Hoàn Nhạc cũng không manh động, người ta có câu kẻ mạnh không áp chế nổi trùm địa phương, tùy tiện gây thù chuốc oán ở một thành thị xa lạ thuộc một thời đại xa lạ là hành vi rất ngu xuẩn.
Cho nên chàng lựa chọn phương pháp của người hiện đại ——- truy tìm dấu vết trên mạng xã hội.
Nói ngắn gọn là, chàng lấy được địa chỉ weibo của Kiều Phong Miên thông qua Chử Nguyên Bình.
Hoàn Nhạc chưa có tài khoản cá nhân, bởi Sầm Thâm không chơi cái này.
Vì công cuộc hiểu rõ kẻ địch trong tối trên mọi phương diện, Hoàn Nhạc đã hỏi xin đồng nghiệp cũ ở tiệm hoa chỉ dẫn cho, sau đó tự mình đăng ký một tài khoản, đặt tên là “Khách Trường An trú chân nơi xứ lạ quê người.”
Tài khoản của Kiều Phong Miên là “Ba ba của mi mãi mãi là ba ba của mi”, được chứng nhận là blogger chuyên về thú cưng, từ trong ra ngoài đều phảng phất mùi kỳ kỳ quái quái.
Khách Trường An trú chân nơi xứ lạ quê người theo dõi Ba ba của mi mãi mãi là ba ba của mi, kế tiếp phát hiện người này khá giống Liễu Thất, vì anh ta thường xuyên biểu lộ loại khí tràng “các vị đang ngồi ở đây đều là phế thải”.
Mười câu đã có chín câu tạt nước đá.
Anh cũng không chỉ tạt nước đá thôi, mà tạt đến “một châm thấy máu” tao nhã lạ thường, chứ chưa từng dùng từ ngữ văng tục.
Là một luật sư, anh có thể tốt bụng nói cho đối phương hay hành vi của họ có thể lãnh án mấy năm, tạm biệt không tiễn.
Bài viết mới nhất của anh là như vầy: Thương Tứ ngu ngốc, thiên lôi giáng sét.
Nội dung này hơi thô bạo một chút, có khả năng anh và Thương Tứ đấy thực sự có thù hận.
Hoàn Nhạc lặng lẽ nghĩ, trượt tay nhấn thích cho anh, sau đó nhanh chóng hủy bỏ.
“Hô…” Đúng là sợ hú hồn một phen.
“Nhạc Nhạc thiếu hiệp, ngươi lén lén lút lút làm gì vậy?”
“Trinh sát tình hình quân địch.” Hoàn Nhạc quay đầu đáp: “Người không thấy luật sư họ Kiều đó rất đáng ngờ sao? Hắn là đại sư bắt yêu!”
“Há, nhưng nơi đây là Tứ Cửu Thành đa, trong Tứ Cửu Thành có Đại Ma Vương, một đại sư bắt yêu nho nhỏ thì dấy lên nổi sóng gió gì.
Với cả, chẳng phải có ngươi rồi sao?” A Quý chẳng để ý lắm.
“Đại Ma Vương?” Thoáng nghe cũng không giống người tốt.
“Chính là đại lão nha, trừ hắn ra, các khu đều có đại yêu tọa trấn, mấy năm gần đây hiếm khi xảy ra vấn đề lắm.” A Quý tràn đầy tự tin kể, song ông cũng không hiểu sâu về chuyện ở bên ngoài.
Do Sầm Thâm cứ ru rú trong nhà suốt, một mình A Quý không tiện lang thang, cho nên hiểu biết hữu hạn.
Đại khái ông chỉ từng nghe cái tên “Đại Ma Vương” này, lại không biết đối phương rốt cuộc là ai.
Nghe vậy, Hoàn Nhạc suy tư.
Quả nhiên không tùy tiện hành động là đúng, cho dù pháp lực tại thời hiện đại yếu kém, nhưng đại yêu vẫn phủ sóng rộng khắp như trước, không dễ chọc.
Chàng không muốn bởi bản thân cẩu thả dẫn đến chuyện như Quỷ Yến sẽ phát sinh nữa.
Nghĩ tới đây, Hoàn Nhạc giơ tay triệu bảo đao của mình, rút đao ra khỏi vỏ, khắc cấm chế bắt đầu từ khoảng sân trước mắt và bao phủ toàn bộ ngôi nhà.
Cấm chế này khác với kết giới, nó cho phép người ta tự do ra vào, nhưng có khả năng che chắn tất cả sóng pháp lực bất thường.
