Tần Phóng như lạc mất hồn vía trở về phòng, Tư Đằng vẫn còn ngồi nhìn vào trong kính. Thoạt nhìn cô như đã khôi phục lại bình thường, nghe
thấy âm thanh cũng không quay đầu lại, thờ ơ hỏi một câu: “Đuổi theo à?”
Tần Phóng do dự một chút: “Trốn rồi.”
“Trốn rồi thì thôi. Cả đám người đều ở đây, bị bắt được sẽ rất mất mặt.”
Tần Phóng thót tim: “Cô biết cô ta là ai ư?”
“Còn ai ngoài Thẩm Ngân Đăng nữa chứ.” – Tư Đằng đứng dậy, ý bảo Tần
Phóng có thể đi – “Nói cho kỹ thì động Ma Cô có thù oán với tôi. Đêm đó
lúc quan chủ Thương Hồng giới thiệu qua điện thoại, rõ ràng Thẩm Ngân
Đăng có ở đó, còn nói vài câu với tôi nữa. Hôm nay gặp mặt thì sao cô ta lại không đến?”
Cô mỉm cười nhìn bữa tiệc qua lớp kính: “Dám giở trò giương đông kích tây, chim sẻ rình sau như vậy với tôi, xem ra tất cả bọn tiểu đạo sĩ
cũng không phải là kẻ ngu nhỉ.”
Cơm nước xong xuôi, Nhan Phúc Thụy dẫn Nhà Ngói trở về núi Thanh
Thành. Ông không trúng độc, hiện tại có thể dẫn Nhà Ngói về coi như là
rút lui an toàn. Lúc sắp đi từ biệt với mọi người, ngoại trừ quan chủ
Thương Hồng và Vương Càn Khôn ra thì những người còn lại đều rất thờ ơ lạnh nhạt. Họ chưa đi xa đã nghe thấy Liễu Kim Đính cười khẩy nói kháy: “Sư phụ ông là kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này nhưng chúng tôi lại gặp xui
xẻo, còn ông thì chẳng hề hấn gì. Ông thật sự cho rằng yêu quái kia sẽ
bỏ qua cho ông à? Tôi mà là Tư Đằng thì sẽ giết ông đầu tiên.”
Lời nói này khiến Nhan Phúc Thụy thầm lo sợ, song đả kích nặng nề thứ hai đã đến nhanh chóng: Thiên Hoàng Các mà ông và Nhà Ngói nương thân
đã bị phá dỡ.
Tên tổng giám sát công trình kia đang chỉ huy công nhân đẩy xe dọn
dẹp xà bần. Nhìn thấy Nhan Phúc Thụy từ đằng xa đã vội vàng đội nón bảo
hộ lên, lại bảo hai người công nhân cầm xẻng chắn trước mình. Đứng nói
chuyện cách Nhan Phúc Thụy một “bức tường người”, ý là giải thích ông
ta đã đến trung tâm sở địa chính rồi, Nhan Phúc Thụy hoàn toàn chẳng có
giấy tờ nhà đất gì hết. Năm xưa quản lý lỏng lẻo, thầy trò bọn họ đã
lách luật chiếm đất xây nhà, chiếm dụng tài sản của quốc gia nhiều năm
như vậy đã quá lợi lộc rồi. Núi Thanh Thành là của quốc gia, ai ai cũng
giống như ông đến núi Thanh Thành chiếm đất xây nhà như vậy còn gì là
luật pháp nữa chứ?
Đây là suy nghĩ mà tổng giám sát đã chuẩn bị sẵn trong đầu, dự định
vừa đánh vừa xoa. Trước tiên là đe dọa ông một trận, sau đó trấn an ông
nói rằng bọn họ nhất định sẽ bồi thường. Nào ngờ lời trấn an còn chưa
thốt ra thì Nhan Phúc Thụy đã dẫn Nhà Ngói quay người bỏ đi.
