Vụ làm ăn đầu tiên của Hoàn Nhạc đến từ một người bạn trên mạng có tên là “Cư sĩ Động Động”.
Cô muốn Hoàn Nhạc giúp mình viết một hàng chữ, mỗi chữ năm mươi đồng, càng nhanh càng tốt.
Hoàn Nhạc cũng không để tâm vấn đề giá cả, bởi vì dù sao cô ấy cũng là vị khách đầu tiên của chàng.
Chàng đồng ý rất mau lẹ, ngoài ra còn hứa giao hàng trong ngày.
Nhưng bây giờ đã là ba giờ chiều, Hoàn Nhạc vẫn chậm chạp chưa đặt bút xuống.
A Quý nhắc nhở chàng: “Nhạc Nhạc thiếu hiệp, ngươi còn không viết là lần mua bán này sẽ đi tong.”
Hoàn Nhạc từ tốn lắc đầu, đáp: “Ta chỉ đang suy ngẫm câu này —— man lỳ nhất thiên hạ rốt cuộc là cái gì? Người kia nói muốn ta viết ngầu một chút, bạo ngược một chút.
Ngươi không cảm thấy bản thân từ này mâu thuẫn sao?”
“Đó là ngươi tóc dài não ngắn.” A Quý cạnh khoé: “Ngươi quan tâm nhiều thế chi hả? Viết là được rồi.
Ba trăm đồng đấy.”
Hoàn Nhạc là người làm việc cực kỳ chuyên nghiệp, cho nên chàng vẫn quyết định tìm hiểu xem đây là cái gì để viết ra được tinh tuý của nó.
A Quý không nhịn được, mỉa: “Ta thấy ngươi rạo rực trong mình thì có.”
Hoàn Nhạc nhíu mày: “Sao ngươi có thể nói ta như vậy?”
“Hai người có thể câm miệng không?” Sầm Thâm nghe hai người nhắc chữ kia nhiều lần, nghe tới không thể kìm nổi nữa: “Ồn ào nữa thì ra ngoài đi.”
Một người một rùa rốt cuộc nín thinh, quay về làm yêu đoan chính.
Hoàn Nhạc nghĩ cả buổi, phá hỏng mấy tờ giấy, sau cùng viết được một tờ tương đối vừa lòng rồi đưa cho Sầm Thâm nhờ hắn hỗ trợ scan hình.
Sầm Thâm không nghi ngờ chàng, kết quả vừa cầm lên nhìn đã phát hiện đây là hai tấm giấy chập vào nhau.
Tờ giấy phía dưới là dòng chữ cuồng thảo cực kỳ hung hăng càn quấy —– tôi mới là thiên hạ đệ nhất, không cần tiền, nói chuyện chút không?
Sầm Thâm im lặng vài giây, ngoái đầu lại, phát hiện Hoàn Nhạc đã trốn ra ngoài cửa phòng làm việc, dò nửa người vào, hai mắt lấp lánh hữu thần nhìn hắn.
“A Quý.” Giọng Sầm Thâm lạnh tanh, ánh mắt còn lạnh hơn.
Cả người A Quý run lên, “Mắc mớ gì tới ta! Cũng đâu phải ta dạy! Người trẻ các ngươi kỳ cục thật, lúc bạn bạn tôi tôi thì chẳng cảm ân ta, mới có chuyện là đổ thừa hết lên đầu ta.
Hay lắm giỏi lắm ngon lắm.”
Sầm Thâm hít sâu một hơi, “Sau này đừng dụ em ấy lên mạng coi mấy thứ vớ vẩn nữa.”
A Quý không phục: “Sư phụ chỉ dẫn ngươi vào cửa, tu hành là do mỗi người.”
Sầm Thâm: “…”
A Quý: “Ta đang nói ta không quản thúc y nổi.
Ngươi biết đó, mười đầu ngón tay của y mau hơn so với bốn cẳng của ta.
Huống chi cũng không phải ta cho y di động…”
Câu này càng khiến Sầm Thâm hết đường phản bác.
Cuối cùng Sầm Thâm vẫn không làm gì hết, chỉ coi như không thấy hàng chữ kia, khiến Hoàn Nhạc vô cùng thất vọng.
Điều duy nhất làm chàng vui vẻ chính là Cư sĩ động động rất thích chữ của chàng, hào phóng chuyển cho chàng ba trăm đồng, còn hẹn lần sau ủng hộ.
