Bình trong Hoàn Bình là chữ bình của bình an, suôn sẻ.
Vợ chồng họ Hoàn tràn ngập mong chờ chào đón cậu con trai trưởng đến với thế gian, cho nên hy vọng hắn cả đời bình an, hạnh phúc viên mãn.
Ba chàng công tử nhà họ Hoàn gồm đại ca Hoàn Bình, nhị ca Hoàn Dung, tam đệ Hoàn Nhạc, ngoài ra còn một tỷ tỷ được sinh sau đại ca, tên gọi Hoàn Phù, Phù là lấy từ gần âm với phúc của phúc nhạc an khang.
“Đại ca tốt cực kỳ tốt với ta, cho dù ta bướng bỉnh hay gây chuyện, hắn cũng không thực sự nổi giận với ta, thậm chí tới mẹ ta cũng nói giỡn, hắn chăm ta như nuôi con trai.
Nếu trên đời này có những người vĩnh viễn không có khả năng hại ta thì hắn nhất định phải là một trong số đó.”
Hoàn Nhạc đặt mông ngồi xuống hành lang, như muốn giải bày tâm sự cùng Sầm Thâm, lại giống tự nhắc nhở bản thân.
Vô số cảm xúc đang giằng co trong đôi mắt chàng, cắn nuốt hết sức sống ngày xưa, khiến gương mặt chàng toát lên vẻ đau đớn.
Sầm Thâm có chút không đành lòng, bèn nói: “Ký ức của cậu đâu hẳn đã chính xác, không phải nó sai ngay từ khi bắt đầu rồi sao?”
“Đúng vậy, ngay từ đầu đã sai.
Những thứ ta thấy chưa chắc đã là sự thật, những thứ ta chỉ nhớ lại thì càng khó bề xác định.” Vì đã tìm được lối thoát cho cảm xúc của mình, Hoàn Nhạc nỗ lực hít thở sâu để bản thân bình tâm từ trạng thái cực độ hoang mang.
Chàng cần phải bình tĩnh, tuyệt đối bình tĩnh.
“Chỗ đó là Vãng Sinh Tháp, bên trong có rất nhiều quỷ quái.
Nhỡ đâu có kẻ giả trang thành Bình Nhi hoặc khống chế Bình Nhi thì sao, ta không thể kết luận cẩu thả được, ta không thể bị ảnh hưởng.
Nếu ngay cả Bình Nhi mà ta còn không tin tưởng thì ta tin được ai đây?”
Hoàn Nhạc không ngừng tự củng cố tâm lý, mặt mày dịu lại dần, song tay chàng vẫn siết chặt gắt gao như cũ, khớp xương cộm lên trắng bệch.
“Nếu để ta biết ai giở trò quỷ sau lưng, nhất định sẽ chặt thây hắn thành vạn khúc!” Ánh mắt chàng lạnh lẽo, khí thế cương quyết như hồi mới gặp nhau.
Không, đâu chỉ dừng lại ở đó, chí ít giờ phút này sát ý nơi chàng là thật.
Lạnh băng, đáng sợ.
Sầm Thâm ngồi xuống bên cạnh chàng, cũng không nói thêm gì.
Hắn từng bảo rồi, hắn không biết an ủi người khác.
Hoàn Nhạc quay đầu qua hỏi hắn: “Vừa nãy….
Ta có dọa ngươi không?”
Sầm Thâm: “Không.”
Hoàn Nhạc thở phào nhẹ nhõm, chần chừ một lát thì lên tiếng: “Ta nghĩ ngươi đoán được ta làm việc tại Đài Chu Tước.
Ý nghĩa tồn tại của toàn thể Hoàn phủ nằm ngay Đài Chu Tước, Bình Nhi chấp chưởng hình ngục, ta phụ trách tuần tra.
Ta đã bắt rất nhiều người, rất nhiều yêu, tuy mới bắt đầu nhận nhiệm vụ chưa lâu nhưng nếu bàn về số lượng kẻ thù thì không hề ít.
Chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi trong Quỷ Yến thực sự có người muốn ám hại ta.”
Nói xong, Hoàn Nhạc thật cẩn thận quan sát biểu cảm của Sầm Thâm, sợ hắn sinh ý nghĩ không tốt về mình.
Sau khi đến hiện đại, chàng sâu sắc cảm nhận được luật pháp của thời nay và Đại Đường không hề giống nhau, vấn đề trị an cũng hoàn toàn khác biệt.