Chỉ cần có người kích hoạt cấm chế, với năng lực của Hoàn Nhạc, chắc chắn có thể phản ứng kịp thời.
Bố trí cấm chế xong, Hoàn Nhạc thoáng an tâm chút, xoay lại nhìn Sầm Thâm đang dựa vào bàn làm việc vẽ vẽ, nơi đáy mắt là một mảng nhạt màu ấm áp.
A Quý “Chà chà” hai tiếng, cái mùi yêu đương ôi chua này, quả thực thối không ngửi nổi.
Nhưng Hoàn Nhạc ngàn phòng vạn ngừa, cuối cùng vẫn như không, hơn nữa phòng tuyến còn bị phá từ bên trong ——– Kiều Phong Miên trực tiếp gọi điện cho Sầm Thâm, hẹn hắn ra ngoài uống trà chiều.
Sầm Thâm đồng ý.
Thế mà hắn đồng ý!
Người làm một chuyến ra quầy hàng đầu ngõ cũng ngại xa, tóc dài tới phải búi lên còn lười lê thân đi cắt, giờ lại nói muốn ra ngoài uống, trà, chiều!
“Tại sao? Tại sao? Tại sao?” Hoàn Nhạc bám dính Sầm Thâm một tấc không rời, đồng thời phát động công kích mang tên chất vấn.
Đôi mắt chó con long lanh ánh nước nhìn chằm chằm anh, tràn ngập đớn đau do bị phản bội và vứt bỏ, đấm thẳng vào linh hồn anh.
Hoàn Nhạc quả tình đau lòng, lần trước hẹn Sầm Thâm tới tiệm hoa chung thì hắn từ chối.
Lần trước nữa hẹn hắn cùng đi dạo siêu thị, hắn cũng lắc đầu.
Vậy cớ sao Kiều Phong Miên kia vừa hỏi là hắn chịu ngay!
Hoàn Nhạc không chấp nhận!
“Người không cần ta nữa sao?” Hoàn Nhạc hỏi.
Sầm Thâm bất lực hít sâu một hơi, đẩy chàng ra xa chút, đáp lời: “Anh ta bảo anh ta có tư liệu của hiệp hội thợ thủ công, tôi chỉ muốn xem thử.”
Hoàn Nhạc không bỏ qua: “Thoạt nhìn hắn không phải hạng tốt lành, làm gì hảo tâm vậy?”
“Được rồi.” Giọng Sầm Thâm hơi trầm xuống, “Ồn ào nữa thì một mình cậu ở nhà, tôi đưa A Quý theo.”
A Quý vội vàng gật đầu, “Dẫn ta dẫn ta theo đê, ta ở nhà miết buồn chán chết rồi.”
Hoàn Nhạc thò tay tóm lấy ông ném vào trong chậu nước, thoắt cái chuyển thành vô cùng tội nghiệp cầm tay Sầm Thâm nhận sai, “Thôi mà, ta không lộn xộn nữa, nhưng ta nhất định phải đi chung với người.”
Ban đầu Sầm Thâm vốn dự định như thế, Hoàn Nhạc biểu hiện cảnh giác với Kiều Phong Miên rõ ràng, hắn cũng sẽ không ngây thơ tới mức cho rằng chuyện này hoàn toàn không nguy hiểm.
“A Sầm, ta sẽ bảo vệ người.” Hoàn Nhạc vỗ ngực cam đoan.
Sầm Thâm chỉ giữ im lặng, tùy hỉ cậu đi.
Vì vậy vào buổi chiều thứ sáu, Sầm Thâm đã lâu chưa bước chân khỏi cửa dắt Hoàn Nhạc rời khỏi hẻm hồ đồng Tây Tử.
Ánh mặt trời mùa hè rực rỡ mà hơi chói mắt, hắn giơ tay che nắng, nhìn qua kẽ tay thấy hàng cây ven đường cũng đã khoác lên mình tấm áo mùa hè xanh tươi, phồn hoa và sức sống ngập tràn khắp chốn.
Phơi mình dưới ánh dương chói chang thế này, dường như xương cốt của Sầm Thâm cũng được tắm nắng, nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Có điều hơi nóng một chút.
Hoàn Nhạc đề nghị đạp xe qua bên đó, chung quy tuổi trẻ luôn xán lạn, cùng người thương cưỡi xe chạy giữa đô thành cổ kính, băng qua từng khung cảnh mới cũ xen lẫn nhau chính là chuyện cực kỳ hợp với hơi thở ngày hạ.
Song, Sầm Thâm chẳng sở hữu tí ti tế bào lãng mạn nào.
