Chuyện của Chân Chân thổi chút âm u tới ngôi nhà nhỏ giữa ngày hè.
Mặc dù Hoàn Nhạc trông giống như đã nghĩ thông suốt, nhưng Sầm Thâm có thể nhìn ra sóng lớn trong nội tâm chàng từ số lần chàng im lặng và thất thần mỗi lúc một nhiều.
Song, tuy sự tình ở Quỷ Yến đã rõ ràng, những chuyện khác vẫn cứ bị sương mù bao phủ, còn chưa được làm sáng tỏ.
Bên phía Thương Tứ tạm thời không có tiến triển, hồi âm từ Phó tiên sinh cũng chẳng biết chừng nào mới đến, cuộc sống vừa nặng nề vừa bình lặng, bình lặng tới độ mây nơi chân trời cũng lười biếng, chưa từng bay đi.
Sau cơn mưa, có chú kiến bị vây trong vũng nước ngoài sân, gấp tới xoay mòng mòng.
Sầm Thâm vẫn say mê nghiên cứu về đồ thủ công của mình, dường như chuyện của Chân Chân không gây ảnh hưởng gì cho hắn.
Hơn nữa nhờ lợi ích từ việc được Nam Anh điều trị, trạng thái cơ thể hắn đã ngày càng khá hơn, sắc mặt khôi phục chút hồng hào, thậm chí còn tăng một ký tới một ký rưỡi so với trước kia.
Đương nhiên, Hoàn Nhạc cho rằng cái sau là công lao của mình.
Nói tóm lại, tiến độ sửa bản vẽ trận pháp được đẩy mạnh, sự nghiệp bán chữ của Hoàn Nhạc cũng phất lên không ngừng, hết thảy đều phát triển theo chiều hướng tích cực.
Nếu quá khứ đã vô phương thay đổi, vậy thì nhanh chân bước về phía trước thôi.
Hoàn Nhạc nghĩ như vậy đấy và cũng làm như vậy.
Tuy thiếu niên rực rỡ vô tư cũng có lúc lo phiền, nhưng sau một lần lại một lần múa đao tùy hứng, cậu chàng luôn có cách riêng khai phá ra con đường hướng về ánh sáng.
Sầm Thâm thường xuyên ngẩng đầu nhìn chàng, có lúc đơn giản là liếc mắt một cái, có lúc mất tự chủ ngắm lâu lâu.
Nhưng không thể lâu quá, vì hễ bị Hoàn Nhạc phát hiện, em ấy sẽ chạy lại quấn lấy mình.
Thế thì không đọc sách được nữa.
Hoàn Nhạc biết Sầm Thâm thường ngắm mình, nhưng chàng không vạch trần, thậm chí còn cố ý làm dáng.
Chàng muốn bất kỳ lúc nào Sầm Thâm nhìn sang, mình đều điển trai, đặc biệt điển trai, điển trai siêu cấp vô địch.
Do đó thiếu niên tinh tướng đã trật chân.
“Chà chà, cái này gọi là chơi dao lắm có ngày đứt tay đa.” A Quý ở bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác.
“Vì chân ta dài đấy.” Hoàn Nhạc bướng bỉnh như thường, thậm chí còn xấu xa quét mắt qua bốn cái chân ngắn nhỏ xíu của A Quý.
A Quý tức tới nhảy dựng, chân ngắn rồi sao, chân ngắn không có yêu quyền hả? Chân ngắn hơn nữa cũng có xương cốt, đừng nói là trật chân, gãy chân ta cũng biết gãy đấy.
Chờ chút, sao chuyện này cứ có gì đó sai sai?
A Quý bị tức tới chập mạch rồi, trong chốc lát đầu óc như mất chức năng.
Bấy giờ Sầm Thâm cầm túi chườm bước tới, mặt không đổi sắc ném cho Hoàn Nhạc để chàng chườm.
Hoàn Nhạc nhận túi chườm lạnh bằng hai tay, lại không nhúc nhích, cặp mắt rên ư ử nhìn Sầm Thâm: “A Sầm à.”
Sầm Thâm thờ ơ không để ý.
Hoàn Nhạc ngồi thẳng người trên ghế salon, “A Sầm ời chân em đau quá.”
A Quý: “Vừa tội ngươi lắm.”
Hoàn Nhạc lườm ông một cái sắc lẻm, rồi lập tức chớp chớp mắt nịnh Sầm Thâm.
Xem chân mày kia rũ xuống kìa, trở mặt còn chuyên nghiệp hơn diễn viên.
“A Sầm anh thật sự không dỗ em luôn hả?” Chàng vươn tay câu lấy một ngón tay Sầm Thâm.
