Cuối cùng Chân Chân lần nữa bị nhốt vào giếng, chịu nỗi khổ nghiệp hoả thiêu đốt cho tới khi linh hồn hoá tro bụi.
Hoàn Bình đứng bên giếng nhìn hắn, nhìn hắn ngã xuống, nhìn hắn tuyệt vọng vươn tay về phía mình, nhìn ngọn lửa màu đen từng chút một ăn vào hồng y rực rực rỡ rỡ, song vẫn thờ ơ chẳng xót thương.
Chân Chân đang khóc, kêu rên không một tiếng động.
Hình như hắn còn đang gọi “Đại nhân.”
Nhưng Hoàn Bình dời tầm mắt, y quyết tuyệt lãnh khốc đưa lưng về phía miệng giếng.
Rốt cuộc Chân Chân chỉ nhận được một bóng lưng như vậy.
Chuyện cũ kết thúc, khán giả đều tản đi, hết thảy cuồng loạn và ân oán tình thù cũng tan thành mây khói.
Hoàn Bình bước tới bên cạnh Hoàn Nhạc, đỡ chàng dậy khỏi mặt đất, cõng lên, lầm bầm: “Đa ca đưa đệ về, Bán Sơn.”
Chỉ là lúc rời đi, y vẫn không nhịn được liếc miệng giếng tối tăm.
Không biết là nhìn Chân Chân hay đang nhìn phu tử vô tội bị ngã vào trong đó.
“Đã không còn cách nào cứu vãn đúng không?” Y xoay lại, hỏi Thương Tứ bằng giọng bình tĩnh.
“Phải.” Thương Tứ trả lời rất kiên quyết.
“Ta rõ rồi, đa tạ.” Hoàn Bình gật đầu thay câu chào, đoạn cõng Hoàn Nhạc từng bước một đi ra ngoài.
Đám quỷ quái tụ tập tự động nhường đường cho y, những cặp mắt nhìn y hoặc tò mò hoặc xót thương, chung quy cũng không tạo thành gợn sóng gì.
Y đi được nửa đường thì gặp Tống Lê say rượu ngã lăn quay, nước mắt đầm đìa.
Tống Lê đang khóc, nhưng ai mà không muốn khóc chứ?
Hoàn Bình cõng Hoàn Nhạc tiếp tục đi, cho tới khi bước khỏi cửa tạm của tháp Vãng Sinh cũng không nói lời nào.
Thương Tứ đứng cạnh giếng thở dài, giơ tay ném bình, chén vào ngực con quỷ say kế bên, sau đó đánh mắt ra hiệu với Tinh Quân, hai tay bấm quyết, gọi ra một vầng sáng trắng chói loá.
Giống đèn chớp xuất hiện tại khoảnh khắc màn trập của những chiếc máy ảnh cũ kỹ hạ xuống, ánh sáng trắng lóa qua đi, tất cả đều đóng băng thành hình ảnh cố định.
Nhưng Sầm Thâm và Hoàn Nhạc bên cạnh hắn hãy còn động đậy được, Kiều Phong Miên dựa vào lan can trên lầu hóng chuyện cũng vẫn nhúc nhích bình thường.
Thương Tứ từ tốn ung dung thu tay lại, nói: “Đây cũng là phong ấn của ta, sau khi phong ấn ta liền bị thượng đế triệu đi Côn Luân.
Bởi vì ta không tận mắt thấy chuyện kế tiếp cho nên không cách nào phục dựng.”
Hoàn Nhạc vẫn luôn dõi theo bóng lưng Hoàn Nhạc rời đi, nghe vậy hít sâu một hơi, cưỡng chế bản thân trấn tĩnh lại, hỏi: “Đoạn trước cú đẩy kia thì sao? Tứ gia thể cho xem phu tử tới thế nào không?”
“Được, mà chỉ giới hạn trong buổi tối hôm nay.” Thương Tứ du lịch bốn bể, hiếm khi dừng lại ở nơi đâu.
Cho nên mấy năm trước và sau Quỷ Yến, y đều không ở Trường An.
Hình ảnh được thể hiện tại thế giới sách đương nhiên cũng giới hạn trong tối nay khi y ở Trường An.
