Sầm Thâm và Hoàn Nhạc lại đến thăm thư trai, không có gì bất ngờ, hai người không gặp Thương Tứ, thậm chí cả Kiều Phong Miên và Lục Tri Phi cũng không có ở nhà.
Trong khoảng sân nhỏ hoa nở suốt bốn mùa, người đàn ông tóc dài mặc áo gió đưa lưng về phía họ.
Người đó đứng cạnh ao, tay cầm bánh ngọt, đang lẫy ra cho cá ăn.
Hai con cá chép cẩm lý ú na ú nần trong quẫy đuôi lắc đầu, ngửi đây một cái ngửa kia một cái, hình như còn rất kén ăn.
Con mèo hoa lớn ở kế bên như hổ rình mồi, đuôi dài mềm mại quấn lấy mắt cá chân người đàn ông, móng vuốt sắc bén chực chờ trong đệm thịt, “Meo.”
“Lại đây.” Người đàn ông không quay đầu lại cũng đã biết hai người là ai, thả miếng bánh ngọt cuối cùng vào ao, từng vòng gợn sóng ánh lên con ngươi y, tản ra từng lớp.
Sầm Thâm nhíu mày, “Xin hỏi anh là…”
Lúc này người đàn ông ấy mới ngoái lại, là một gương mặt trẻ tuổi lạnh lùng, “Có lẽ Thương Tứ từng nói với các ngươi rồi, ta tới từ tháp Vãng Sinh.”
Thực tế ngay cái nhìn đầu tiên Hoàn Nhạc đã nhận hắn — người này chính là quỷ sai ngồi uống rượu chung với Thương Tứ tại đêm Quỷ Yến năm xưa.
Cũng chính là chủ nhân của tháp Vãng Sinh hiện thời, Tinh Quân.
Nhưng vì sao y ở đây?
Hoàn Nhạc suy nghĩ một chút, “Tinh Quân đại nhân ở đây chờ bọn ta à?”
“Tuổi còn trẻ, đừng có nói mê nói sảng.” Phải công nhận Tinh Quân nói chuyện cay nghiệt vô tình thật.
So với Thương Tứ thì y lạnh lùng với hết thảy mọi thứ trên thế gian này hơn nhiều lắm.
Dứt lời, y xoay người đi vào phòng khách.
Mèo hoa lớn nhìn cá đang ăn bánh ngọt trong ao đầy lưu luyến, đoạn ngạo mạn liếc nhìn Sầm Thâm và Hoàn Nhạc rồi mới như một vị phu nhân Pháp quý phái cất bước theo sau Tinh Quân.
Sầm Thâm và Hoàn Nhạc chần chờ nhìn nhau, tuy không biết rõ vì sao Tinh Quân lại ở đây nhưng vẫn vào trong theo.
Tinh Quân ngồi xuống chỗ bàn trà nhỏ, chính là tư thế ngồi thẳng đoan chính, mỗi cử chỉ động tác đều mang đến cho người ta cảm giác xa cách.
Đối với hai tiểu yêu quái như Sầm Thâm và Hoàn Nhạc, y chẳng ẩn giấu chút hơi thở tự thân nào.
“Tạm thời Thương Tứ không rảnh để ý các ngươi.” Y vừa nói vừa rót trà.
Hoàn Nhạc hoạt bát lanh lợi, cũng không sợ giao tiếp với người bề trên, chàng khẽ mỉm cười, thản nhiên như không bảo vệ Sầm Thâm ra sau lưng, trả lời: “Vậy ta không tìm Tứ gia, ta tìm ngài.”
“Tìm ta?” Tinh Quân ngước mắt nhìn chàng bằng vẻ nghiền ngẫm.
Hoàn Nhạc gật đầu, “Ta có một chuyện, xin nhờ Tinh Quân giải đáp giúp cho.”’
Tinh Quân tiếp tục ngắm lá trà nổi trong chung, ngón tay miết miệng chung, vẻ mặt khó lường.
Hồi lâu sau y mới nhàn nhạt bảo: “Hỏi đi.”
Lúc này hai người mới ngồi xuống, Hoàn Nhạc ném cho Sầm Thâm một ánh mắt “an tâm”, thoáng điều chỉnh lại tâm tư, chàng hỏi: “Xin hỏi Tinh Quân, có phải Ngô Sùng An là phu tử đầu thai?”
Tinh Quân trả lời rất chắc chắn: “Đúng.”
Thực ra Tinh Quân cũng mới tra ra vào sáng nay.
Thân là chủ nhân tháp Vãng Sinh, đương nhiên Tinh Quân có thể biết điểm đầu và điểm cuối của tất thảy luân hồi, nhưng mà sinh linh trên thế gian muôn vàn không kể xuể, nếu như không phải tình huống đặc biệt, y không thể để ý tới mọi vong hồn đi đầu thai.