Chuyện này chẳng giống phong cách của Nhan Phúc Thụy chút nào, ông
đổi tính rồi ư? Tổng giám sát không hiểu vì sao, nhưng một người công
nhân cầm xẻng nói với hắn: “Sếp, mấy ngày nay sếp phải chú ý an toàn
nhé.”
Hắn vô cùng tin tưởng điều này, nhất thời có cảm giác rét buốt như bị gió thổi thốc vào mặt từ mọi phía.
Ban đêm Tần Phóng nhận được điện thoại của Nhan Phúc Thụy, nói rằng
muốn đến thăm tiểu thư Tư Đằng. Tần Phóng còn sợ Tư Đằng không đồng ý,
nào ngờ cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhan Phúc Thụy hết lần này đến
lần khác muốn gặp tôi vậy thì để ông ta đến đi. Tôi xem coi cuối cùng là ông ta muốn giở trò gì?”
Nhan Phúc Thụy dẫn theo Nhà Ngói đến cửa. Tay phải xách một cái giỏ,
bên trong nào là táo, chuối và kiwi. Tay trái là một hộp thuốc uống
dưỡng da Thái Thái to đùng. Tần Phóng nhìn thấy suýt ngất, Nhan Phúc
Thụy cẩn thận giải thích: “Tôi biết tiểu thư Tư Đằng chưa kết hôn, không thể gọi là bà, nhưng trong siêu thị chỉ có loại này thôi. Tôi đã xem
rồi, mười tám tuổi trở lên đều uống được hết, không nhất định phải là
phụ nữ lớn tuổi đâu.”
Tần Phóng thật muốn che mặt thở dài. Nhan Phúc Thụy quả là thành thật đến mức khờ khạo, có trò gì để giở ra chứ.
Nhà Ngói rất sợ Tư Đằng, một mình trốn trong góc giở quyển truyện
tranh lúc trước Tần Phóng mua cho cậu. Nhan Phúc Thụy khom lưng đứng
trước mặt Tư Đằng, chờ Tần Phóng đưa quà cho Tư Đằng xong mới cúi gập
người chín mươi độ chào cô.
Tư Đằng cười híp mắt: “Nhan đạo trưởng lại diễn tuồng gì đây?”
Nhan Phúc Thụy nói: “Tiểu thư Tư Đằng, tôi biết sư phụ tôi rất có lỗi với cô. Tôi cũng không ngờ năm đó sư phụ tôi nhất thời hồ đồ đã làm ra
chuyện như vậy. Đổi lại tôi là cô, tôi cũng muốn báo thù. Nhưng mà sư
phụ đã nuôi tôi từ nhỏ đến lớn, tôi xem ông ấy như là cha ruột của mình. Tôi nghĩ oan oan tương báo bao giờ mới dứt. Nếu cô thấy không vui thì
cứ trả thù một mình tôi, cả đời tôi cũng không có tiền đồ gì. Nếu như có thể trả hết nợ thay sư phụ và giải tỏa hết căm hận trong lòng cô thì
cũng coi như là tôi sống chẳng phí hoài.”
Tần Phóng nghe nói một hồi thì như lọt vào sương mù: Đạo trưởng
Khưu Sơn có lỗi với Tư Đằng? Đạo sĩ thu phục yêu quái không phải là
chuyện đương nhiên sao? Lẽ nào trong đó có ẩn tình khác nữa?
Nụ cười trên mặt Tư Đằng dần dần biến mất, hồi lâu mới lạnh lùng thốt ra một câu: “Hóa ra đều biết hết rồi à.”
“Vâng, bà Hoàng đã kể cho chúng tôi nghe.”
Tư Đằng phản ứng rất nhanh: “Bà Hoàng nào? Đời sau của Hoàng Ngọc à? Quan chủ Thương Hồng cũng không nhắc đến bà Hoàng này.”