Bằng không làm sao có chuyện Liễu Thất mở ra cả một hiệp hội thợ thủ công tại Đại Đường mà y chẳng biết chút gì.
Dứt lời, Thương Tứ giơ tay lần thứ hai.
Lúc này, lòng bàn tay y tỏa ra hào quang vàng óng, vô số ký tự màu vàng lơ lửng ở giữa, giờ đây thời gian chạy theo cách thật kỳ diệu.
Sầm Thâm chỉ thấy váng vất, cảnh tượng trong tháp Vãng Sinh đã trở lại trước lúc phu tử xuất hiện.
Thương Tứ dẫn đầu ra ngoài, “Theo ta.”
Tháp Vãng Sinh không có cửa, nhưng cửa lại ở khắp mọi nơi.
Thương Tứ tiện tay nhấn lên vách, cánh cửa cổ đỏ thắm lập tức xuất hiện trước mặt mọi người, đẩy cửa bước ra chính là đêm Trường An của năm Trinh Quán thứ mười bảy.
Con sông uốn lượn lững lờ trôi bên chân họ, Hoàn Nhạc nhìn theo đèn lồng đỏ treo dọc ven sông, trong con ngươi rốt cuộc lóe lên ánh sáng, “Đó là cầu Nam Lưu.”
Dưới cầu Nam Lưu, vô số hoa đăng kết bạn cùng đi, như sao trời rơi xuống ngợp sông, ánh sáng lóng lánh lộng lẫy.
Cách đó không xa, vầng trăng tròn treo cao trên đỉnh lầu huyên náo, tựa khay ngọc cực đại.
Sầm Thâm thưởng thức cảnh đẹp hiếm gặp ấy, chợt bị chói mắt, hình như hắn thấy một bóng người ở chỗ mái nhà xa xa.
Ai đứng ở đằng đó?
Lúc này, bên tai hắn vang lên tiếng hét của Hoàn Nhạc: “Là Phu tử!”
Phu tử từ phía Đông xa xa chạy tới, hắn rất sốt ruột, thỉnh thoảng dừng lại ngó chung quanh, có vẻ như đang tìm kiếm lối vào Quỷ Yến.
Sầm Thâm lập tức phản ánh lại, ánh mắt tập trung vào bóng người trên đỉnh lầu, “Kia là Liễu Thất?”
Sầm Thâm còn chưa dứt câu, bóng dáng ấy bỗng lùi về sau một bước, ẩn vào bóng đêm.
“Đứng lại!” Hoàn Nhạc không nhiều lời, tức khắc giơ đao truy đuổi.
“Chính là Liễu Thất à, thế mà là kẻ hơi thú vị đấy.” Thương Tứ không vội vã đuổi theo, trầm ngâm chốc lát, nhíu mày nhìn Kiều Phong Miên lặng thinh như lão tăng nhập định, hỏi: “Sao hôm nay lại yên tĩnh vậy?”
Kiều Phong Miên mỉm cười: “Chẳng phải có ngươi ở đây sao?”
Thương Tứ mắc ói, nhưng y cũng khó mà không thầm khen tặng tiểu thiếu gia một câu, vì vậy lắc đầu rồi đuổi theo.
“Xời.” Kiều Phong Miên khinh bỉ, đoạn nhìn Sầm Thâm, hỏi: “Các anh với Liễu Thất, rốt cuộc là quan hệ gì? Quỷ Tượng Liễu Thất, gọi như vậy đúng không, tôi từng nghe danh hắn.”
Ánh mắt Sầm Thâm vẫn còn dính lấy Hoàn Nhạc, nghe vậy quay qua, đáp: “Tôi chỉ có duyên nhận được một món pháp khí của hắn, theo lời đồn thì đây là tác phẩm cuối cùng hắn để lại trên đời, cũng là Thần khí duy nhất.
Có điều, bây giờ pháp khí đó hỏng rồi, tạm thời không thể dùng.”
Hắn nói thế, Kiều Phong Miên đã rõ.
Chính món pháp khí này đưa Hoàn Nhạc từ Đại Đường tới thời hiện đại, rồi mới có mớ chuyện phía sau.
Nghĩ đến đây, anh lại hỏi: “Anh muốn sửa pháp khí đưa cậu ta trở về sao?”
