Bán Yêu Tư Đằng

Quyển 9 - Chương 5




Nhà Tần Phóng ở cuối dãy, suốt quãng đường Nhan Phúc Thụy đi chầm chậm, lúc ngang qua một căn nhà được trang trí theo phong cách tường kính, người đi đường có thể soi bóng, ông vô tình ngó vào. Chính trong lúc thoáng nhìn thế này, Nhan Phúc Thụy phát hiện hình như quan chủ Thương Hồng ngẩng đầu lên.

Ông vui mừng quá đỗi: “Quan chủ Thương Hồng, ông tỉnh rồi à?”

Không ai đáp lời ông, Nhan Phúc Thụy cố gắng quay đầu lại xem: Quan chủ Thương Hồng còn hôn mê, cằm đặt lên vai Nhan Phúc Thụy, vẫn là dáng vẻ hấp hối kia.

Có lẽ ông hoa mắt nhìn nhầm rồi. Nhan Phúc Thụy thở dài thườn thượt, lo lắng: Ông ấy bị xe tông không nhẹ, lát về còn phải bàn tính với Vương Càn Khôn, nếu được nên đưa ông ấy đến bệnh viện cho bảo đảm.

Sự việc liên quan đến thái sư phụ của mình, Vương Càn Khôn sốt hết cả ruột, ngay cả cổng cũng không đóng, cứ đứng ở đấy chờ đón. Từ đằng xa Nhan Phúc Thụy đã thấy anh ta liền nổi giận, lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Vương Càn Khôn, mắng xối xả: “Ai bảo cậu ra đây, không phải đã dặn cậu là Bạch Anh đang ở gần đây à? Kiểu như cậu chỉ cần ba phút đã bị vạch trần, tiểu thư Tư Đằng chân chính sẽ đứng ở cửa nhìn quanh nhìn quẩn hay sao?”

Vừa nói còn vừa tiện tay xốc lại quan chủ Thương Hồng ở trên lưng.

Vương Càn Khôn cũng chất chứa nỗi tức giận: “Ngay cả tôi cũng không thể tin nổi cách làm của tiểu thư Tư Đằng. Làm sao tôi có thể giả trang thành cô ấy được chứ? Bạch Anh đâu phải đứa ngốc, tôi có đứng ở cửa hay không cũng sẽ bị cô ta đoán ra được thôi.”

Phản rồi đây mà, Nhan Phúc Thụy uy hiếp anh ta: “Cậu có đi vào không? Nếu cậu không vào có tin tôi sẽ vứt thái sư phụ cậu xuống đất ngay không? Tôi vứt đấy, vứt thật đấy!”

Cục diện khó giải quyết kéo dài chừng nửa phút, cuối cùng Vương Càn Khôn đành thỏa hiệp.

Nhưng sau khi vào nhà, Vương Càn Khôn lại không phối hợp vậy nữa. Anh ta vừa cẩn thận dìu thái sư phụ nằm xuống sô pha, vừa oán trách Nhan Phúc Thụy. Đại ý là thấy biện pháp này của tiểu thư Tư Đằng không ổn, quả thật là đại quân chưa ra trận, lương thảo đã mốc meo, còn bóng dáng của Bạch Anh thì không thấy đâu cả. Anh ta đi đôi giày cao gót tưởng như mất nửa cái mạng, bây giờ ngay cả thái sư phụ cũng bị xe tông chỉ vì cái đèn quái quỷ kia. Lỡ như thái sư phụ xảy ra mệnh hệ nào, anh ta sẽ không để yên đâu.

Nhan Phúc Thụy bị cằn nhằn đến mức bốc hỏa, chỉ vào lối đi thông ra vườn hoa sau nhà gằn giọng: “Cậu nói nữa xem! Tôi cho cậu biết, tôi mà điên lên thì chưa biết sẽ làm ra chuyện gì đâu. Cậu có tin tôi đi nói với tiểu thư Tư Đằng, bảo cô ấy làm đằng sát trong người cậu và thái sư phụ cậu phát tác không?”

Nói ngắn gọn là: Một khi Nhan Phúc Thụy nổi giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Vương Càn Khôn mắng ông: “Đồ phản bội!”

Nhan Phúc Thụy hằm hè ngồi trên sô pha, cố ý gác chân lên, ra vẻ cứ mắng thoải mái đi. Vương Càn Khôn không có cách nào, nghĩ lại thấy chăm sóc cho thái sư phụ vẫn quan trọng hơn liền vội vàng mang tủ thuốc nhà Tần Phóng ra, lấy băng gạc và cồn sát trùng rửa vết thương cho quan chủ Thương Hồng.