Trên thực tế chàng không ngây thơ thiện lương như Sầm Thâm nhìn nhận.
Sầm Thâm không phản ứng gì đặc biệt, chỉ nhặt một chiếc lá lên, giữ trong lòng bàn tay thưởng thức, đáp: “Không thẹn với lòng là tốt rồi.”
“Đúng vậy!” Đôi mắt Hoàn Nhạc thoáng lấp lánh, cuối cùng cũng khôi phục một chút mềm mại, nhẹ nhàng, “Thế nhân hiểu lầm Hoàn phủ ta rất nhiều, nhưng mẹ ta luôn dạy rằng, không thẹn với lương tâm là được.”
A Quý chen ngang ngay lúc này: “Ta cũng từng nghe nơi gọi là Đài Chu Tước này.
Hình như các ngươi và Đại Lý Tự không cùng nhánh?”
Hoàn Nhạc gật đầu, “Phàm là vụ án sau khi xác nhận có liên quan đến yêu đều được chuyển giao cho Đài Chu Tước.
Chỉ là bọn ta không hoạt động công khai ngoài sáng, hơn nữa chức vụ ở đây cũng là quân chức, đúng thật không chung nhánh với Đại Lý Tự.”
A Quý: “Kỳ tình ngày đó thấy chân thân của ngươi ta vẫn luôn rất tò mò, Hô Luân Vương ở tái ngoại có quan hệ gì với Hoàn phủ vậy?”
Hoàn Nhạc: “Ông ngoại ta đó.”
“Cha ngươi là chó thuần chủng à?”
“Tuy nói thế nghe quai quái nhưng nếu buộc phải trả lời thì đúng đấy.”
“Cha ngươi cũng lợi hại thật.”
“Ta coi như ngươi đang khen ông vậy.”
Sầm Thâm nghe hai người bọn họ ta một lời ông một câu, còn mình thì bị gạt ra ngoài rìa.
Chẳng qua A Quý sống lâu lắm rồi, biết vài chuyện người khác không biết cũng bình thường, còn Hô Luân Vương kia….
là lang vương sao?
Hắn đang nghĩ thì Hoàn Nhạc đã chủ động sáp tới giải thích: “Ông ngoại ta là lang vương của thảo nguyên bao la, Hô Luân là danh hiệu của ông.
Mẹ ta là con gái út, ông ngoại nuốt không trôi cục tức sau khi mẹ gả cho cha ta nên lâu lâu sẽ sai mấy người cậu của ta lại gây chuyện đánh nhau, mãi cho đến lúc ta chào đời —– ta giống mẹ nhất trong số mấy đứa con trong nhà, bởi vậy hồi còn nhỏ phần lớn thời gian ta đều ở trên thảo nguyên.”
A Quý tọa bên cạnh lắc đầu thở dài: “Hô Luân Vương cũng là đại yêu một thế hệ, phút chót con gái lại bị con chó con ủn mất, cả đời danh tiếng lẫy lừng hủy trong một buổi ây.
Nếu con gái lão phu mà bị con rùa đen lông xanh nào xúc đi, ta cũng tức chết.”
Sầm Thâm lạnh lùng liếc qua: “Đầu tiên ông phải có đối tượng đã.”
“Ôi.” A Quý vô cùng đớn đau: “Tiểu Thâm Thâm ngươi trước kia không phải người như vậy.”
“Tôi không phải người, tôi là bán yêu.” Mặt Sầm Thâm vô cảm.
A Quý tức tới mức thiếu chút nữa phải đi du lịch suối vàng, nhất là khi Hoàn Nhạc hỏi ông “Độc thân ba ngàn năm phải không”, ông bực bội trợn trắng cả mắt —– lão phu còn ế hẳn trên dưới năm ngàn năm đây, bấm nút biến liền.
(Lăn con bê)
Ông hít sâu một hơi, tiếp tục hỏi: “Nếu có quan hệ với Hô Luân Vương, xét cho cùng cha người cũng không phải kẻ xó chợ đầu đường, cớ gì bán mạng vì hoàng đế?”
“Chuyện này kể ra khá dài, phải nói từ Đài Chu Tước.” Hoàn Nhạc nghiêm mặt trả lời: “Tự cổ chí kim người và yêu luôn ở hai lập trường đối nghịch, tranh phạt không ngừng, thương vong vô số.
