Chuyện của Tống Lê khiến Hoàn Nhạc lặng im hồi lâu.
Trong ngôi nhà nhỏ giữa đêm hè, thiếu niên đưa hai tay ra sau chống lên sàn nhà nơi hành lang, ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên trời, một lần ngồi là cả buổi.
Gió thổi tóc chàng phất phất, quẹt qua kẽ hở tấm gỗ, đùa giỡn ảnh yêu nhỏ đang trốn dưới hiên.
Tóc kia dài thật ấy, rồi cũng tựa ưu tư trong mắt chàng, tỏa ra ánh sáng của trăng.
Sầm Thâm dựa vào cửa phòng làm việc nhìn chàng chốc lát mới chậm rãi bước tới, đứng bên cạnh chàng, hỏi: “Đang nghĩ gì đó?”
Hoàn Nhạc ngửa lên thấy hắn, trong con ngươi lập tức giống như có tia sáng rọi vào, khẽ cười một tiếng.
Chàng vươn tay kéo tay Sầm Thâm, nghiêng đầu: “Anh ngồi với em em sẽ nói cho anh biết.”
Ai ngờ Sầm Thâm thế mà lại thuận theo ngồi xuống, hai người tay dán sát tay.
Hoàn Nhạc ngả vào người hắn, oán giận: “Anh cũng đừng quá cưng chiều em chớ.”
Sầm Thâm: “…”
Hoàn Nhạc lại nằm vật xuống đùi hắn, “Em đang nhớ tới Bình Nhi nè, có khi nào hắn cũng có cùng kiểu suy nghĩ như Tống Lê?”
Sầm Thâm hỏi: “Vì sao lại nghĩ vậy?”
“Em nói ra anh đừng cười em đó nha.” Hoàn Nhạc nghiêm trang mặt mày căn dặn hắn, đoạn hắng giọng, đàng hoàng trịnh trọng giãi bày tâm sự: “Bởi vì em chính là thiên tài á.”
Hoàn Nhạc nói câu này, thần sắc cũng không tự mãn và đắc ý chút nào, mà là dáng dấp một thiếu niên toát ra vẻ kiêu ngạo như thể trời ban.
Chàng đơn thuần đang trình bày một sự thật, chỉ như thế mà thôi.
Sầm Thâm cũng không lộ ra nửa phần ngạc nhiên hay bất mãn, hắn đã nhận định rằng Hoàn Nhạc rất thông minh từ lâu rồi, hiện tại thì càng thêm chắc chắn.
Trên thực tế đến nay hắn vẫn chưa hiểu biết chính xác về năng lực của Hoàn Nhạc, bởi vì Hoàn Nhạc vẫn chưa từng thực sự ra tay kể từ khi đến thời hiện đại, nhưng hắn thấu tỏ ánh mắt mà Tống Lê nhìn chàng —- khát vọng, ước ao, thậm chí đôi lúc còn lẫn chút đố kị.
“Phu tử từng nói với em, sống sướng vui nằm ở chỗ anh nên nhận thức rõ mình là người như thế nào.” Hoàn Nhạc nhìn vào mắt Sầm Thâm, nói: “Em rõ ràng thiên phú của mình, đồng thời hưởng thụ nó, cho nên anh nói là có khả năng Tống Lê cảm thấy em hiểu hắn, nhưng thực tế em lại không thể thấu cảm tâm trạng của hắn.
Chỉ là em có thói quen đối xử với tất cả mọi người bằng thái độ như nhau.”
Hoàn Nhạc càng nói càng nghiêm túc, “Tư chất của em đại thể đến từ huyết thống, là mẹ cha em cho, em rất cảm kích và cũng lấy làm vinh hạnh.
Từ nhỏ tới lớn, mọi người chung quanh đều nói với em rằng em là thiên tài, dù ở đại thảo nguyên Trường An, em đều là kẻ được nâng trong lòng bàn tay.
Thú thực, em quả tình không thấu được tâm tình đó, anh hiểu không, A Sầm?”