Nhan Phúc Thụy vội vàng giải thích cho cô biết là bà Hoàng đã già lắm rồi, lại bị liệt nằm một chỗ trên giường không thể đến núi Võ Đang, chỉ nói chuyện điện thoại với họ thôi.
“Một bà già bàn tán thị phi thì rất vui hay sao? Sao không liệt luôn cái mồm đi cho rồi.”
Nhan Phúc Thụy không dám lên tiếng. Có điều ông cũng hiểu đại khái vì sao Tư Đằng tức giận: Hôm nay cô ta vẻ vang như vậy, chỉ bằng một câu
cười nói vui vơ đã dồn người ta vào cảnh khốn cùng, đương nhiên là không thích người khác biết được trước kia cô ta đã hèn mọn sa sút đến cỡ
nào.
Cuộc viếng thăm này đột nhiên lâm vào cảnh bế tắc, Nhan Phúc Thụy
tiến thoái lưỡng nan, qua một lúc mới ngập ngừng: “Vậy hay là… Tôi đi về trước, hôm nào lại đến thăm.”
Tư Đằng không nói được cũng không nói không được. Cô chỉ im lặng nhìn Nhan Phúc Thụy chằm chằm. Nhan Phúc Thụy bị cô nhìn đến vã cả mồ hôi
lạnh, ngược lại cô cười lên: “Bây giờ ông đang ở chung với đám người
Thương Hồng sao?”
“Không có, tôi dẫn Nhà Ngói về nhà, kết quả…”
Nhan Phúc Thụy đang do dự có nên nói ra chuyện không còn nhà để về
nữa hay không thì Tư Đằng đã ngắt lời ông: “Ông hãy nghĩ cách quay lại ở chung với đám người Thương Hồng đi.”
Nhan Phúc Thụy không hiểu: “Tại sao vậy?”
“Không phải muốn trả nợ thay cho sư phụ ông sao? Tôi nghĩ tới nghĩ
lui, người như ông cũng chẳng có tác dụng gì khác. Ông đã quen thuộc
với đám người Thương Hồng như vậy thì đi thám thính tin tức rồi truyền
lời lại cho tôi đi.”
Nhan Phúc Thụy ngơ ngác đứng chết lặng tại chỗ, cho đến khi Tư Đằng
trở về phòng mới như tỉnh cơn mơ, ông vội vàng hỏi Tần Phóng: “Cậu Tần,
truyền lời thì tôi biết, nhưng chuyện thám thính tin tức… Ý tiểu thư Tư
Đằng là… bảo tôi đi nằm vùng sao?”
Tần Phóng nói: “Hình như vậy.”
Nhan Phúc Thụy luống cuống: “Không được đâu cậu Tần à, tôi… tố chất tâm lý của tôi không được.”
Trời đã về khuya, ngoại trừ Vương Càn Khôn ra thì những người khác
đều tập trung trong phòng của quan chủ Thương Hồng. Thỉnh thoảng vang
lên tiếng thở dài buồn bã, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nói kịch
liệt, tiêu điểm tranh luận chỉ có hai điều: Có nên tìm giúp cô ta hay
không và tìm giúp cô ta như thế nào.
Bên phản đối nói: Cô quạnh? Nghe là đã biết lừa gạt rồi. Nhà Ngói tuy nhỏ nhưng nói rất đúng. Một yêu quái đã khó giải quyết thế này rồi còn
tìm thêm cho cô ta một kẻ nữa. Hai yêu quái liên thủ gây sóng gió,
người đạo môn chúng ta còn sống được hay không?
Cũng có bên ủng hộ nói: Trừ yêu vốn là trách nhiệm của đạo môn, chúng ta tìm được cũng tốt mà. Sau khi tìm ra được thêm một yêu quái nữa thì
hốt trọn một mẻ, không phải là một công đôi việc sao?
