sợ chả biết thiện ác, thậm chí là đồ tể điên rồ giết người như ngóe.
Mà trần đời này người thực sự gặp được Liễu Thất, người từng tới lui với y lại lác đác chẳng mấy ai.
Không một ai biết thực tế y chưa bao giờ sát sinh, cũng chẳng ai hay thợ thủ công luôn đội mũ trùm ngồi trong góc và có những phát biểu mang tính kiến thiết xuất hiện tại hội nghị bí mật kia chính là Liễu Thất.
Từ kẻ không biện giải cho bản thân, cũng không có ai muốn hiểu, y trở thành tội đồ độc ác bị đóng đinh trên thập giá.
Liễu Thất không hề đề phòng bước chân vào tròng, khi mọi người tuyên đọc bản án của y, trên mặt y hẳng có bao nhiêu khiếp sợ hay đau thương.
Y chỉ hỏi một câu: “Ngô Sùng An đâu?”
Đối phương trả lời: “Kẻ ác như mi đừng nhắc tới cậu ấy.
Cậu ấy khác mi, cuối cùng rồi sẽ gánh vác tương lai của cả hiệp hội.”
“Ra vậy.” Liễu Thất vẫn chẳng phản bác cách chửi kẻ ác kia.
Y nhìn những gương mặt xa lạ chung quanh, thậm chí chẳng gọi được tên họ.
Y suy tư hồi lâu, sau cùng phán: “Các ngươi cũng không xứng đáng đứng chung một chỗ với cậu ấy.”
Một câu nói của Liễu Thất đã tiên định kết cục.
Sầm Thâm nhìn cảnh máu tanh kia mà rợn người, đến khi mọi thứ đã kết thúc thì lòng vẫn còn hãi hùng.
Hắn tin Liễu Thất không nghi ngờ Ngô Sùng An, cho nên tất cả mọi người đều bị giết, mà Ngô Sùng An thì nhận được một hiệp hội thợ thủ công mới tinh.
Chỉ là hiệp hội này không thể có thêm Liễu Thất, cho dù Liễu Thất từng mềm lòng thì một thoáng qua ấy cũng đã bị mai táng vĩnh viễn trong tràng nổ rung trời lệch đất này.
Hệt như y ném hai tấm vé tàu đi Thượng Hải vậy..