Thế giới trong sách của Thương Tứ không phải có thể quay về quá khứ.
Nơi mà Tú Cầu Nhỏ đưa đến mới là hiện thực.
Sầm Thâm chợt nghĩ, nếu đêm nay Thương Tứ và Hoàn Nhạc có thể bắt được Liễu Thất, vậy hắn có thể kêu Liễu Thất sửa Tú Cầu Nhỏ.
Con đường tắt ấy bày ra trước mặt, vì sao từ nãy tới giờ hắn vẫn chưa phát hiện?
Nhưng sửa xong Tú Cầu Nhỏ rồi, Hoàn Nhạc muốn rời đi không?
Đúng vậy, em ấy tận mắt thấy chân tướng ở Quỷ Yến, thấy đại ca của mình, hiện thời chắc nhớ nhà tới nóng ruột.
Hoàn Bình thương em ấy, cha mẹ em ấy càng thương em ấy, em ấy đi lâu như vậy, họ sẽ nhớ em ấy lắm.
Sầm Thâm lần nữa liếc nhìn cảnh đêm Trường An thịnh thế, ánh mắt hơi hoảng hốt.
Hắn từng ngắm nơi này thông qua ký ức của Liễu Thất, bây giờ cũng tự mình đặt chân đến, thật thật giả giả khiến hắn thoáng không phân rõ đâu mới chính xác là thực tại.
Chỉ có một điều cứ vang vọng không dứt trong đầu hắn —- Hoàn Nhạc sắp rời khỏi hắn rồi.
Nhanh như vậy sao?
Hồi lâu sau Sầm Thâm vẫn chưa trả lời, Kiều Phong Miên nhìn nửa bên mặt nhuốm chút mê man của hắn, nói thẳng: “Anh muốn cậu ta ở lại thì cứ kêu cậu ta ở lại.
Muốn đi cùng cậu ta thì cứ đi cùng cậu ta, không có gì phải lo lắng cả.
“Tôi sẽ không theo em ấy.” Sầm Thâm đáp.
“Tại sao?”
“Không tại sao cả.”
Sầm Thâm không nói được.
Lúc này, Hoàn Nhạc và Thương Tứ trở lại, không có bóng dáng Liễu Thất đi chung.
Kiều Phong Miên nhíu mày: “Không bắt được?”
Thương Tứ tức giận lườm anh: “Lắm lời vô nghĩa thế.”
Dừng một chốc, Thương Tứ nhíu mày: “Liễu Thất hơi quái lạ, hắn ta thế mà có thể trực tiếp biến mất trong thế giới sách của ta, nghĩa là năng lực của hắn đã vượt khỏi trói buộc của thế giới này, ít nhất — phải có phân nửa sức mạnh của thần.”
“Nửa thần? Ngươi chắc chứ?” Kiều Phong Miên càng ngạc nhiên hơn.
“Nhìn ông giống nói đùa lắm hả?” Kinh ngạc trong lòng Thương Tứ chẳng kém Kiều Phong Miên là bao, suy nghĩ chốc lát, y nhìn Sầm Thâm, “Anh chắc chắn Liễu Thất đã chết à? Cũng chết ở thời hiện đại?”
Sầm Thâm gật đầu, “Chính xác.”
Thương Tứ khoanh tay, đi tới đi lui vài bước, nói: “Thần ra đời thì không thể lặng yên không tiếng động, ít nhất đạo trời sẽ chú ý tới hắn.
Trừ phi khoảnh khắc hắn thành thần, hoặc rất lâu trước đó, hắn đã chọn chết đi.
Thời gian tử vong cụ thể của hắn là lúc nào?”
“Không xác định.” Sầm Thâm nói: “Chỉ biết nằm trong khoảng một chín trăm ba mươi bảy tới hai ngàn không trăm mười hai.”
Năm một ngàn chín trăm ba mươi bảy là thời điểm phát sinh vụ nổ ở Nam Kinh, hai ngàn không trăm mười hai là lúc Sầm Thâm nhặt được A Quý, A Quý không nhớ nổi đã gặp Liễu Thất từ Đại Đường trở về vào năm nào, nhưng nhất định chỉ trong mấy mươi năm này mà thôi.
