“Liễu Thất hắn đã chết, chết thật rồi! Ta thấy tận mắt!” A Quý rướn cái chân nhỏ xíu ngắn tủn của mình, nhác thấy bảo đao vừa được Hoàn Nhạc triệu đến tay, bản năng cầu sinh chiếm ưu thế ngay.
Hoàn Nhạc cũng không dám dễ dàng tin những lời hoang đường của ông, một tiếng soạt rút đao gõ gõ lên mai rùa, bảo: “Thành thật khai báo đi, không thì đêm nay ăn canh rùa.”
Nói đoạn, Hoàn Nhạc liếc nhìn đồng hồ treo tường, kinh ngạc thốt: “Cũng gần năm giờ rồi.”
A Quý bị cái giọng cố tình làm quá lố này của chàng chọc tức tắt thở, “Từ lâu ta đã nói Liễu Thất chết rồi, ta không lừa ngươi!”
Sầm Thâm bước lên phía trước, “Khi giao Tú Cầu Nhỏ cho tôi, quả thực ông ấy có nói Liễu Thất đã chết.”
“Ngươi nghe chưa?”
“Nhưng ông không giải thích rõ, sau khi trở về từ Đại Đường, Liễu Thất mới chết.
Càng không nói với tôi hắn đã trải qua những gì ở Đại Đường.”
A Quý rất đau đầu: “Thực tình ta không quen Liễu Thất, bọn ta không thân nhau chút nào, chuyện như vậy làm sao hắn kể cho ta chứ? So ra thì Ngô Sùng An còn thân với hắn hơn đấy, con mẹ nó ta còn chưa từng đi qua núi Bất Chu!”
“Hả?” Sầm Thâm hơi nheo mắt lại, giọng điệu trầm xuống: “Ông chưa từng tới núi Bất Chu?”
A Quý im lặng, ban đầu ông bảo với Sầm Thâm rằng ông bò ra từ núi Bất Chu, ông vội vàng vá lỗi: “Không có không có không có chắc chắn ngươi nhớ nhầm! Đúng, nhớ nhầm…..”
“Nhớ nhầm?” Giọng điệu của Sầm Thâm càng ngày càng nguy hiểm.
A Quý tê dại cả da đầu, dường như thấy trước được cảnh mình bị thả vào nồi canh sôi sùng sục trong tương lai, phúc chốc chẳng quan tâm được nhiều thứ nữa, nhanh chóng thú nhận: “Quả tình ta từng gặp Liễu Thất, chính là lúc hắn vừa về từ Đại Đường.
Bởi vì hắn đánh rơi hạt nhân ở Đại Đường nên việc quay ngược thời không đã xảy ra vấn đề, vốn dĩ hắn muốn trực tiếp trở lại núi Bất Chu, nhưng lại rơi đến chỗ sâu trong núi Tây Bắc, thiếu chút nữa nện chết ta.”
A Quý pha trò nhằm khuấy động bầu không khí, mà thấy Hoàn Nhạc vẫn đang mài đao nên vội vàng cắn răng kể tiếp: “Ta và hắn chỉ ở chung với nhau bảy ngày, sau bảy ngày thì hắn đứt bóng, chính mắt ta thấy hắn biến thành một gốc cây khô.”
“Đúng bảy ngày là chết?” Hoàn Nhạc trưng ra gương mặt khó tin.
“Thật! Ta gạt ngươi làm gì? Chẳng lẽ ta tay chân già nua còn có thể lật trời hay sao?” A Quý không nhịn được trợn trắng dã cả mắt, “Chẳng qua hắn chết quả thực có chỗ bất thường, bề ngoài của hắn rõ ràng chưa lão hóa, mặc dù trên người hắn khi mới về từ chuyến du hành thời không cũng có vết thương, nhưng nhìn không nguy hiểm đến tính mạng, vậy mà hắn nói chết là chết ngay.
À, lúc hắn chết trông còn hạnh phúc lắm.”
Hoàn Nhạc và Sầm Thâm liếc mắt ngó nhau, đều thấy được vẻ ngạc nhiên lẫn không xác định trong mắt đối phương.