Sầm Thâm cũng không nói nên lời, hắn không được tính là thiên tài, cũng không phải hạng xoàng xĩnh, nhưng ít nhiều có thể hiểu được cảm giác của Tống Lê, chỉ là không lý giải được ưu phiền của Hoàn Nhạc.
Đứa nhóc hoàn toàn lớn lên dưới ánh mặt trời như Hoàn Nhạc thế này, gọi là con cưng của trời cũng chẳng ngoa.
Đến cả trời cao cũng ưu ái em, làm sao lại không khiến người khác thích cơ chứ?
“Cho nên em đang nghĩ, nếu như Tống Lê cảm thấy đau khổ như vậy, liệu Bình Nhi cũng thế chăng?” Vẻ mặt Hoàn Nhạc từ từ nghiêm túc, giọng nói nhanh dần: “Tất cả mọi người đều biết hai vị gia chủ nhà họ Hoàn thiên vị Tam công tử, nếu đại ca em khổ sở bởi vì vậy, chẳng phải em là kẻ đầu sỏ hay sao? Nhưng em thật sự thương hắn, tuy em luôn gọi hắn là Bình Nhi, trong lòng em kính trọng hắn nhất, em quả thật…”
Sầm Thâm ngắt lời chàng, “Em quan tâm quá sẽ bị rối.”
Hoàn Nhạc ngập ngừng: “Phải không?”
Sầm Thâm đáp: “Chắc chắn đại ca em cũng rất thương em, dù cho có lúc hắn thật sự ghen tị với em, nhưng đố kỵ là cảm xúc thường tình của con người.
Em nghĩ em là ai, thương em thì cứ phải vứt bỏ tình cảm cá nhân biến thành thánh hết?”
“Em không có như vậy….”
“Thế thì im miệng.”
Hoàn Nhạc ngậm miệng, mắt chó đen lay láy ưm ưm nhìn hắn.
Sầm Thâm nhìn Cây Xuân lào xào trước sân, kiên nhẫn nói: “Ông nội tôi dạy, người càng thông minh càng không nên khinh suất mà suy đoán lòng người.
Chờ em gặp hắn, tự nhiên em sẽ biết đáp án thôi.”
Hoàn Nhạc hiểu hắn đang an ủi mình, lòng chất chứa lo lắng chuyển thành giống như nếm mật, vùi đầu vào bụng Sầm Thâm, mừng rỡ ôm hắn, “A Sầm tốt với em quá, anh an tâm, em sẽ không nghĩ lung tung nữa.”
“Vậy thì ngồi dậy.” Sầm Thâm lập tức lạnh mặt.
“Ồ.” Hoàn Nhạc bé ngoan ngồi đàng hoàng, bạn trai tính khí thất thường cũng làm người ta đau đầu lắm đấy.
Nhưng không sao, Hoàn Nhạc là Hoàn Nhạc không gì không thể chinh phục.
Điều chỉnh tâm trạng một chút, Hoàn Nhạc nghiêm mặt bảo: “Anh nói Liễu Thất không có đoạn ký ức liên quan đến lúc Tống Lê ở Quỷ Yến, đồng nghĩa là có hai khả năng, một là đoạn đó trùng hợp không bị anh tiếp nhận, khả năng khác chính là —- quả thật Liễu Thất chưa từng xuất hiện tại Quỷ Yến.
Em nghiêng về cái sau hơn.”
Sầm Thâm gật đầu, thế này tương tự suy nghĩ của hắn.
“Nhưng em có một vấn đề, anh kể là Liễu Thất vẫn luôn theo dõi Tống Lê, vì sao?” Hoàn Nhạc hỏi: “Dùng cách hỏi khác, Liễu Thất đưa bút cho Tống Lê là muốn làm gì?”
Ba xu đổi pháp khí từ tay Quỷ Tượng Liễu Thất, chẳng khác nào nhặt được đồ cổ trên đường, Liễu Thất cũng không phải kẻ lương thiện, làm vậy chắc chắn có lý do riêng.