Nhưng thần thú trong truyền thuyết được vạn dân kính ngưỡng lại từ đâu mà ra? Chẳng phải đó cũng là yêu sao.
Người có người phàm sớm mai kia đắc đạo, mọc cánh thành tiên thì yêu cũng tương tự.
Chu Tước trong thành Trường An trấn giữ một phương, tạo phúc cho dân chúng, đó là ngọn nguồn của Đài Chu Tước.”
“Khi ấy Chu Tước còn không?”
“Không, Chu Tước đã là truyền thuyết, không ai rõ hắn đi đâu, nhưng bóng hắn vẫn luôn bao phủ toàn thành Trường An.”
Hoàn Nhạc vừa nói suy nghĩ vừa bay xa dần, làm như nhìn khoảng sân trống vắng mà thấy được con đường lớn nơi cố hương, “Tổ tiên nhà họ Hoàn từng nhận ân huệ của Chu Tước nên vào Trường An vốn vì báo ân.
Nhưng rồi tình cảm ấy dần dà thay đổi.”
Sầm Thâm: “Thay đổi?”
Hoàn Nhạc: “Sau khi tới hiện đại, ta thường nghe các người nhắc về cố hương bằng một cụm từ, chính là Đại Đường thịnh thế.
Tuy rằng nó đã tiêu vong trăm ngàn năm nhưng vẫn khiến người lóa mắt si mê như cũ.
Có lẽ Đại Đường đối với chúng ta mà nói cũng vậy.”
Người đầu tiên đặt chân vào Trường An là ông nội của Hoàn Nhạc.
Bởi thọ mệnh giữa người và yêu khác nhau nên để bá tánh không nhìn ra manh mối, ông sống ở Trường An rất nhiều năm mới đến lượt cha mẹ Hoàn Nhạc tiếp nối.
Lúc đó Hoàn Bình đã là thiếu niên lang nhỏ tuổi, về sau thì tới đám Hoàn Phù, Hoàn Dung được đón vào Trường An.
Cho nên, thực ra con cháu họ Hoàn đều lớn lên ở bên ngoài, sớm nhất cũng phải hóa hình rồi mới có thể xuất hiện trước mặt người đời.
Đợi Hoàn Nhạc đến Trường An, ông nội chàng lập tức công thành thân thoái, đi du sơn ngoạn thủy trong khi nhà họ tuyên bố với người ngoài là ông về cõi vĩnh hằng, lại còn làm tang lễ đàng hoàng nghiêm túc.
“Nói theo cách của người hiện đại các ngươi thì bộ tộc nhà ta luôn thuộc phái chủ hòa.” Hoàn Nhạc tiếp tục kể: “Phần lớn yêu tộc đều không phải dạng lương thiện, không ít kẻ gây hại cho nhân gian.
Trong số những kỳ nhân dị sĩ nhân loại càng không thiếu kẻ sốt ruột trừ yêu, chỉ có đại bộ phận tiểu yêu chân chính đồng ý chung sống hòa bình.
Nhưng tại thành Trường An, hoặc nên nói là trong cả đất trời mênh mông này, chẳng phải tiểu yêu quái vô danh như vậy chiếm đa số sao? Đó không chỉ là Đại Đường của Lý thị, mà cũng là Đại Đường của chúng ta.”
Chàng dừng chốc lát rồi kết luận: “Chu Tước đã xa, ý chí hãy còn tồn.
Cho nên chúng ta hoàn toàn không phải bán mạng vì hoàng đế.”
Thần sắc Hoàn Nhạc khi nói những lời này mang theo loại trang nghiêm nào đó, cũng tản ra sức hấp dẫn rất đặc biệt.
Sầm Thâm thoáng xoay mặt đi, rủ mắt ngó tay mình, hỏi: “Thế nhân hiểu lầm Hoàn phủ, thế nhân này kỳ thực là yêu quái à?”
Hoàn Nhạc: “Không sai.
Ở trong mắt nhiều yêu quái, có lẽ chúng ta chỉ là chó săn của Lý thị.”
“Vậy thì có sao?” Sầm Thâm nhẹ nhàng phun ra bốn chữ.
“Đúng, thì sao đây?” Hoàn Nhạc cười.
Rốt cuộc chàng cũng tươi cười, tâm tình hơi u ám bởi chuyện của Bình Nhi đã chuyển biến tốt đẹp hơn, vì thế ánh mắt chàng nhìn Sầm Thâm cũng không khỏi càng thêm nồng nhiệt.