Lão rùa đen mấy ngàn tuổi miệng mồm dối trá, lời của ông luôn có độ tin cậy thấp nhất, mà đã đến nước này, cộng thêm Hoàn Nhạc cũng gác đao lên cổ ông rồi, liệu ông ta còn tiếp tục lường gạt sao?
Coi như là nói dối thì cũng không cần sử dụng lời nói dối trăm ngàn chỗ hở như thế.
Hoàn Nhạc hỏi: “Hắn đã làm gì trong bảy ngày này?”
A Quý đáp rất dứt khoát: “Hắn vẽ trên đất, giống Tiểu Thâm Thâm ấy, hình như đang nghiên cứu cái gì.
Ngoài ra, hắn cũng không làm chuyện gì quái lạ cả, à phải rồi, hắn nói luôn mồm, đôi lúc tự lẩm bẩm, đôi lúc nói vài câu với ta, cũng nhờ đó ta biết được thông tin liên quan tới Tú Cầu Nhỏ.”
“Ngô Sùng An đâu? Ông đã sớm biết ông ấy, đúng không?” Ánh mắt Sầm Thâm sắc bén.
“Dạ dạ dạ, nhưng ta không biết y là người ở sát vách, ta chỉ nghe Liễu Thất đề cập tới mà thôi.” A Quý cẩn thân nhớ lại tình hình lúc đó, hẳn là vào buổi tối ngày thứ ba, Liễu Thất nhắc vài chuyện cũ, trong đó có tên Ngô Sùng An.
Mà những chuyện kia gồm đủ loại thượng vàng hạ cám, nghe như thể suy nghĩ linh tinh của kẻ đang hấp hối.
A Quý quanh co: “Ngô Sùng An và Liễu Thất biết nhau cũng đâu kỳ quái gì nhỉ? Một là hội trưởng hiệp hội thợ thủ công, một là Quỷ Tượng tiếng tăm lừng lẫy, không quen biết mới khá lạ lùng ấy.
Còn tại sao Liễu Thất nói với ta thì bởi vì trong phạm vi trăm dặm chỉ có mỗi ta là sinh vật đa! Nơi đấy là núi sâu Tây Bắc, ngoại trừ tên Tiểu Thâm Thâm không sợ chết lại vô cùng rỗi rảnh, nào có ai dư hơi vào trỏng?”
Sầm Thâm: “…”
Hoàn Nhạc: “Vậy sao ông lại ở đó?”
“Cái này ấy hả, chuyện dài dòng lắm….” A Quý láo liêng đôi mắt, kéo dài giọng, nhưng ông mới nói được nửa câu đã bị Sầm Thâm cắt ngang.
“Lời thừa thì khỏi.” Sầm Thâm sống chung với ông nhiều năm rồi, làm sao lại không nhận ra khí tràng đặc biệt như bọn giang hồ bịp bợm này của ông.
Hai con ngươi ông đảo một vòng là Sầm Thâm biết ngay ông muốn bắt đầu giở thói man trá.
“Khà khà.” A Quý ngượng ngùng, “Tóm lại, Liễu Thất chết rồi, ta lượm Tú Cầu Nhỏ của hắn, sau đó thì gặp ngươi.
Ta thấy ngươi với Liễu Thất giống nhau, cứ vẽ tới vẽ lui trên mặt đất mãi, nên đưa Tú Cầu Nhỏ cho ngươi.
Có lẽ sẽ có một ngày, ngươi sửa được nó.”
“Ngươi đang đánh cược à?” Hoàn Nhạc nhíu mày.
A Quý nín thinh, trên thực tế ngoại trừ đặt cược vào Sầm Thâm, ông không còn lựa chọn nào khác.
Vừa nãy ông cũng đã nói, ông không thể tìm được người thợ thủ công thứ hai trong vòng trăm dặm chung quanh, không, thậm chí có khả năng là trong bán kính năm trăm dặm.
Nếu trông đợi ông tự mình bò ra ngoài, phải mất bao nhiêu năm đây?
Sầm Thâm là cơ hội duy nhất của ông và ông đã bắt được.