Sầm Thâm không trả lời.
Hoàn Nhạc bèn đổi cách đặt nghi vấn: “Tại sao là cây bút mà không phải pháp khí khác?”
“Ý em là gì?” Sầm Thâm hỏi.
“Bút và Tống Lê, trong chuyện này thiếu thứ nào cũng không được, cả hai sản sinh phản ứng hoá học chính là đáp án Liễu Thất muốn thấy.
Phản ứng hoá học, em không dùng sai từ này chứ?” Hoàn Nhạc chớp mắt mấy cái.
“Không em.”
“Còn nhớ câu Liễu Thất từng nói với Tống Lê không? Mong muốn của ngươi không liên quan gì tới ta.
Cho nên hắn chả quan tâm Tống Lê thực lòng muốn gì, nếu không có Tống Lê, chắc cũng sẽ có Trần Lê, Vương Lê, them chốt ở chỗ các vị Lê này lấy được bút rồi sẽ dẫn tới hậu quả gì.”
Sầm Thâm suy tư một chốc: “Khiến vài thứ xuất hiện sớm hơn khởi điểm thực tế?”
“Không sai.” Hoàn Nhạc gật đầu, “Tú Cầu Nhỏ là pháp khí xuyên thời không, nó đưa Liễu Thất về thời cổ đại, theo nghĩa nào đó nó đã thay đổi một mắt xích nhỏ bé trên sợi dây xích lịch sử.
Người hiện đại các anh thích nói cái gì cánh bướm ấy, Liễu Thất chính là con bướm đó, cây bút kia là gió do hắn đập cánh tạo ra.
E rằng Liễu Thất chỉ muốn thử nghiệm xem tương lai có thay đổi hay không mà thôi, nếu tương lai không có cách nào khác đi, vậy chẳng phải Tú Cầu Nhỏ biến thành phương tiện du lịch không hơn không kém à?”
Sầm Thâm nhíu mày: “Ý em là, mục đích của hắn vẫn là vì hoàn thiện Tú Cầu Nhỏ?”
Hoàn Nhạc vỗ tay một tiếng “bốp”: “Đúng thế, bằng không làm sao Tú Cầu Nhỏ trở thành thần khí cơ chứ?”
Sầm Thâm hỏi lại: “Giả sử mối liên hệ theo như lời em nói lúc trước thực sự tồn tại, Liễu Thất chính là điểm kết nối tất cả mọi người lại với nhau, vậy hẳn là mục đích ông ta tìm tới mọi người đều giống nhau.”
“Đương nhiên, điều kiện tiên quyết chính là Liễu Thất là kẻ tuyệt đối vô lương tâm, vì đạt được mục tiêu cuối cùng của mình mà không từ thủ đoạn nào và lòng không để ý đến bất kỳ ai khác.”
Bàn tới bàn lui, hai người vẫn chỉ đang suy đoán, chỉ bằng mỗi chuyện của Tống Lê thì không có cách nào ghép hoàn chỉnh toàn cảnh.
Hoàn Nhạc nói: “Ít nhất chuyện Tống Lê đã được làm rõ, chuỗi hành động của hắn rất đơn giản, chỉ làm thơ mà thôi.
Phần ngoài ý muốn tại Quỷ Yến không liên quan đến hắn”
“Em còn nghĩ tới cái gì à?”
“Không.
Em có cảm giác, trước Quỷ Yến phải có chuyện gì đó mà em quên rồi, đây mới là nguyên nhân khiến sự cố xảy ra.”
Còn đã quên mất chuyện gì, Hoàn Nhạc vẫn không bắt được manh mối, quá thừa sức lực không có chỗ trút, tâm trạng hơi trầm xuống cũng cần được an ủi, vì vậy Sầm Thâm gặp xui xẻo.
Sáng sớm hôm sau, chưa ai rời giường.