“Cảm ơn ngươi, A Sầm.”
Sầm Thâm khẽ nhếch môi, theo bản năng muốn từ chối liên quan đến những lời này, song cuối cùng vẫn nhịn khi thấy nét cười nhẹ nhàng trên mặt Hoàn Nhạc.
Hắn nghiêng đầu qua một bên ngó Cây Xuân, giả vờ mình chưa nghe gì hết.
Hoàn Nhạc chẳng thèm để bụng, chàng lại đảo ngược trở về chủ đề Bình Nhi, chàng biết chắc chắn A Sầm sẽ không bỏ mặc chàng mà đi ngay giờ này, vì A Sầm của chàng tốt nhất.
“Thực ra Bình Nhi lớn tuổi lắm, đã sinh một cháu gái vô cùng dễ thương và cả tên quỷ phá phách nữa, chuyên tranh giành đồ ăn ta khoái, ra ngoài gây họa thì đổ thừa ta dạy hư….”
“…”
“Tính cách mấy anh em nhà ta không giống nhau, Bình Nhi đường hoàng nghiêm túc như một phu tử.
Nhị ca hào hiệp quá mức, luôn treo câu “danh sĩ thật tự sẽ phong lưu” bên mép, du hí thế gian, chơi đùa khắp chốn nhưng thực tế đã luyện Đồng Tử Công mấy chục năm qua.
A tỷ giống mẹ, người nào không phục đánh người đó, cả Đài Chu Tước không một ai dám trêu nàng.
Không, toàn thành Trường An chẳng có nổi một mạng dám chọc giận nàng…”
Nói đoạn, Hoàn Nhạc vén ống tay áo lên bày vầng trăng lưỡi liềm trên tay cho Sầm Thâm xem, “Ngươi nhìn nè, hồi còn nhỏ ta bị nàng cắn đó.
Tự nàng sơ ý té gãy chân, lúc nối xương nàng đau dữ dội, ta trùng hợp đứng kế bên bị cắn cứng ngắc luôn.
Bình Nhi và nhị ca cũng chẳng cứu ta, bọn họ trơ mắt ngó thôi.”
Sầm Thâm: “…”
Hoàn Nhạc: “Tội nghiệp ta lắm.”
Sầm Thâm vẫn thờ ơ không suy suyễn, Hoàn Nhạc tức khắc cảm thấy mình hơi đáng thương thật rồi.
Chàng chớp chớp đôi mắt, thở dài mất mát, chống cằm lặng im.
Hồi lâu sau chàng mới mở miệng: “Bình Nhi nhất định sẽ không làm như vậy.”
“Ừm.” Sầm Thâm nhẹ nhàng trả lời.
“Ta cũng tuyệt đối không bao giờ làm thế với người.” Hoàn Nhạc trịnh trọng xoay đầu qua trông hắn, ánh nhìn nóng rực khiến Sầm Thâm gần như không có đường né tránh.
Hắn chết sống kiên trì im lặng, mím môi thành sợi chỉ, nhưng cũng không phun ra nửa câu từ chối —– dưới tình huống hiện thời mà cự tuyệt đối phương lần nữa thì không khỏi hơi thiếu tình người.
Hắn cũng không có ý tứ khác.
Thực lòng là vậy.
Song, hắn không từ chối cũng đủ cho Hoàn Nhạc vui vẻ, chàng tiếp tục thò đầu lại gần, chớp chớp mắt nhìn hắn chăm chắm: “Đêm nay ta có thể ngủ chung với người không? Ta muốn có người bên cạnh mình.”
Sầm Thâm: “…”
Hoàn Nhạc trực tiếp ôm tay hắn: “Được hay không vậy, một mình ta sẽ khóc đó.”
Ta khóc thật mà.
Lần trước ta khóc rồi đó.
Sầm Thâm không chịu nổi quấy nhiễu, lòng rối như tơ vò, “Để A Quý ở với cậu đi.”
A Quý nghiêm nghị tuyên bố: “Ta chỉ là con rùa thôi! Còn chưa có rùa yêu nữa!”
“Ta không cần biết.” Hoàn Nhạc ôm riết không buông: “Hôm nay ta nhất quyết ăn vạ người.”
Tác giả có lời muốn nói:
Sầm đại vương: Sao lại thành ra thế này? Chẳng phải tôi đã từ chối cậu ấy à?
Nhạc Nhạc: Hừ.