A Quý giải thích: “Ta thực sự không biết Liễu Thất đã làm gì khi đi ngược thời không, mấy hôm ấy Liễu Thất lảm nhảm, nói chuyện rất lộn xộn, ta chỉ đoán được có khả năng hạt nhân ở Trường An mà thôi.”
Sầm Thâm nhíu mày: “Rốt cuộc ông ấy nói gì?”
“Qua nhiều năm lắm rồi, ta còn nhớ gì đâu.”
“Nghĩ.”
Sầm Thâm đơn giản phán một chữ, lãnh khốc vô tình.
A Quý khóc chít chít, Hoàn Nhạc đứng kế bên cười trên sự đau khổ của người khác, còn cầm đao vẽ vòng tròn trên sàn, lệnh: “Ngươi cứ ở trong cái vòng này nghĩ đi, không nghĩ ra thì không cho phép rời khỏi.”
A Quý trông về phía Sầm Thâm tựa như cầu cứu, nhưng Sầm Thâm vẫn thờ ơ không nhẹ dạ.
Thật không ngờ, không ngờ, mười năm hữu nghị không bì nổi một con chó săn nhỏ.
“Các ngươi cùng một giuộc!”
“Cấu kết với nhau làm việc xấu!”
“Trợ Trụ vi ngược!”
“Gay trong gay!”
A Quý một hơi hét hết toàn bộ thành ngữ mình biết, đổi lấy một cái liếc mắt lạnh lùng từ Sầm Thâm, “Cơm tối cũng không cần cho ông ấy ăn.”
“Tuân lệnh!” Hoàn Nhạc rất vui vẻ.
A Quý rất ưu sầu, ông thực lòng không nói láo, hơn nữa cũng thực lòng không nhớ rõ Liễu Thất từng nói gì.
Nhiều năm trôi qua, ký ức đã tương đương mơ hồ, ngay cả cái tên Ngô Sùng An này cũng là sau khi thấy bộ xương trắng ở cách vách mới nhớ tới.
Yêu cầu A Quý nhớ lại hết thảy lời Liễu Thất đã nói, làm khó rùa ta quá đáng mà.
Có điều….
Liễu Thất nhắc Ngô Sùng An làm gì?
A Quý nghiêng đầu, cẩn thận hồi tưởng, từ lúc mặt trời lặn dài đến trăng sáng treo cao, toàn thân rùa như hóa đá, không hề nhúc nhích.
Hoàn Nhạc xích lại gần rồi xích lại gần hơn, cuối cùng nhỏ giọng thời sự cùng Sầm Thâm: “A Sầm, ông ta sẽ không biến thành tượng thật đâu nhỉ?”
Sầm Thâm cúi đầu họa trận pháp: “Ông chỉ hành động chậm chạp chút thôi.”
“Ngươi thấy mấy cái ông nói là sự thật sao?”
“Thật.”
Hoàn Nhạc thoáng kinh ngạc trước sự bình tĩnh của Sầm Thâm, Sầm Thâm tiếp lời: “Có thể ông giấu giếm gì đó, nhưng sẽ không nói dối.”
Liên quan đến vấn đề này, Sầm Thâm luôn rất chắn chắc, bằng không hắn sẽ không giữ A Quý bên cạnh.
Cho tới nay, hắn cũng coi như nhìn thấu rồi, chính xác thì cái A Quý muốn che giấu chỉ là quá khứ của bản thân.
Tại sao ông xuất hiện trong núi sâu ở Tây Bắc hay gợi ý Sầm Thâm bước lên con đường sửa chữa Tú Cầu Nhỏ, nguyên nhân chân chính nằm trong hai chữ “Quá khứ”.
Mỗi người đều có những câu chuyện mình không muốn đề cập tới, Sầm Thâm có thể lý giải được.
“A! Ta nhớ rồi!” A Quý bỗng thét lên đầy kinh hãi, mừng rỡ nhìn về phía hai người, “Liễu Thất nói về bản vẽ trận pháp, hắn họa trận pháp trên đất nhiều lầm, miệng thì lầm bầm, cái này không đúng, cái kia không tốt.