Không sai, chính là một ngón tay, như đứa bé mấy tuổi cầm tay mẹ, nhẹ nhàng lắc lắc.
A Quý thầm mắng chàng không biết xấu hổ, nhưng chiêu này hữu hiệu thật.
Chí ít Sầm Thâm nhìn Hoàn Nhạc nhõng nhẽo như vậy thì thấy em ấy rất dễ thương, dễ thương vô cùng tận.
Em ấy đã thành niên thì sao chứ.
Đui ngang rồi chẳng vóc dáng cao lớn của em ấy đâu.
Cũng quên luôn rồi thiếu niên nào đó lên giường thì lật mặt khác hoàn toàn.
“Đưa cho anh nào.” Sầm Thâm giơ tay về phía chàng.
Ý hắn là kêu Hoàn Nhạc đưa túi chườm đá cho mình, song Hoàn Nhạc trực tiếp đặt tay phải của chàng vào lòng bàn tay hắn, vô cớ khiến Sầm Thâm liên tưởng tới video ngắn huấn luyện chó.
Chó lớn nhà người ta cũng vậy, kêu bắt tay là bắt tay liền, cực kỳ ngoan.
À, phải rồi, mấy video đó là Kiều Phong Miên gửi cho hắn.
Kiều Phong Miên giống như rất muốn làm bạn với hắn, xuất phát từ một loại ác thú không thể chia sẻ với người ngoài.
“Khụ.” Sầm Thâm thoáng nghiêng mặt đi, đính chính: “Túi chườm.”
Lúc này Hoàn Nhạc mới đưa túi chườm, vẻ mặt vô cùng đứng đắn hệt như vừa rồi chỉ là chàng hiểu nhầm.
Thực ra Hoàn Nhạc còn muốn thử trend xòe tay cho người ta kê cằm lên nữa, ấy là nếu Sầm Thâm không bóc trần chàng.
Sầm Thâm đón lấy túi chườm, ngồi xổm xuống áp lên chỗ bị thương.
Túi chườm rất lạnh, đầu ngón tay vốn lạnh hơn người thường cũng thành ấm áp hơn.
Hoàn Nhạc rất hưởng thụ Sầm Thâm săm sóc, song chẳng được bao lâu, chàng giành lại túi chườm, “Để em tự xử cho.”
Nói đoạn, chàng ấp tay Sầm Thâm trong lòng bàn tay, cứ như rất sợ hắn bị bỏng lạnh.
A Quý không xem nổi nữa, tự mặc cảm mình chen vào không lọt, đành quay lưng rời đi.
Mà cả Sầm Thâm lẫn Hoàn Nhạc đều không chú ý tới ông, trong thước phim ba yêu quái này, trời đã định một con rùa là không có yêu quyền.
“Được rồi.” Sầm Thâm rút tay về, hắn muốn đi đọc sách.
Còn chấn thương của Hoàn Nhạc, nếu đấy cũng được tính là chấn thương mà nói, thế thì ắt hẳn bệnh viện phải chen chúc đầy người rồi.
Đúng như dự đoán, hắn vừa xoay người, Hoàn Nhạc tức khắc bám theo, bước chân nhẹ nhàng, dáng đi chẳng có chút nào giống như bị thương.
Nhưng Sầm Thâm không nói toạc ra, Hoàn Nhạc chẳng xấu hổ, cho dù diễn xuất có vụng về hơn nữa, màn kịch này vẫn chạy tốt như thường đó thôi.
Đây là niềm vui thú nho nhỏ độc quyền của riêng hai người.
Tháng tám, trời nóng bức.
Công cuộc sửa đồ của Sầm Thâm lần thứ hai gặp nút thắt cổ chai, Hoàn Nhạc thì thường xuyên tới chỗ Thương Tứ điểm danh, nhưng chuyện liên quan tới Liễu Thất vẫn không có tiến triển gì.
Nguyên nhân không do chàng, tuy rằng trên giang hồ lưu truyền truyền thuyết về Liễu Thất, nhưng tung tích Liễu Thất để lại quả thực quá ít ỏi.
Cho dù Thương Tứ có thủ đoạn thông thiên thì cũng bó tay.
Huống chi hắn ta còn là người đã chết.
Khiến người ta hân hoan chính là, hồi âm của Phó tiên sinh rốt cuộc tới rồi.
Bởi vì thư tín quá quan trọng nên bưu tá chuyển phát thư vẫn là chim xanh chuyển phát nhanh Đông Phong.
Sầm Thâm không vội vã bóc thư mà hỏi: “Chỉ có một bức này thôi à?”