Hoàn Nhạc không có tài khoản thanh toán nên tiền đang ở trong tài khoản của Sầm Thâm, lúc Sầm Thâm nói muốn đưa cho chàng, Hoàn Nhạc còn hào sảng vỗ vỗ ngực, “Em chính là anh, cứ để hết ở chỗ anh.”
A Quý oán thầm: Không biết còn tưởng rằng có tới ba triệu đấy.
Bất kể ra sao, sự nghiệp bán chữ của Hoàn Nhạc cứ thế đi vào quỹ đạo.
Tuy người tìm đến chàng vẫn như trước, không nhiều lắm, tiền kiếm được mỗi lần cũng không bao nhiêu, nhưng Sầm Thâm vốn không kỳ vọng chàng kiếm tiền, nhìn chàng viết mà vui vẻ, thế đã đủ rồi.
Đương nhiên, nếu lúc scan hắn không gặp phải bảy trò tào lao tám lời chọc ghẹo thì càng tốt hơn.
Trong mấy ngày qua, Sầm Thâm tiếp tục sửa chữa bản vẽ trận pháp theo cách cũ, nhưng cũng không nhận được thêm ký ức nào của Liễu Thất nữa.
Rất nhanh đã đến ngày tái khám, hôm nay Nam Anh bận việc cho nên dời giờ hẹn từ buổi sáng thành buổi chiều.
Đến khi hai người rời khỏi nhà Nam Anh thì trời cũng đã tối.
“Đói bụng không anh?” Hoàn Nhạc nắm tay Sầm Thâm hỏi.
“Chưa đâu.” Sầm Thâm lắc đầu.
Nam Anh sợ bọn họ bị đói, đã sớm chuẩn bị đồ ăn trong nhà trúc, bây giờ hắn còn no năm sáu phần, không tính là đói bụng.
Hoàn Nhạc cũng vậy, hiếm khi chàng có thể cùng Sầm Thâm tản bộ hóng gió trên đường như thế nên rất bằng lòng về nhà muộn một chút.
Lần này cũng làm chàng nhớ tới buổi tối ở quán rượu kia, chính vào đêm ấy, chàng hiểu rõ tình cảm của mình đối với Sầm Thâm.
Vì vậy đi một hồi, Hoàn Nhạc bỗng dừng lại, xoay người đối diện Sầm Thâm, hỏi: “A Sầm ời, hình như em còn chưa chính thức nói với anh, em thích anh?”
Sầm Thâm: “… Có bắt buộc phải vậy không?”
“Có chớ!”
“Thôi.”
“Vậy sao được cơ chứ?” Ánh mắt Hoàn Nhạc lướt qua chiếc khuyên bên tai phải Sầm Thâm, “Em trao cả tín vật đính ước rồi.”
Sầm Thâm hơi không hiểu suy nghĩ của chàng, nếu tín vật đính ước cũng đã đưa, câu “em thương anh” kia còn gì quan trọng nữa.
Nói chung thì hình thức chỉ là một thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nhưng Hoàn Nhạc rất kiên trì, Sầm Thâm cũng chiều chàng thôi.
“A Sầm, em….” Ai ngờ Hoàn Nhạc nói được phân nửa, lông mày bỗng nhíu lại, quay đầu nhìn về phía đông, mặt mày nghiêm túc.
Sầm Thâm hỏi: “Sao thế?”
Hoàn Nhạc lắc đầu, “Không nói rõ được, mà vừa nãy bên kia bỗng có gợn sóng lạ thường.
Em tới thời hiện đại lâu vậy rồi cũng chưa từng đụng phải cảnh như thế.”
Sầm Thâm nghe xong cũng nhìn về hướng kia, cẩn thận cảm nhận một chút.
Nhưng pháp lực của hắn không bằng Hoàn Nhạc, nhận diện năng lượng đất trời cũng kém xa, cho nên không phát hiện được gì.
“Hay chúng ta về trước đi.” Có Sầm Thâm bên cạnh, Hoàn Nhạc không dám mạo hiểm dù chỉ một xíu xiu.
Sầm Thâm cũng không có lòng hiếu kỳ quá lớn, chỉ lần nữa ngó về hướng Hoàn Nhạc nói, đoạn thuận theo ý Hoàn Nhạc, cùng chàng về nhà.
Hoàn Nhạc vẫn luôn nắm tay hắn, không biết bắt đầu tự lúc nào, vị trí của hai người bọn họ đã thay đổi kỳ diệu —– từ Sầm Thâm dẫn Hoàn Nhạc đến Hoàn Nhạc dắt Sầm Thâm, nước chảy thành sông một cách tự nhiên.