Cho nên vấn đề tiếp theo là: Hốt trọn một mẻ? Anh có bản lĩnh hốt
trọn một mẻ sao? Chúng ta chưa từng đánh chính diện với loại yêu quái
này bao giờ, ai biết bọn chúng mạnh yếu ra sao?
Bên ủng hộ cười khẩy: Cần gì hạ thấp chí khí của mình để đề cao oai
phong của người khác chứ? Đạo môn nghìn năm tiềm tàng nhân tài, tôi
không tin là không có cao nhân có thể trừ ma vệ đạo.
Anh một câu, tôi một câu loạn cào cào cả lên. Quan chủ Thương Hồng
nghe muốn nổ đầu, đương định quát lên im lặng thì bên ngoài vang lên
tiếng gõ cửa.
Cốc, cốc, cốc. Ba tiếng không nhanh không chậm.
Đinh Đại Thành ra mở cửa, trước đó còn tưởng là Vương Càn Khôn, sau
khi mở ra thì vô cùng kinh ngạc: “Thẩm tiểu thư, không phải cô đi rồi
hay sao?”
Thẩm Ngân Đăng không trả lời, đi thẳng vào phòng khách, =không ngồi
xuống mà chỉ đứng đó. Vóc dáng cô ta cao gầy, vòng eo mảnh khảnh, mặc
bộ quần áo thể thao bằng nhung, mang đôi giày trắng, tóc xõa đến eo,
suôn mềm mượt mà. Ánh đèn chiếu vào người cô ta như đang đứng giữa sân
khấu.
Quan chủ Thương Hồng yên lòng: “Thẩm tiểu thư, cuối cùng cô đã đến
rồi. Ngồi xuống trước đi, hôm nay tất cả mọi người đều gặp Tư Đằng rồi.
Cô ta cho chúng ta thời hạn ba ngày…”
Thẩm Ngân Đăng ngắt lời ông ta: “Tôi biết, tôi cũng ở đó.”
“Cô cũng ở đó?”
“Loại yêu quái này nham hiểm xảo trá, không thể để cô ta bảo chúng ta làm gì thì chúng ta làm cái đó. Cho nên tôi ngầm theo dõi điều tra rõ
ràng đến cùng là Tư Đằng muốn làm gì.”
Đinh Đại Thành tính tình nóng nảy: “Vậy cô điều tra được gì chưa?”
Thẩm Ngân Đăng suy nghĩ một chút rồi chậm rãi lắc đầu, trong phút
chốc lại như có điều suy nghĩ: “Cô ta không nói gì, nhưng tôi lại nghe
thấy Tần Phóng nói với cô ta một câu ‘Không phải cô chịu đựng gian truân muốn báo thù rửa hận sao?’.”
Quan chủ Thương Hồng thầm chấn động, đầu óc mù tịt, không biết phải
nói gì. Trong thoáng chốc ông nghe thấy tiếng đạo trưởng Mã Khưu Dương
lanh lảnh: “Cái câu ‘quá khứ hãy để nó trôi qua đi thôi’ chết tiệt, cái
gì mà “rộng lượng biết lý lẽ” chứ, biết trước là lời yêu quái không thể
tin mà.”
Quan chủ Thương Hồng lấy lại bình tĩnh: “Vậy Thẩm tiểu thư thấy thế nào?”
Thẩm Ngân Đăng trầm mặc trong giây lát, bỗng quỳ xuống đất. Trương
Thiếu Hoa chân nhân đứng gần đó giật nảy mình, giơ tay lên đỡ cô ta theo bản năng. Sắc mặt Thẩm Ngân Đăng xanh mét, vuột tay ông ra, dập đầu ba
cái thật mạnh với đám người trong phòng.
Lần này hoàn toàn bất ngờ, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đều không biết phải làm sao.
Thẩm Ngân Đăng nói: “Tư Đằng và đạo môn có thù oán, đơn giản là vì
năm đó cô ta bị đạo trưởng Khưu Sơn cài bẫy, chịu một chút đau khổ.