Sáng nay y tìm Thương Tứ nói chuyện mới biết vụ Ngô Sùng An và phu tử, trở lại tra thử thì quả nhiên là thế.
Y nhớ phu tử.
Năm đó y cũng ở Quỷ Yến, phu tử té xuống giếng vốn phải hồn phi phách tán, song bản thân hắn chưa từng phạm tội, lại không có nghiệp chướng quấn thân nên đạo trời chừa cho hắn chút hy vọng sống.
Sau ngàn năm, tàn hồn ngưng tụ, hắn lần nữa đầu thai.
Được Tinh Quân xác nhận, tảng đá trong lòng Hoàn Nhạc rốt cuộc rơi xuống, nhưng vẫn không thể thả lỏng.
Nói cho cùng, Ngô Sùng An cũng chỉ là người đã đầu thai mà thôi.
Hoàn Nhạc ổn định tâm thần, hỏi lại: “Vậy Liễu Thất thì sao? Sau khi chết, hồn phách hắn đi đâu?”
“Hắn tiêu biến.” Tinh Quân đáp.
“Tiêu biến? Nghĩa là sao?” Hoàn Nhạc nhíu mi.
“Tiêu biến chính là tiêu biến, hồn phách hắn chưa từng tới tháp Vãng Sinh cũng chưa từng xuất hiện ở bất kỳ đâu, thậm chí hình chiếu của hắn cũng không có trên đá tam sinh Đây là triệt để tiêu vong, không còn tăm hơi.”
Hoàn Nhạc hoảng sợ, theo như lời Tinh Quân thì Liễu Thất đã chết thật.
Hồn phi phách tán, không vào luân hồi, không còn lấy một chút gì trên thế gian, quyết tuyệt đến vậy.
Với thực lực bán thần của hắn, quả thực có thể làm được.
Hoàn Nhạc nghĩ ngợi, lại hỏi: “Tinh Quân có biết chừng nào Tứ gia về không?”
“Đây không phải vấn đề ngươi nên quan tâm.” Khuôn mặt lạnh lùng của Tinh Quân đanh lại, khoé mắt lướt qua Sầm Thâm đang lặng thinh ngồi bên cạnh, cuối cùng thêm một câu: “Trong vòng ba ngày kể từ giờ Tý đêm nay, tốt nhất các ngươi hãy ở nhà, đừng lang thang ngoài đường.”
Hoàn Nhạc thoáng run: “Tại sao?”
Tinh Quân: “Đừng hỏi tại sao mãi như vậy, ta không có nghĩa vụ trả lời ngươi.”
Hoàn Nhạc đụng vào vách đá, không thu được thông tin gì từ chỗ Tinh Quân, đành phải cùng Sầm Thâm về nhà.
Dọc đường đi chàng luôn cẩn thận ngẫm nghĩ lại câu nói cuối cùng của Tinh Quân, trong vòng ba ngày kể từ giờ Tý… Bọn họ sắp làm gì trọng đại lắm ư?
Hiện tượng lạ lần trước hay bởi nguyên nhân ác quỷ bạo loạn, có phải việc Tứ gia bế quan liên quan tới chuyện này không?
Nhưng suy đoán nhiều hơn nữa cũng không có đáp án, Kiều Phong Miên vẫn trong trạng thái không thể liên hệ, vô phương giải thích những mối nghi ngờ ấy cho chàng.
Sầm Thâm bỗng dừng bước, ngẩng đầu nhìn bầu trời biếc xanh như vừa được gột rửa, thoáng chau mày.
Hoàn Nhạc nghi hoặc ngó sang, chỉ thấy sắc mặt hắn càng trắng hơn lúc trước, như món đồ sứ dễ vỡ.
Đôi môi khô nứt như vết rạn màu máu đỏ tươi trên mặt sứ, bôi bao nhiêu son dưỡng môi cũng vô dụng.
“Sắp thay người lãnh đạo rồi.” hắn nói, rồi nhìn ảnh yêu đang run lẩy bẩy trốn trong chỗ tối trong bồn hoa ven đường, “Tiểu yêu quái dễ cảm giác được trời đất biến hoá nhất.”
Trong tháp Vãng Sinh công tác chuẩn bị cuối cùng đang được ráo riết tiến hành.
Một tiếng lệnh, tất cả quỷ quái đều vào phòng, đến cửa sổ cũng đóng chặt, không còn tiếng động nào vang lên.
Trong tháp yên tĩnh tới đáng sợ, nhưng lại nổi gió.