Bóng lưng kiên cường của Hoàn Nhạc luôn cho người ta cảm giác tin cậy.
Chẳng quá mấy phút, Hoàn Nhạc dừng bước lần thứ hai.
Khứu giác bẩm sinh khác hẳn với người thường giúp chàng cảm giác được nguy hiểm trong làn gió.
Gợn sóng đột ngột bạo phát ban nãy bỗng dưng biến mất chung quy cũng thể hiện điều gì đó bất thường.
“Không đúng.” Hoàn Nhạc chặn phía trước Sầm Thâm, lỗ tai khẽ nhúc nhích, tay phải đột nhiên vươn vào không trung tìm kiếm.
Thanh dao dài được rút ra từ hư không, năng lượng dữ dội bắn ra từ sau lưng hai người, đi cùng cơn sóng kia còn có một luồng khí lạnh lẽo u ám quỷ dị.
“Coong!” Trong chớp mắt, Hoàn Nhạc trở tay đâm một đao vào đoàn sương đen lượn lờ trong bóng tối, đồng thời bước một bước dài hoán đổi vị trí với Sầm Thâm, bảo vệ hắn ở đằng sau mình thật kín kẽ.
Hơi thở Sầm Thâm thoáng ngừng, nhưng hắn vẫn chưa ra tay hỗ trợ, mà bình tĩnh nhìn quanh bốn phía —– hắn hiểu rõ thực lực của mình, cho nên cái hắn muốn chính là không gây cản trở cho Hoàn Nhạc.
Nhưng sương đen kia tới nhanh đi cũng nhanh, chỉ tích tắc đã biến mất không thấy tung tích.
Tuy vậy, Hoàn Nhạc biết nó vẫn còn ở đây, chàng có thể cảm giác được.
Hơn nữa vừa nãy chàng đâm đao vào sương đen, nghe thấy rõ ràng tiếng binh khí va chạm, nói cách khác, đối phương có vũ khí.
“Ai?” Hoàn Nhạc một tay cầm đao một tay bảo hộ Sầm Thâm, giọng chàng trầm thấp.
Vào lúc này, Sầm Thâm nhận ra chút khác thường, nhẹ giọng bảo: “Em nhìn màu sắc chung quanh đi.”
Hoàn Nhạc nhìn thật kỹ, chỉ thấy dường như cảnh vật chung quanh đều biến thành hai màu đen trắng, ngay cả biển quảng cáo rực rỡ sắc àu cũng thế.
Đây không phải thế giới cũ, nhưng mới vừa rồi chàng còn không mảy may phát hiện.
“Đừng sợ, có em ở đây.” Giọng chàng càng thêm bình tĩnh, nhiệt độ ở lòng bàn tay vẫn như cũ, trấn an Sầm Thâm.
Trong vài giây ngắn ngủi này đã có hai bóng đen ầm ầm kéo tới từ hai hướng khác nhau.
Một thoáng lạnh lẽo chợt loé nơi con ngươi Hoàn Nhạc, thiếu niên mặt mày như đao, ra tay như điện, chém bóng đen trong nháy mắt, nhanh đến mức dư ảnh xuất hiện trước mắt Sầm Thâm.
Phảng phất những gì mới thấy chỉ là hoa mắt, chàng đã trở lại bên cạnh Sầm Thâm, tựa một kỵ sĩ trung thành chưa bao giờ rời đi.
“Không đúng lắm.” Hoàn Nhạc vẩy vẩy dao, tỉ mỉ phân tích cảm giác vừa rồi, đoạn nói câu này.
“Nghĩa là sao?” Sầm Thâm hỏi.
Hoàn Nhạc cảnh giác ngó bốn phương, đáp: “Sương hoá bóng đen như yêu mà không phải yêu, không có thực thể.
Trong số tất cả các yêu quái, chỉ có Ảnh yêu đặc biệt như vậy, nhưng bọn chúng không có lực công kích mạnh đến thế.”
Dứt lời, Hoàn Nhạc giơ tay chém xuống đánh tan mấy bóng đen, “Anh có thấy xung quanh ngày càng lạnh không?”
Lạnh?
Sầm Thâm nghe chàng hỏi thì quả thực thấy hơi lạnh, hơn nữa còn là loại lạnh lẽo chui vào tận xương.
“Cẩn thận.
Nhớ kỹ dù thế nào, ưu tiên bảo vệ bản thân anh.” Hoàn Nhạc không muốn tiếp tục dây dưa nữa, không phù hợp với phong cách của chàng.