Nếu xét nó ở tình trạng hiện tại thì trọng điểm trong suy nghĩ của hắn là —— thứ lỗi ta nói thẳng, giới thợ thủ công các vị đều là rác rưởi.”
Sầm Thâm: “….
Ông ấy nhắc Phó tiên sinh không?”
A Quý suy nghĩ một chút, đáp: “Không có.
Chẳng phải có một câu như vầy à, vua không gặp vua?”
“Vậy Ngô Sùng An thì sao?” Hoàn Nhạc hỏi ngay lập tức.
“Đấy là khúc sau, hắn vẽ rồi vẽ, đột nhiên nói —— suy nghĩ của Ngô Sùng An thế mà cũng có lý đó chứ.” A Quý kể, đoạn cùng Hoàn Nhạc đồng loạt nhìn qua Sầm Thâm.
Sầm Thâm đang suy tư.
Tuy Ngô Sùng An là hội trưởng hiệp hội thợ thủ công cao quý, song cũng không phải người có trình độ cao nhất trong giới thợ thủ công lúc bấy giờ.
Ngoại trừ Liễu Thất và Phương tiên sinh, vẫn còn vài bậc thầy tài giỏi hơn ông.
Nhưng vì sao Liễu Thất chỉ nhận xét mỗi suy nghĩ của ông là có lý? Ông đang họa trận pháp, vậy ý tưởng ấy có liên quan tới bản vẽ trận pháp à
Hoặc nên nói, nó liên quan đến bản vẽ trận pháp Tú Cầu Nhỏ?
Sầm Thâm hỏi: “Ông còn nhớ hình dạng trận pháp ông ta vẽ không?”
A Quý lắc đầu: “Ta thực không nhỡ rõ, quá lắm, quá lắm là khi gặp trúng sẽ cảm thấy trông hơi quen thôi.”
Sầm Thâm lập tức nháy mắt với Hoàn Nhạc, Hoàn Nhạc nhanh nhảu đem bản vẽ trận pháp ở chỗ bàn làm việc qua cho A Quý xem.
A Quý nhìn kỹ, càng nhìn càng thấy quen, nhưng chưa dám xác định.
Bản vẽ trận pháp trong trên đời đều tương tự nhau ít nhiều.
Nhưng cũng có khả năng do ông bị quan niệm định kiến này ảnh hưởng mới sinh ra quan điểm “hai hình ảnh đó na ná nhau”.
“Đây là bản vẽ trận pháp của Tú Cầu Nhỏ hả?” A Quý hỏi.
“Ừm.”
“Cảm giác khá giống, nhưng có chỗ khác, ta nhớ cái hình trận pháp kia không phức tạp thế này.” A Quý dừng một chút rồi nói tiếp: “Thêm nữa, cuối cùng Liễu Thất lại tiện tay ném Tú Cầu Nhỏ qua một bên, nếu không thì không thể bị ta nhặt được.
Nếu hắn liên tục họa trận pháp Tú Cầu Nhỏ trước khi chết, vậy sao còn tùy tiện vứt? Phi lô-gíc đa.”
Hoàn Nhạc lắc đầu một cách cao thâm khó dò, “Ngươi muốn phán đoán một người ta làm việc hợp hay không hợp lô-gíc, trước tiên cần phải hiểu người đó là ai.”
A Quý hỏi ngược lại: “Vậy ngươi cho rằng hắn là hạng người gì?”
Hoàn Nhạc xòe tay, “Ta không quen biết hắn.
Tuy nhiên, nếu Liễu Thất là Liễu hội trưởng kia thật, dựa theo lời Phu tử từng nói, hắn là một người vô cùng say mê sự nghiệp thợ thủ công, có thể liều mạng vì lý tưởng trong lòng… Kẻ điên?”
A Quý bổ sung: “Không chừa thủ đoạn nào, không phân thiện ác, bất chấp hậu quả, mọi thứ trên thế gian này đều là hạt cát vô dụng trong mắt hắn.
Tên điên này không cơm nước suốt bảy ngày, cũng không nghỉ ngơi, khoảnh khắc trút hơi thở cuối cùng còn cười, khiến người ớn lạnh cực kỳ.”
Nói một hồi, A Quý chợt nhớ ra thêm gì đó.