Nhan Phúc Thụy ngồi một hồi liền nhàm chán, Vương Càn Khôn bận chăm sóc cho thái sư phụ mình, ông ngồi kế bên cũng chẳng có việc gì để làm. Ánh mắt vô tình nhìn sang túi hành lý của quan chủ Thương Hồng: Đúng rồi, sao mình lại quên đèn đất Bát Quái nhỉ!

***

Nhan Phúc Thụy vô cùng phấn khởi đến chỗ nhành mây trong vườn hoa. Ông nhớ đến chuyện ma trước kia đã nghe, nói không chừng dây mây này chính là ngón tay hay cánh tay của tiểu thư Tư Đằng đây mà, không thể tùy tiện cắt được. Ông giả bộ ngắm hoa ngắm cỏ, chọn cái nhỏ nhất, cắt khoảng một tấc, rồi chạy như bay vào nhà.

Sau khi vào nhà lại lật tung khắp nơi tìm chiếc bật lửa, gây ra tiếng động rất lớn, Vương Càn Khôn không nhịn được ngẩng đầu lườm ông. Nhan Phúc Thụy vốn không vui vì khi nãy hai người “trở mặt“, bây giờ thấy anh ta dám trợn trừng mắt nhìn mình thì càng mất hứng, trong lòng tự nhủ tôi không thèm biểu diễn cho cậu xem chiếc đèn quý như vậy đâu.

Ông ôm chiếc đèn vào ngực, vốn định chạy vào phòng sách. Nhưng vừa vào phòng đã thấy cửa sổ để mở, rất dễ cho việc kẻ xấu rình xem, suy nghĩ một lúc liền nảy ra sáng ý: Đúng rồi, nên đến phòng Tần Phóng.

Phòng sách, phòng bếp hay là phòng khách đều có cửa sổ, nhưng phòng Tần Phóng thì khác. Một là nơi đó vốn chính là phòng ngủ, mang tính riêng tư. Hai là sau khi Tần Phóng bị thương, tiểu thư Tư Đằng đã căn dặn, Tần Phóng dựa vào hơi tàn sống sót, không được tùy tiện mở cửa sổ để những luồng khí hỗn tạp ùa vào.

Lúc Nhan Phúc Thụy đi vòng qua phòng khách, Vương Càn Khôn ngừng tay, nghi ngờ hỏi: “Mới vừa rồi ông lấy gì trong túi của thái sư phụ tôi vậy?”

Nhan Phúc Thụy nạt nộ: “Không có gì.”

***

Khi vào phòng ngủ, ông định cài khóa cửa lại, nhưng quay người thấy ánh mắt tò mò của Vương Càn Khôn lại thay đổi chủ ý, cố ý để một khe hở, điềm nhiên nói: “Tôi đi xem Tần Phóng.”

Trong phòng im ắng, rèm cửa sổ đã kéo kín khiến không gian mờ tối. Có lẽ do hoàn cảnh ảnh hưởng đến tâm lý, mới vừa vào phòng Nhan Phúc Thụy đã cảm thấy vô cùng áp lực. Nhìn Tần Phóng đang nằm im ỉm tại đó, ông lại càng khó chịu hơn. Bất chợt ông nghĩ đến Nhà Ngói: Dù sao Tần Phóng có tiểu thư Tư Đằng bảo vệ, còn có cơ hội sống lại. Nhà Ngói của mình thì… Ôi…

Ông ủ rũ ngồi bên giường Tần Phóng, nói với anh: “Cậu thì tốt rồi, có tiểu thư Tư Đằng che chở, Bạch Anh kia…”

Nói đến đây, ông chợt hạ giọng xuống tám bậc theo bản năng, còn bị giọng nói quái dị của mình làm sợ hãi: “Bạch Anh kia đấy, có thể đang ở gần đây…”

Nói xong ông lại ngây người rất lâu, cảm thấy mình nói chuyện với người đã mất đi tri giác quả thật quá lãng phí thời gian. Khe cửa truyền đến giọng của Vương Càn Khôn, chắc là đang gọi điện thoại cho đám sư huynh đệ ở núi Võ Đang rồi, giọng điệu liến thoắng: “Nói là bị xe tông, chỉ trầy xước bên ngoài, không thương tích gì lớn. Nhưng ai biết được chứ! Thái sư phụ lớn tuổi, hay là nằm viện ở Hàng Châu đi, mấy sư huynh đệ mình chăm sóc…”

Nhan Phúc Thụy thở dài, lấy ra chiếc đèn Bát Quái trong ngực đốt lên.

Thật sự giống hệt như trong truyền thuyết, đầu lửa đỏ loét cháy thẳng đứng. Tim Nhan Phúc Thụy đập thình thịch, từ từ đưa đoạn dây mây kia đến. Tiếng lửa cháy tí tách kèm theo làn khói trắng bay lên rồi nhanh chóng tan đi trong không khí, thoáng mang vẻ quái dị khôn tả . Sau khi đầu ngọn lửa chập chờn hai cái liền cong xuống, chỉ ra phòng ngoài.