Vì vậy chàng dặn dò một câu rồi lập tức cắn rách đầu ngón tay mình, ngón tay đổ máu tươi vuốt thân đao.
Khoảnh khắc ánh sáng đó loé lên, chàng đâm một đao xuống đất.
“Ra hết cho ta!”
“Oành——” Một cơn sóng vô hình lấy đao dài làm tâm lan ra ngoài bằng tốc độ cực kỳ nhanh.
Ngay cả Sầm Thâm mà chúng tận lực né qua cũng cảm nhận được luồng lực khủng khiếp, khiến người ta khó nén nổi run sợ.
Hắn chợt ngước mắt, chỉ thấy vô số bóng đen trông như bị tróc ra từ bốn phương tám hướng, gần như hoà thành một sắc với thế giới trắng đen này.
Tình hình lúc này, nói là âm phong từng trận cũng chẳng ngoa.
Vô số bóng đen, gió âm u thổi, trong đôi mắt thiếu niên thế nhưng gặp lại ý chí chiến đấu vắng bóng đã lâu.
Bước một bước, mũi đao vung lên, lưỡi đao tự mình tỏa khói đen vô tận, một đao xuất, gió mây cuồn cuộn.
Bóng đen đang thét gào loại âm thanh nhẹ nhàng nhưng lại quái dị khiến người ta sởn gai ốc.
Chúng muốn chạy trốn, song đã bị chiêu thức của Hoàn Nhạc chặn đường, không cách nào tránh thoát.
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Thanh đao dài vô tình chém hết nhát này đến nhát khác, dứt khoát và quyết liệt.
Sầm Thâm theo bản năng giơ tay cản lại gió do đao tạo ra, rồi chợt phát hiện gió này lướt qua hai bên hông hắn thật tự nhiên, hoàn toàn né hắn.
Cũng tại giây phút ấy, tiếng vỗ tay “bốp bốp” truyền đến từ một nơi gần đó nhưng không rõ phương hướng.
Sầm Thâm cảnh giác tìm kiếm nguồn âm, đúng lúc này, Hoàn Nhạc chém gục bóng đen cuối cùng, nhẹ nhàng phóng khoáng đáp về bên người Sầm Thâm, ánh mắt chuẩn xác ngó về phía đông.
“Kiều Phong Miên?” Hơi thở đại sư bắt yêu quen thuộc này, chắc chắn Hoàn Nhạc sẽ không quên.
Sương đen tản đi, thế giới trắng đen vẫn không khôi phục lại sắc màu vốn có, song vẫn thừa sức thấy rõ người xung quanh.
Lúc Sầm Thâm quay đầu lại, Kiều Phong Miên đang đứng trên một cái biển quảng cáo ven đường, anh mặc chiếc áo gió màu đen lớn, cổ áo dựng thẳng lên, khóe môi nhoẻn cao.
Thanh đao Thập Nhị Kim được anh cầm trong tay, gió đêm thổi tới, mười hai cái vòng vàng kêu vang leng keng.
“Chẳng lẽ các anh không biết ngày mai là ngày gì hả? Đã trễ thế này còn ngây thơ lang thang bên ngoài.” Kiều Phong Miên hỏi.
Hoàn Nhạc suy tư một lát, bỗng dưng biến sắc, “Mồng bảy tháng bảy?”
“Đúng đó.” Kiều Phong Miên cười cười đầy ẩn ý, “Mùi vị của người sắp chết kiểu gì cũng rất hấp dẫn.
Cậu cẩn thận trông chừng người mình thích đi, đừng bất cẩn để anh ta bị bắt.”
Nghe vậy, trong lòng Hoàn Nhạc căng thẳng.
Sầm Thâm cũng rất nhanh hiểu được anh ám chỉ điều gì, mồng bảy tháng bảy, quỷ môn quan sắp mở rồi.
Nhưng thời gian này những năm qua hắn cũng chưa từng bị tập kích thế kia, lẽ nào đơn giản chỉ bởi tuổi thọ của hắn gần cạn sao?
“Lời anh nói có vấn đề.” Hoàn Nhạc chỉ thẳng ra: “Tối nay là mồng sáu tháng bảy, quỷ môn chưa mở.
Ác quỷ hoành hành, tất cả mọi chuyện đều có nguyên nhân.”
Dứt câu, chàng lần nữa liếc mắt quan sát Kiều Phong Miên, nhíu mày hỏi: “Anh cầm đao xuất hiện ở đây để bắt quỷ hả?”.