Gió thổi qua mười hai cái vòng vàng móc chỉnh tề trên thanh đao lớn, tiếng leng keng dễ nghe vang vọng, mà thanh đao lớn này đang cắm trên sàn nhà trước chỗ Kiều Phong Miên và Lục Tri Phi ngồi.
Kiều Phong Miên đang uống trà, Lục Tri Phi đang thêu, hai người đều rất thanh nhàn.
Kẻ duy nhất bận rộn vẫn là Thương Tứ, một bộ đồ đỏ một cây bút lông sói, toàn bộ không gian trong tháp Vãng Sinh đều có nét mực của y.
Câu chữ tranh sắt kim câu như du long bò đầy vách tường, cột đỏ, thậm chí là mành che rủ xuống, khắp nơi nơi đều là chữ.
Đám quỷ hồn lớn gan trông qua khe hở cửa sổ xem những chữ kia, thoáng dừng chớp mắt thì lại thấy mắt nhức nhói từng cơn.
Chúng che mắt gào thét đau đớn, bấy giờ quỷ hồn bên cạnh thấy mấy chữ đó lấp loé ánh sáng vàng, vội vã dời tầm nhìn, không dám tiếp tục trộm xem nữa.
Thời gian lặng lẽ chảy trôi, ánh sáng vàng ngày càng mạnh mẽ, quỷ khí trong tháp Vãng Sinh bị đè xuống không ngừng, mà những chữ kia cũng bắt đầu từ từ tách khỏi bề mặt hiện vật.
Vố số ký tự bay giữa không trung, chậm rãi hội tụ về một nơi, xoay tròn hướng lên đỉnh tháp.
Sau một nén nhang, con rồng bằng chữ dần dần hoàn thiện, vô số chữ “nhất” tạo thành râu rồng, ánh vàng rực rỡ.
Cùng lúc đó, trong thư trai, chung trà trên bàn bỗng rung nhè nhẹ.
Tinh Quân vẫn luôn như lão tăng thiền định mở mắt ra, nhìn về phía ao nước nhỏ trong sân —- hai con cá chép cẩm lý nhảy khỏi mặt nước, hóa thành hai nhóc mập to bằng nắm tay đáp xuống đất, cả người trần truồng hức hức hức dắt chim đi dạo.
Nước ao đã đen thui, đây là ao mực của Thương Tứ.
“Tinh Tinh Quân! Đại trận mở rồi!” Hai nhóc mập chạy tới níu ống quần Tinh Quân.
“Kiếm Đại Hoa chơi đi.” Tinh Quân vô tình ném hai nhóc mập cho mèo hoa lớn, mình thì đứng yên tại chỗ, lông mày cau lại, pháp lực từ lòng bàn tay dâng trào chảy vào đại trận trong thành.
Thương Tứ là người hộ trận, hiển nhiên tâm trận là thư trai của y.
Lúc này tại tháp Vãng Sinh, giờ Tý vừa điểm, Hắc Thất Diệp sẽ được thả ra theo kế hoạch, bắt đầu trừ ma.
Vì đề phòng chuyện ngoài ý muốn phát sinh, cho nên quyết định tạm thời đóng tháp Vãng Sinh.
Mà Tinh Quân vốn nên ở tháp Vãng Sinh tất nhiên sẽ thế chỗ Thương Tứ, tới nhân gian toạ trấn.
Đối với quỷ hồn, có chủ tháp Vãng Sinh là y canh giữ ở nhân gian, mức độ đáng sợ còn cao hơn so với Thương Tứ.
Thời điểm tháp Vãng Sinh đang đóng, quỷ hồn không được dẫn độ thì đây là chuyện cần phải cảnh giác.
Tinh Quân đứng chắp tay, ngón tay vô thức miết nhau, sắc mặt nghiêm nghị.
Bất chợt, y mở miệng nói với ao mực: “Bên ngươi thế nào?”
Dứt lời, Thương Tứ đứng trên lan can tầng chín trong tháp Vãng Sinh ngẩng đầu, đáp: “Còn ổn.”
Y vẫn đi chân trần, vạt áo đỏ thẫm đã dính đầy mực nước, bút lông sói được cầm bằng tay phải còn đang rỏ mực tí tí tách tách.
Rơi rồi lại rơi vào miệng giếng sâu thẳm ở tầng trệt.
Giờ Tý tuy đã cận kề nhưng vẫn chưa tới.
“Tứ gia.” Giọng Lục Tri Phi vang lên sau lưng, trong trẻo lạnh lẽo mà cất chứa dịu dàng êm ái, đúng thật là giống như một dòng xuân thuỷ Giang Nam.
Thương Tứ ngoái đầu, thấy anh đưa mình chén trà bằng hai tay, bèn cầm lấy thấm giọng một chút.
Nhiệt độ nước trà bao giờ cũng vừa phải, không nóng phỏng tay cũng không bởi nguội lạnh mà mất mùi vị.