Sự biếng nhác phân tán khắp cơ thể đương hơi đau nhức, toàn thân đều chẳng có chút hơi sức nào, người sau lưng còn ôm chặt, muốn nhúc nhích cũng không được.
Sầm Thâm nháy mắt mấy cái, tránh né ánh nắng chiếu xuyên qua rèm cửa sổ vào phòng, nhưng không thoát được, đành núp vào lòng chàng trai.
Hoàn Nhạc giật giật, đôi mắt còn chẳng thèm mở đã tự động tìm kiếm hai má Sầm Thâm rồi hôn lên.
Giọng mũi nằng nặng nhõng nhẽo vang bên tai hắn gần như cùng lúc: “A Sầm anh đừng đi mà.”
“Sắp trưa rồi.” Sầm Thâm bảo.
“Vậy nên ngủ trưa thôi.” Hoàn Nhạc tiếp tục ăn vạ.
Vành tai tóc mai giao nhau cùng chàng không vui sướng hơn sao.
Cứ cọ xát như vậy một hồi, Sầm Thâm sợ chàng sẽ hồ đồ mất, bèn giơ tay chặn ngực chàng lại, nghiêng đầu tránh nụ hôn của chàng, “Thôi mà, anh đói rồi.”
Một câu đói bụng thành công khiến Hoàn Nhạc phanh xe.
Chàng ấm ức dẩu môi, nhưng vẫn buông Sầm Thâm ra, vén chăn, cầm lấy quần ở bên cạnh chuẩn bị xuống giường.
Sầm Thâm cũng ngồi dậy, ánh mắt vô thức đuổi theo chàng, lướt qua cơ bụng rắn chắc và vòng eo gầy gầy, lơ đãng thoáng nhìn bờ vai kia, bên trên còn in dấu răng do mình cắn.
Hắn hơi ngơ ngác, bỗng dưng lại bị Hoàn Nhạc trộm hôn.
“Em đẹp không?” Hai tay Hoàn Nhạc đặt lên vai hắn rồi đẩy người lên giường.
“Mặc quần áo đi nào.” Sầm Thâm giục.
“Được rồi, mà em có lời muốn nói với anh.” Hoàn Nhạc cười, cầm tay Sầm Thâm dán lên cơ bụng của mình, nhíu mày hỏi: “Nhìn thích chứ, của anh hết, anh có thể thoải mái ngắm, được không?”
Được cái đầu em á.
“Xéo.” Sầm Thâm nổi giận.
“Ha ha ha…” Hoàn Nhạc tán tỉnh xong thì bỏ trốn, xách theo cái áo ba lỗ, dẹo cả một đường tới nhà bếp, doạ A Quý đang tự lực cánh sinh kiếm cơm ăn sợ hết hồn.
“Ta nói này Nhạc Nhạc thiếu hiệp, giữa trưa mà làm gì thế hả?”
Hoàn Nhạc vừa mặc quần áo vừa trả lời: “Làm cơm đó.”
A Quý nguýt: “Nói cho người hay, trước đây khi ngươi chưa xuất hiện và mãi cho tới bây giờ, Tiểu Thâm Thâm cũng chưa từng ngủ nướng.
Ta cũng không cần tự mình đi lục cơm ăn.”
Dứt lời, A Quý nhấc chân gõ khiến thau cơm kêu vang lẻng xẻng.
“Ông sống lâu như vậy không ăn một bữa cũng không chết đói đâu.” Hoàn Nhạc đáp lại.
A Quý tức suýt ngã ngửa, nhưng Hoàn Nhạc không để ý tới ông nữa, nhanh nhẹn nấu xong điểm tâm rồi bưng cho Sầm Thâm.
Hắn thấy chàng trưng dấu răng trên bả vai lượn khắp nơi thì chẳng cần chọc đã cáu, buộc chàng mặc T-shirt vào mới chịu.
“A Sầm!” Hoàn Nhạc rầm rầm đùng đùng cầm điện thoại di động chạy ra từ phòng ngủ.
“Chữ của em bán được rồi, có người tìm em viết nè!”.