“Từ đây tới điểm hẹn tốn khoảng nửa tiếng đạp xe.” Mặt mày Sầm Thâm vô cảm.
“Ò.” Hoàn Nhạc bĩu bĩu môi, buộc lòng phải tiễn ý tưởng này.
Nhưng chàng đã mau chóng phấn chấn lên, giành đi bên trái Sầm Thâm nhường hắn đi ở phía trong vỉa hè, còn cố tình ghé cửa hàng tiện lợi mua dù để che cho hắn, phô bày triệt để bản sắc của cậu trai ấm áp.
Sầm Thâm chờ ngoài cửa hàng tiện lợi nhìn thấy chàng che dù chạy về phía mình, không biết vì sao hắn có cảm giác hình như thời tiết nóng bức cũng không gây mệt mỏi đến vậy.
Chỉ là cây dù hoa nhí màu vàng này quá thu hút sự chú ý của người khác.
Hai người ngồi tàu điện ngầm, ga tàu vào ngày thứ sáu đông như mắc cửi, Hoàn Nhạc một tay cầm dù hoa nhỏ một tay bảo hộ Sầm Thâm, như kỵ sĩ kiên cường, đã thế còn đang nuôi một mái tóc dài đen bóng.
Nếu hỏi ai chói mắt nhất giữa dòng người thì chính là Đại Đường Hoàn Nhạc chàng đây.
Tuy trời nóng bức, Sầm Thâm thể hàn vẫn mặc chiếc áo khoác mỏng dáng dài, trông hơi giống quần áo chống nắng.
Ánh mắt đánh giá ở chung quanh quá mãnh liệt, hắn bèn đối diện với cửa kính xe, hai tay đút trong túi áo khoác, tự động chống ồn.
Thực ra dù cái nhìn của người có nhiệt tình hơn nữa thì cũng là nhiệt tình hướng về Hoàn Nhạc.
Chàng đứng đằng sau Sầm Thâm, chiều cao nhỉnh hơn chút xíu giúp chàng có thể thực hiện tư thế tương tự “bao vây”, bảo vệ Sầm Thâm trong lòng thật chặt chẽ, hơi thở nóng rực gần như sượt qua sát bên lỗ tai hắn.
Tai Sầm Thâm thoáng ửng hồng, đại khái là do nóng.
Tim Hoàn Nhạc nhảy tưng tưng, đây là vui vẻ.
Xe ngừng giật rồi lại giật, Sầm Thâm loạng choạng một đôi lần, cơ thể hơi ngả nghiêng.
Hoàn Nhạc luôn ôm lấy ao hắn mỗi khi hắn thoáng lắc lư, như một thanh Định Hải Thần Châm sừng sững không ngã.
Sầm Thâm không đẩy chàng ra.
Bởi vì nếu hắn làm như vậy thì khác nào ầm ĩ với chàng tại nơi công động, càng khiến người ta liên tưởng xa xôi.
Cần gì chứ.
Đúng không?
Sau một chuyến xe, cuối cùng hai người cũng đến chỗ hẹn, quán trà lịch sự tao nhã náu mình trong khu sầm uất.
Phỏng chừng chủ quán trà này là một vị khách nhã nhặn, vừa bước vào cửa là gặp ngay bức bình phong sơn thủy, thiết kế nội thất đượm đà hơi thở cũ xưa, song không phải của thời cổ đại mà là những năm tháng Hoàn Nhạc cũng chưa từng trải qua —– Dân quốc.
Ngoài ra, chủ nhân của nơi này cũng tiền muôn bạc biển, đồ cổ trân quý vô cùng cũng dám đem ra bài trí.
Tầng trệt chỉ có tranh chữ, không có bàn, cũng không có người tiếp đón, dường như cũng không phải nơi đãi khách.
Sầm Thâm và Hoàn Nhạc liếc mắt nhìn nhau, tới cũng tới rồi, tất nhiên không thể trắng tay trở về, vì vậy đi thẳng lên lầu hai.
Một tấm rèm che ngăn chia lầu trên lầu dưới.
Ở phía sau bức họa trên quạt tại lầu hai, Kiều Phong Miên trong bộ áo dài đang pha trà, nghe tiếng bèn ngước mắt lên nói: “Mời vào.”
Xem điệu bộ này thì không thể nghi ngờ anh chính là chủ quán trà.
Sầm Thâm và Hoàn Nhạc ngồi đối diện anh, cảm giác ngồi ghế sô pha hiện đại khung gỗ lim thật thoải mái, trong phòng tựa hồ còn xông hương, cực kỳ thanh u.