“Có mệt không? Muốn nghỉ một chút không?” Thương Tứ thản nhiên ngồi xổm trên lan can, vươn tay vuốt gò má anh, dây mực đầy gương mặt ấy.
Nhưng Lục Tri Phi chỉ đứng bên cạnh xem, làm sao mệt đây?
“Anh bận việc đi.” Lục Tri Phi lấy chén trà lại, cười cười, “Bận xong nhanh chút là được về nhà rồi.”
“Ừ, gia nghe Viên Viên hết.” Thương Tứ hôn lên má anh, phong lưu toát ra tự xương tuỷ.
Y thích Lục Tri Phi cũng vì vậy, anh sẽ không hỏi “Anh có nắm chắc không, nguy hiểm không”, nơi nào cũng cư xử ổn thoả, chẳng phí lấy một lời.
Lục Tri Phi rất nhanh đã lùi về bên cạnh Kiều Phong Miên, an an ổn ổn ngồi sau thanh đao lớn.
Kiều Phong Miên liếc đồ thêu của anh, “Anh thêu gì cho y nữa vậy, cả phòng quần áo kia của y đã mặc hết chưa? Chỗ nào cũng đầy kim tuyến, y dát luôn vàng lên người cho rồi.”
Kiều Phong Miên ăn đồ ăn cho chó hoàng kim nhiều năm như vậy, tâm trả thù rất nặng.
Lục Tri Phi đáp: “Mấy kim tuyến đó là đại sư từng khai quang đấy.”
Đại sư từng khai quang.
Lại nữa.
Sao đồ của mấy người toàn là từng khai quang không vậy.
Đại sư nào thế?
Yêu tăng Hàn Sơn tự hả, không sợ bị hắn nguyền rủa hay gì?
Thật tình.
Bất luận Kiều Phong Miên oán thầm thế nào, người bình tĩnh thong dong như Lục Tri Phi đều không quan tâm.
Trong mắt anh, Kiều Phong Miên mãi mãi là Tiểu Kiều, tiểu thiếu gia vị thành niên không được tự nhiên.
Năm đó thầy anh giao anh cho Thương Tứ, Thương Tứ chính là phụ huynh của anh, thu lưu anh về nhà, đưa anh đi học, còn họp phụ huynh cho anh, không khác gì nuôi con trai cả.
Bây giờ bậc phu huynh Thương Tứ gánh vác trọng trách nuôi gia đình còn đang nỗ lực phấn đấu.
Con rồng bằng chữ bay lượn trong tháp Vãng Sinh, ký tự đen ánh vàng hoá thành vảy, mỗi nhịp hít thở đều là linh lực vận động.
Nó đang gầm nhẹ, tiếng gào bị tận lực đè thấp như sấm rền vang vọng trong tháp cũng lại giống như âm thanh đã qua xử lý từ máy hát dĩa cũ kỹ, loáng thoáng tang thương và xa thẳm.
Tích tắc, tích tắc, thời gian tiếp tục bước chân.
Giờ Tý, rốt cuộc đã tới.
Sâu trong mắt Thương Tứ thoáng lấp loé, y giơ tay phải đang cầm bút và điểm nét cuối cùng.
Trong phút chốc, một luồng áp lực vô hình như chuông đồng rơi xuống, kèm theo tiếng Phạn cực lớn, chấn động đến mức tất cả quỷ hồn trong tháp đều bịt tai ngồi chồm hổm trên sàn.
“Coong———-”
Giọt mực khoan thai chậm rãi bay lên ngọn tháp, xuyên qua thân rồng uốn lượn rồi rơi vào miếng giếng thăm thẳm, cứ như đập mạnh vào, phá vỡ xiềng xích nào đó, trong nháy mắt nó đi vào miệng giếng liền hóa thành sương đen tràn khắp nơi.
Các quỷ hồn càng run lẩy bẩy hơn nữa, họ có thể cảm nhận được có thứ gì đó muốn thoát khỏi giếng.
Cảm giác này rất khủng khiếp, hệt như hết thảy cảm xúc tiêu cực chôn sâu ở đáy lòng cũng bắt đầu sôi trào, thậm chí mọc ra móng vuốt sắc bén đỏ tươi, đâm phập vào tim họ.
Chớp mắt thêm cái nữa.
“Đùng——”
Sương đen cuồn cuộn nổ tung như đạn hạt nhân, nhanh chóng tuôn khỏi miệng giếng, làm mờ tầm mắt mọi người.
Mờ trong làn sương đen vô biên kia, con rồng màu vàng vẫn chói loá như cũ, râu rồng bay bay, vuốt sắc xé rách sương đen dày đặc, cắn một cái!.