Nhan Phúc Thụy hồi hộp đến mức nín thở, ông nheo mắt nhìn về hướng kia, đó là đông hay là tây nhỉ?

Thôi mặc kệ! Ông kéo đoạn mây kia ra một chút, như thể đang nướng lạp xưởng, ngọn lửa cũng kéo dài ra theo đoạn mây, nhưng trước sau vẫn chỉ ra ngoài cửa phòng. Nhan Phúc Thụy quay lưng về phía đó, ngọn lửa như có linh tính, khựng lại thoáng chốc rồi chuyển hướng, nhích từng tí như là kim chỉ nam.

Thần kỳ, thần kỳ quá đi mất! Nhan Phúc Thụy rất kích động nhưng không có ai để chia sẻ, dưới tình thế cấp bách bỗng vỗ vào Tần Phóng: “Ôi chao, Tần Phóng, cậu nhìn xem!”

Tần Phóng không có phản ứng, cánh cửa khép hờ bỗng bị mở bật ra, Vương Càn Khôn ló đầu vào.

“Này, tôi nói…”

Nhan Phúc Thụy bị sự xuất hiện đột ngột của anh ta làm giật mình, trượt tay đánh rơi chiếc đèn. Tóc tai ông dựng đứng, lòng thầm cầu nguyện chiếc đèn quý giá này làm ơn đừng vỡ đi đấy. Cho nên cùng lúc chiếc đèn bị trượt, cả người ông cũng nhào xuống mặt đất.

Mọi chuyện xảy ra bất ngờ và chóng vánh, Vương Càn Không còn chưa kịp thấy rõ là chuyện gì thì đã thấy t Nhan Phúc Thụy liền bổ nhào ngã xuống, đồng thời hai tay còn đập xuống đất nhưng là đang phủi bụi.

Vương Càn Khôn khó hiểu: “Này, tôi nói…”

Nhan Phúc Thụy giận dữ: “Đang yên đang lành cậu chạy vào đây làm gì?”

Vương Càn Khôn cũng không vui: “Ông cho rằng ở bên ngoài tôi không ngửi thấy mùi chắc? Rõ ràng ông đang đốt đồ. Ông nói đi, có phải ông đang đốt cái đèn kia không? Có phải thái sư phụ tôi…”

“Im lặng!”

Im lặng á? Là ý gì? Vương Càn Khôn định truy hỏi tiếp thì lúc này phát hiện ra sắc mặt Nhan Phúc Thụy không ổn, môi trắng bệch. Anh ta chỉ hỏi mỗi một câu có phải ông đang đốt đồ không mà khẩn trương thế ư?

Nhan Phúc Thụy cứng đờ giây lát, sau đó lao thẳng đến đẩy Vương Càn Khôn ra, cửa mở rộng. Từ góc độ này, có thể thấy được quan chủ Thương Hồng đang nằm trên sô pha, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở mong manh.

Vương Càn Khôn thấy ông căng thẳng như vậy, vô thức cũng giảm âm lượng: “Ông làm sao vậy?”

Nhan Phúc Thụy không nói lời nào, cúi đầu nhìn đèn Bát Quái đã tắt nằm chỏng chơ bên giường, hai cánh tay buông thõng bên người run lẩy bẩy. Ông tin chắc rằng mình không nhìn lầm, tuy chỉ trong nháy mắt khi ông ngã xuống, ngọn lửa của đèn vẫn chưa kịp tắt ngúm vẫn nối liền với đoạn mây ông đang cầm trong tay như thể là một ngọn lửa khác đang cháy chếch lên trên…

Ban đầu, ông còn thấy lạ, nếu như là chĩa thẳng lên trên, ông có thể nghi ngờ Bạch Anh đang trốn trên trần nhà, nhưng là chỉ hơi chếch thôi, góc độ không lớn lắm. Nếu đường chếch kéo dài thật dài, vậy thì đang chỉ lên trời rồi. Lẽ nào Bạch Anh đang ở trên trời sao? Nhưng rõ ràng đầu tiên đèn Bát Quái đã chỉ ra phía ngoài bình thường mà.

Ngay sau đó, trong đầu ông bỗng nảy ra một ý nghĩ khiến ông sởn gai ốc, để chứng minh, ông kéo cửa ra một chút, nhìn phòng ngoài, rồi quay đầu nhìn lại nơi mình ngã xuống.

Nếu lấy vị trí ngã xuống là tâm điểm, với phương hướng và góc độ chênh chếch của đèn Bát Quái, như vậy nơi đường chếch chỉ đến trùng hợp là vị trí sô pha kia. Mà trên ghế sô pha chính là thái sư phụ của Vương Càn Khôn, đồng thời cũng là quan chủ Thương Hồng mà ông đã vất vả cõng về.