Nhưng cô ta và động Ma Cô của tôi thì thật sự có thù sâu như biển.”
Bạch Kim đoán rằng cô ta muốn nói đến chuyện liên quan đến Thẩm Thúy
Kiều. Trong đám người này, anh ta là người trải đời nhất và không bị đạo môn ảnh hưởng nhiều, nên rất khó hiểu được sự cố chấp của Thẩm Ngân
Đăng. Anh ta khuyên nhủ: “Thẩm tiểu thư, chuyện của thái sư phụ cô quả
thật bất hạnh, nhưng cũng đã qua lâu rồi. Hiện tại Tư Đằng muốn đòi trả
mối thù của cô ta, còn cô lại muốn đòi lại mối thù của động Ma Cô, cần
gì phải vậy chứ.”
Thẩm Ngân Đăng cười khẩy: “Đã qua lâu rồi ư? Chuyên không xảy ra ở
Bạch gia Kim Lăng dĩ nhiên giáo sư Bạch không xúc động rồi. Mấy năm nay
các đạo môn mạnh ai nấy làm, cũng ít qua lại với nhau. Chỉ sợ là các
người chẳng ai biết Thẩm gia động Ma Cô của tôi đã xảy ra chuyện gì
đâu.”
Nhất thời Bạch Kim cứng họng, Trương Thiếu Hoa chân nhân cau mày hỏi
cô ta: “Thẩm tiểu thư, lẽ nào năm đó ngoại trừ Thẩm Thúy Kiều bị thương
nặng qua đời ra sau đó còn có việc gì nữa hay sao?”
Sắc mặt Thẩm Ngân Đăng lộ vẻ sầu thảm, im lặng một lúc lâu, đôi mắt
ngấn lệ lấp lánh hiện rõ sự căm hận: “Tư Đằng nói cô ta không liên lụy
đến con cháu à? Cô ta đã hạ lời nguyền Thẩm gia tôi. Sau khi bà cố ngoại tôi mất đi, bà ngoại tôi, mẹ tôi cũng vì khó sinh mà chết. Lúc chết còn chưa đến ba mươi tuổi. Vừa ra đời đã chia cách âm dương. Tuy đạo thuật
của động Ma Cô không có gì xuất sắc hơn người nhưng cũng cần phải đích
thân truyền dạy những đạo phép khó hiểu trong sách thì đời sau mới có
thể tiếp thu. Thế cho nên đạo thuật động Ma Cô gần như thất truyền.
Ngoài mặt là cô ta làm bà cố ngoại tôi trọng thương nhưng trên thực tế
đã khiến động Ma Cô tôi tuyệt hậu.”
Tin tức kia giống như một quả bom tấn, tất cả mọi người đều hoảng sợ
im bặt. Nhớ đến ban ngày Tư Đằng nói gì mà “rộng lượng biết lý lẽ” trên
bàn tiệc, ngoài miệng thì nói thật dễ nghe nhưng hành động thì lại tàn
nhẫn đến vậy.
Bạch Kim gần như đoán được cô ta muốn nói gì, có muốn khuyên nhủ nữa cũng cảm thấy không thích hợp: “Vậy Thẩm tiểu thư muốn…”
“Cô ta không xuất hiện thì tôi cũng vĩnh viễn không tìm được cô ta. Người của Thẩm gia sẽ mãi mãi mang theo lời nguyền này mà sống. Nếu cô
ta đã hiện thân thì tôi nhất định phải giết cô ta bằng được.” – Vẻ mặt
Thẩm Ngân Đăng dữ tợn, lời nói ác liệt. Nhưng về sau lại bỗng hiền hòa, tay phải nhẹ nhàng đặt lên bụng, khẽ nói một câu – “Dù tôi không vì
chính mình thì cũng vì… đứa con trong bụng của tôi.”