“Đúng rồi! Ta nhớ hắn từng cằn nhằn mãi một câu, cho nên ta suýt đã tưởng hắn loạn trí.
Nói cái gì nhỉ….
Hắn nói, ta hiểu rồi.
Ta lắm mồm hỏi một câu ngươi hiểu gì, hắn trả lời là “Sự thực về thần linh”, sau đó hắn chết, các ngươi nói xem ta lường trước nổi không? Ta mẹ nó chả hiểu mô tê chi.”
Hoàn Nhạc đáp: “Bởi vì ngươi dở á.”
A Quý khinh thường ngó lên trời, Hoàn Nhạc lại khoanh tay, bày ra phong phạm cao nhân thong thả cất bước tới gần, nhả chậm từng từ: “Cả đời Liễu Thất theo đuổi điều gì? Là làm ra món Thần khí.
Chẳng phải thần khí và thần linh đều có chung một chữ thần sao?”
“Như vậy nghĩ là gì? Làm ra Thần khí thì có thể nhìn thấu Thiên đạo? Đâu phải trong lịch sử chưa từng xuất hiện Thần khí.”A Quý khịt mũi coi thường.
Hoàn Nhạc nhìn về phía Sầm Thâm, mặt mày Sầm Thâm nghiêm túc, “Chưa chắc.
Liễu Thất có thể sử dụng Tú Cầu Nhỏ để xuyên không, chứng tỏ Tú Cầu Nhỏ đã thành công.
Đánh giá về chức năng, nó xác thực có thể tính là Thần khí.”
A Quý ngỡ ngàng ngơ ngác: “Vậy thì chưa chắc cái gì? Lẽ nào Liễu Thất thành thần thật?”
“Đây quả là giả định táo bạo.” Hoàn Nhạc cười khánh khách, giơ tay lên, vươn một ngón trỏ, nói: “Giả định táo bạo, luận chứng táo bạo, thế giới này đặc sắc nhờ ông.”
A Quý: Đặc sắc em gái ngươi.
“Còn một cách giải thích khác.” Số lượng lời Sầm Thâm nói hôm nay cũng bắt đầu tăng lên, “Ông ấy không ngừng vẽ trận pháp là đang thực hiện cải tiến.”
Hoàn Nhạc suy nghĩ, “Hóa phức tạp thành đơn giản?”
Sầm Thâm: “Càng là đại đạo lại càng đơn giản.”
“Các ngươi càng nói càng thái quá nha.” A Quý bị bọn họ nói tới mức mí mắt nhảy dựng, “Cuối cùng hắn cũng họa xong, còn nở nụ cười, tức là hắn đã thành công.
Vậy chẳng phải hắn thành thần rồi à, nhưng thành thần rồi sao còn chết? Bệnh hả? Hả? Hắn bệnh hay gì?”
Lời vừa dứt, gian phòng rơi vào im ắng trong chốc lát.
Ba người ngó nhau, lần lượt từng người bắt đầu trầm tư.
Mà hoạt động hao tổn trí tuệ thực sự không thích hợp với A Quý, ông dứt khoát lướt qua, trưng dáng vẻ si ngốc ra nhìn Sầm Thâm và Hoàn Nhạc, ngồi đợi đáp án.
Một lúc lâu sau, Sầm Thâm lên tiếng: “Có thể lý giải là —- bởi vì ông ấy đạt được mục tiêu rồi.”
Hoàn Nhạc gật đầu: “Đúng, mục tiêu của hắn không phải tạo ra Thần khí? Có lẽ Tú Cầu Nhỏ trước đó chưa đạt tiêu chuẩn Thần khí, hắn cải tiến nó lần nữa và cuối cùng đã hoàn thành.”
Sầm Thâm chấp nhận cách nói này, A Quý chỉ cảm thấy hai người đang kể chuyện, con ngươi Hoàn Nhạc đảo một vòng trước khi tung ra một phỏng đoán càng khiến ông ngạc nhiên hơn —–
“Nếu sản phẩm cuối cùng không phải Tú Cầu Nhỏ mà là chính bản thân hắn thì sao? Tự hắn thành thần nha.”.