Chim xanh lắc đầu, “Đương nhiên không.
Tứ gia cũng có một bức, có điều cái này không liên quan tới anh.”
“Cảm ơn.” Sầm Thâm gật gật đầu, không nhiều lời nữa.
Đợi chim xanh rời đi rồi, hắn lần nữa đưa mắt về bức thư trên tay —- trên phong bì là bốn chữ đẹp đẽ được viết bằng bút máy, chẳng nhiều bao nhiêu nhưng có thể thấy rõ phong độ thợ thầy cao siêu.
Thân gởi Sầm Thâm.
Không ngờ Phó tiên sinh thế mà lại trả lời, hơn nữa còn đặc biệt đưa một bức cho hắn.
Sầm Thâm không khỏi hơi kích động và thấp thỏm.
Đối với bất kỳ thợ thủ công nào mà nói, có lẽ đây đều là chuyện khiến người ta vô phương cố gắng giữ được bình tĩnh.
Phó tiên sinh đó, truyền thuyết duy nhất còn sống của giới thợ thủ công đó.
Chớ nói chi bên trong bức thư này còn chứa “chìa khoá” tu sửa bản vẽ trận pháp.
Hít sâu một hơi, vẻ mặt Sầm Thâm trở về với sự phẳng lặng, lúc này hắn mới bóc thư.
Thư rất dày, có tới năm tờ giấy, mở đầu đã trực tiếp nói chi tiết vấn đề của bản vẽ trận pháp, đơn giản dễ hiểu, cực kỳ chuyên nghiệp.
Sầm Thâm không khỏi siết chặt tay đang cầm thư, chú tâm nhìn chằm chằm con chữ trong đó, dù một dấu chấm câu cũng không muốn bỏ qua.
Mười phút sau, hắn đọc sơ sơ hết toàn bộ bức thư, lòng đã dậy lên sóng lớn.
Phó tiên sinh không hổ là Phó tiên sinh, kiến giải thế này không phải là thứ người bình thường có khả năng làm được.
Đây mới là trình độ thợ thầy chân chính cần phải đạt được, so với Liễu Thất đi lệch đường, tri thức của Phó tiên sinh bàng bạc, giải thích sâu sắc, thật làm người ta cảm phục không thôi.
Sầm Thâm có dự cảm, với phong thư này, ngày sửa xong bản vẽ trận pháp không còn xa nữa.
Tại trang giấy cuối cùng, Phó Tây Đường mới nhắc tới Ngô Sùng An, bày tỏ cảm tạ.
Từ đầu chí cuối, giọng điệu của Phó Tây Đường vẫn giữ lễ và xa cách, vừa không nhiệt tình quá mức cũng không giấu giếm điều gì làm của riêng.
Sầm Thâm nghiêm trang gấp kỹ thư lại, đang muốn soạn một bức thư hồi âm, lại phát còn một tờ giấy mỏng manh khác rơi ra từ trong phong bì, đáp xuống bên chân hắn.
Sầm Thâm khom lưng nhặt lên, ánh mắt lướt qua chữ ở bên trên, một cái liếc mắt mặt chợt biến sắc.
Lúc này, tiếng bước chân quen thuộc vang lên bên ngoài, là Hoàn Nhạc đi chợ về.
Sầm Thâm dừng chốc lát, ngay tích tắc Hoàn Nhạc đi vào sân, hắn giấu tờ giấy vào túi mình.
Hoàn Nhạc hoàn toàn không phát hiện gì mà chạy tới, thấy thư trên tay hắn thì sáng mắt lên, “Phó tiên sinh trả lời rồi?”
“Ừa.” Sầm Thâm đưa cho chàng.
Hoàn Nhạc mở ra đọc, bên trong đều là vấn đề liên quan đến thợ thủ công, chàng như rơi vào sương mù, vì vậy lướt sơ sơ mấy lần rồi trả lại Sầm Thâm.
“Có vẻ hôm nay là ngày lành tháng tốt, đêm nay mình ăn mừng bằng bữa lẩu nhé anh?” Chàng cười hỏi.
“Được.” Sầm Thâm cũng nhếch nhếch khóe môi, “Em đi chuẩn bị đi, chừng nào xong thì kêu anh.”
Hoàn Nhạc không nghi ngờ hắn, xách đồ ăn vừa mua về hào hứng ngất trời chạy vào bếp, bước chân như bay.
Sầm Thâm đứng trong dân nhìn bóng lưng bận rộn của chàng, hồi lâu sau mới xoay người về phòng làm việc.
Hắn móc tờ giấy trong túi ra, đọc đi đọc lại, xác nhận nhiều lần, cứ thế trải qua hết một giờ.