“Uống trà đi.
Bạn tôi tự tay trồng, mùi vị trà thanh.” Kiều Phong Miên không nhanh không chậm châm ba chung trà, cũng không biết anh làm thế nào mà động tác rót trà đặc biệt vui tai vui mắt, ngay cả ngón tay tinh tế đang cầm chung cũng lộ ra hơi thở sang quý.
Hôm qua gặp anh vận âu phục, Hoàn Nhạc chưa cảm giác được rõ ràng, hôm nay giáp mặt, chàng càng khẳng định —— người này và mình đều không phải người thời hiện đại.
“Nghe nói Kiều tiên sinh đang giữ tài liệu của hiệp hội thợ thủ công?” Hoàn Nhạc lên tiếng.
“Gấp cái gì.” Kiều Phong Miên ngửa thân ra sau dựa vào gối mềm trên ghế sô pha, có vẻ là bị đau lưng.
Ánh mắt lãng đãng xẹt qua Sầm Thâm ở kế bên Hoàn Nhạc, ngón trỏ gõ nhẹ thành chén, hỏi ngược: “Trước đó tôi có một việc cần các anh xác nhận —– lá thư gởi cho Phó tiên sinh là của các anh?”
Sầm Thâm hơi ngạc nhiên, rất ít người biết chuyện gửi thư này, Kiều Phong Miên biết được từ đâu? Mà nhìn bộ dáng cười khanh khách của đối phương, chắc chắn sẽ không dễ dàng trả lời vấn đề này.
Chẳng qua hắn cũng không ngại người ta biết chuyện đó.
“Tôi gửi.” Sầm Thâm gật đầu.
“Vậy thì tốt.” Kiều Phong Miên rút một tập văn kiện từ trong hộc bàn trà, trực tiếp đưa tới trước mặt hắn, “Bảy ngày trước Phan Gia Viên vừa xảy ra chuyện.
Hiệu đồ cổ của vị đại yêu nọ bị trộm mất một món pháp khí, lần theo manh mối bắt được mấy tiểu yêu quái, rồi kéo ra luôn cả tổ chức tội phạm, băng nhóm này gọi là —– Hiệp hội thợ thủ công Đại Đường.
“Hiệp hội thợ thủ công?” Sầm Thâm nhíu mày, Hoàn Nhạc cũng vô cùng bất ngờ.
Chẳng phải hiệp hội thợ thủ công theo cái chết của Ngô Sùng An đã hoàn toàn bị phong ấn giữa dòng lịch sử rồi ư? Làm sao lại biến thành tổ chức tội phạm?
Kiều Phong Miên khẽ cười, tiếp tục kể: “Khoan hãy sốt ruột, e rằng đám tiểu yêu quái đấy chỉ mượn danh tiếng hiệp hội để lung lạc các thợ thủ công, hứa trả giá cao nhằm dụ dỗ bọn họ chế tác chút hàng giả bán kiếm tiền thôi.
Để phục vụ mục đích này, bọn họ thành lập một công ty tên Đồ chơi Đại Đường nhằm che mắt người ngoài, cơ sở này chuyên buôn bán vài sản phẩm ba không thô sơ được làm thủ công thay vì khoa học kỹ thuật hiện đại.” (Không ngày sản xuất, không chứng chỉ chất lượng, không rõ nguồn gốc xuất xứ).
Dứt lời, vẻ mặt Sầm Thâm không thay đổi quá nhiều, nhưng tay buông hờ bên người đã siết thành nắm đấm.
Hoàn Nhạc nhận ra sự khác thường của hắn, vội vã nắm chặt tay hắn, cứ như làm thế là có thể san sẻ một ít phẫn nộ.
Tầm mắt Kiều Phong Miên nhẹ nhàng đảo qua, chỉ coi như không thấy mà nói tiếp: “Nhìn từ lá thư ấy thì các anh phải có chút liên hệ với Ngô Sùng An, nhưng chưa tới mức bạn bè.
Cho nên, nể mặt hắn, phần tư liệu bị thanh tra và tịch thu được này giao cho anh.”
Bỗng dưng Sầm Thâm không lấp tức đáp lại, hắn ngừng chốc lát, ngước mắt nhìn thẳng Kiều Phong Miên và hỏi: “Xin hỏi một câu, anh Kiều và Ngô tiên sinh là quan hệ như thế nào?”
Kiều Phong Miên mỉm cười, “Không có quan hệ gì, từng có duyên gặp mặt vài lần mà thôi.”.