Thương Tứ đang sửng sỡ tới ngẩn ngơ, bởi vì y đã ngủ say, hoàn toàn không biết hết thảy chuyện xảy ra ở bên ngoài trong mấy chục năm đó.
Thật là tệ, quyển bút ký của y cũng trắng trơn suốt trăm năm rơi vào giấc ngủ ấy.
Chuyện này đồng nghĩa với việc nếu y muốn lần tìm hành tung của Tống Lê, buộc phải nghĩ cách khác.
“Này cũng hay ho đấy, tại thời hiện đại khi thần minh lần lượt tiêu vong, thế mà có người có thể ngược dòng nước, chạm tới cảnh giới thần linh, thú vị, thật thú vị.”
Thương Tứ lặp lại từ “thú vị” mấy bận, khoé môi chậm rãi cong thành nụ cười, sau đó vỗ tay cái bốp, khung cảnh Trường An phồn hoa nháy mắt sụp đổ, lần nữa hoá thành ngôi nhà u tĩnh.
“Nha!” Thái Bạch Thái Hắc thấy đám người tươi sống thình lình hiện ra, thiếu chút nữa sặc macaron mà chết.
“Ăn ăn ăn, ăn tới sắp thành quả cầu rồi.” Thương Tứ liếc bọn nhóc đầy ghét bỏ, tức khắc xoay người lên lầu.
Sầm Thâm lớn tiếng gọi giật y lại, “Tứ gia.”
Thương Tứ phẩy tay: “Muốn sửa thứ pháp khí kia thì chờ Phó Tây Đường hồi âm đi.
Hắn lang bạt nhiều năm như vậy, cũng nên quay về rồi.”
Nói đoạn, y ngừng lại ở đầu cầu thang, ngoảnh đầu nhìn hắn và Hoàn Nhạc, nói: “Có điều ta nhắc nhở các anh, vật như Tú Cầu Nhỏ, càng cẩn trọng càng bớt phiền.
Trước khi ta làm rõ chuyện về Liễu Thất, tốt nhất các anh không nên rời khỏi Bắc Kinh.”
Lời Thương Tứ ngầm có ý uy hiếp.
Nhưng đối với Sầm Thâm và Hoàn Nhạc thì Thương Tứ không thẳng tay thu Tú Cầu Nhỏ cũng đã là kết cục không tệ.
Kiều Phong Miên tiễn họ ra trước thư trai, trước lúc chia tay, anh dặn: “Yên trí, Thương Tứ lười biếng cực kỳ, chỉ muốn các anh không dùng Tú Cầu Nhỏ làm chuyện thương thiên hại lý mà thôi, còn lại y chẳng quan tâm đâu.”
Sầm Thâm suy nghĩ vài giây, hỏi: “Y muốn điều tra Liễu Thất, bằng cách nào?”
“Đây cũng không phải vấn đề anh nên để ý.” Kiều Phong Miên cười cười, anh vẫn luôn rất ôn hoà với Sầm Thâm, lại còn kiên nhẫn, “Trông nom chó săn nhỏ nhà anh cho tốt đi, đuôi ủ rũ cả rồi kìa.”
Kể từ khi rời khỏi Quỷ Yến, Hoàn Nhạc đã im lặng lạ thường.
Giữa hàng mày của thiếu niên nhiều thêm vài phần nghiêm nghị và lo lắng, thấy Sầm Thâm nhìn sang lại mỉm cười với hắn.
“Em chỉ nghĩ về đại ca em thôi.” Hoàn Nhạc gãi đầu, “Thực ra em vốn nên thở phào nhẹ nhõm, chí ít em biết còn có một kẻ khác đẩy em.
Nhưng như vậy quá không công bằng với đại ca.”
Sầm Thâm chỉ lặng thinh nhìn chàng.
Thế giới này vốn không công bằng mà em.
Cũng như em luôn đơn thuần quan tâm lo lắng cho tôi, mà khi tôi hay em và Thương Tứ không bắt được Liễu Thất, lạ lùng thay lòng này lại mừng thầm.
Tác giả có lời muốn nói: Mấy ngày nay đều hơi trễ một xíu, xin lỗi xin lỗi..