Sắc trời dần tối, tay chân hắn cũng dần lạnh lẽo.
“A Sầm ới, qua ăn cơm!” Giọng Hoàn Nhạc vang lên trong ánh tịch dương cuối cùng của buổi hoàng hôn.
Bấy giờ Hoàn Nhạc mới hồi thần, cứng đờ xoay cổ nhìn sang.
Trong quầng sáng ấm áp và xán lạn, gương mặt Hoàn Nhạc bị hơi nóng từ nồi lẩu bốc lên che khuất, chàng đang cười, điển trai, tươi trẻ.
“Tới liền.” Sầm Thâm nhẹ nhàng đáp, âm thanh rơi xuống mặt đất chẳng tạo được nửa tiếng vang, chỉ mỗi hắn nghe được.
Sau đó hắn đứng dậy, lúc tay quơ ngang cốc trà, tờ giấy kia chậm rãi đảo đảo, nhẹ nhàng rơi vào trong.
Nước trà nhanh chóng thấm ướt tờ giấy mỏng, màu mực nhoè, chữ viết trở nên mơ hồ, khiến người ta khó thể đọc được.
Sầm Thâm lắc lắc cốc nước, không hề do dự đổ bỏ nước trà và tờ giấy đã bị hoà tan kia.
Tiếng Hoàn Nhạc thúc giục vang lên sau lưng, đượm đà khói lửa nhân gian, một câu lại một câu, còn kèm theo cả A Quý nói chêm chọc cười.
Sầm Thâm không nhịn được ngẩng đầu nhìn trời, đêm đã phủ xuống.
Rốt cuộc vẫn đến.
Hắn đột nhiên cảm thấy khó thở, giống như màn đêm nặng nề sắp đè xuống, nghiền ép hắn tới nát tan.
Ban đầu hắn còn tưởng đây là ảo giác của mình, nhưng cơn đau quen thuộc lần thứ hai dâng lên khiến hắn dần khom lưng, vịn cây cột dưới hiên nhà, thực sự không thở nổi.
“A Sầm!” Hoàn Nhạc từ nhà bếp phóng như bay lại, đỡ lấy hắn ngay khoảnh khắc người ngã suýt chạm đất.
Sầm Thâm phát bệnh.
Đôi môi vừa được nuôi ra chút hồng hào lại trở nên bợt bạt.
Hắn theo thói quen cắn chặt răng khi đau, nhưng lần này có Hoàn Nhạc ở bên cạnh hắn, chàng đưa tay mình cho hắn cắn, cuối cùng mới cản được hắn tự cắn nát môi.
Món lẩu được nấu xong bị bỏ quên, không ai hỏi tới.
Hoàn Nhạc sốt sắng bồng Sầm Thâm về phòng, kế tiếp gọi điện cho Nam Anh, rồi quay qua lau mồ hôi cho hắn, may mà lần này bệnh tới nhanh đi cũng nhanh, không tới một phút, Sầm Thâm đã hít thở đều đều.
Nhưng Hoàn Nhạc vẫn không yên lòng, cứ ôm Sầm Thâm, chỉ lo một khắc sau hắn sẽ biến mất không thấy tăm hơi.
Sầm Thâm khép mắt, toàn thân từ trên xuống dưới đều ướt sũng, tóc ẩm ướt dán vào má, thoạt nhìn yếu ớt lại bất lực.
Nhưng khi hắn tỉnh táo lại, ánh mắt không có tiêu cực từ từ hội tụ lên cánh tay hằn dấu răng rớm máu của Hoàn Nhạc, viền mắt chậm rãi đỏ lên.
“Sao, sao vậy? Lại đau hả?” Hoàn Nhạc nóng ruột như đứng đống lửa như ngồi đống than, gấp không chờ nối muốn bồng hắn phóng đi tìm Nam Anh.
“Anh không sao.” Sầm Thâm kịp thời ngăn chàng lại, rồi vùi đầu vào ngực chàng, dựa sát chàng bằng tư thế dịu ngoan chưa từng có.
Hoàn Nhạc nhận ra được sự khác thường ở hắn, nhăn mày thật sâu, “A Sầm ơi?”
“Anh đây.”
Giọng Sầm Thâm vô cùng nhẹ, như là hoàn toàn thoát lực.
Hoàn Nhạc không dám nhúc nhích nữa, chỉ sợ đụng vào đâu đó làm hắn đau, thậm chí hít thở cũng cẩn trọng.
Sầm Thâm lại ngẩng đầu nhìn chàng, hỏi: “Chờ sửa xong Tú Cầu Nhỏ, em dẫn anh theo với, nhé?”